Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 362: Ai động ta nghiên cứu ( 25 ) (length: 7783)

Sau khi được đưa đến bệnh viện, Mạnh Thư phải khâu mười bốn mũi trên đầu, chấn động não nghiêm trọng, nằm viện nửa tháng, máu tụ trong não Mạnh Thư mới hấp thu hết.
Sự kiện lần này trực tiếp dẫn đến việc mẹ của Mạnh Thư và Thư Trí Viễn ly hôn.
Sau đó Thư Trí Viễn một thân một mình đến thành phố Phong.
Bởi vì sơ suất của Thư Trí Viễn suýt chút nữa khiến mẹ Mạnh Thư mất đi con gái, bà ấy có tức giận với Thư Trí Viễn.
Sau khi tái hôn, chồng cũng nguyện ý coi Mạnh Thư như con gái ruột mà nuôi dưỡng, cho nên mẹ Mạnh Thư không nhắc với Mạnh Thư về việc cha ruột của nàng là người khác.
Thư Trí Viễn trong lòng hổ thẹn với con gái, mấy năm đầu là do mẹ Mạnh Thư không cho, sau này Thư Trí Viễn càng ngày càng nhận ra cuộc hôn nhân năm đó đối với mẹ Mạnh Thư bất công như thế nào, đối với Mạnh Thư không chu đáo như thế nào, không dám đến quấy rầy cuộc sống của Mạnh Thư.
Chỉ ở trong lén lút hỏi mẹ Mạnh Thư xin ảnh chụp của Mạnh Thư, hàng năm gửi tiền nuôi dưỡng, khi đó mới hỏi thăm tình hình gần đây của Mạnh Thư.
"Túc chủ, có cần ta đến nhà cũ của Mạnh Thư hỏi thăm một chút không?"
Đam Hoa theo hệ thống 01 trong đôi mắt tròn xoe tìm được chi quang đồng khoản với Khổng mỹ nhân, vô tình phủ định, "Thông tin vô dụng, nhớ nhiều tốn năng lượng."
"A." Hệ thống 01 đành không đi.
Thư Trí Viễn đối với Mạnh Thư có ý xấu hổ sâu sắc, Đổng Thành Lâm dùng sự an nguy và hạnh phúc của Mạnh Thư để ép hắn đi, rất có khả năng thành công.
Lại có tinh thần trách nhiệm xã hội, tại việc có quan hệ đến sinh mạng của con gái, Thư Trí Viễn không có quá nhiều lựa chọn.
Còn có một việc chính cần phải giải quyết.
"01, cho Cố Tịnh ra ngoài đi."
Hệ thống 01 di dời Cố Tịnh ra khỏi không gian hệ thống.
Lại nhìn thấy gian phòng của mình, Cố Tịnh không có quá nhiều suy nghĩ.
Nàng cười nói với Đam Hoa, "Hiện tại ta muốn đi luân hồi, ta không tin kiếp sau vận khí lại kém như vậy."
Đam Hoa hỏi Cố Tịnh, "Ngươi đã quyết định?"
Cố Tịnh đã hoàn toàn thoải mái, "Đúng, ta đã quyết định, sẽ không đổi ý, cảm ơn các ngươi, đã cho ta ở lại thế gian một thời gian, còn giúp ta nhiều như vậy, thật không biết làm thế nào để cảm tạ các ngươi."
"Giao dịch công bằng, không cần cảm tạ."
"Đúng thế, ta đã thu hồn lực của ngươi làm thù lao." Hệ thống 01 cũng cảm thấy không cần cảm ơn, nó và đối tượng nhiệm vụ đều là tự nguyện giao dịch, ai cũng không thiếu ai.
Đam Hoa mở ra cánh cửa âm dương giới.
Cố Tịnh cảm giác được phía bên kia của cánh cửa là nơi nào.
Đam Hoa bắn ra một điểm kim quang lên trên người của Cố Tịnh.
Sự cảm kích của Cố Tịnh đối với nàng phát ra từ nội tâm, bởi vì thiên đạo ban cho nàng tín ngưỡng lực đến từ Cố Tịnh, cho nên nàng trả lại cho Cố Tịnh công đức lực ngang nhau.
Có thêm một chút khí vận, chắc hẳn Cố Tịnh kiếp sau sẽ nhận được hạnh phúc mà nàng mong muốn.
Cố Tịnh lập tức biết kim quang là gì, mừng rỡ không thôi, đối phương cho nàng công đức lực, có thể giúp nàng chuyển thế có thêm chút khí vận.
Nàng cúi người thật sâu với Đam Hoa, có chút sợ hãi đối với tương lai, nhưng cũng nghĩa vô phản cố mà đi vào trong cánh cửa âm dương giới.
Hệ thống 01 kiểm tra một hồi, trạng thái nhiệm vụ của nó đã hoàn thành.
"Túc chủ, nguyện vọng của Cố Tịnh là muốn biết nàng có phải là con ruột của cha mẹ hay không, nếu là con ruột thì khiến người nhà Cố gia hối hận. Còn chưa làm cho người nhà Cố gia hối hận, sao nhiệm vụ lại hoàn thành?"
"Mặc dù Cố Tịnh là con ruột, nhưng cha mẹ nàng đánh từ trong lòng theo không cho rằng nàng là con ruột, không phải là kết quả Cố Tịnh mong muốn khi cha mẹ nàng theo từ nhỏ biết nàng là con ruột.
Quy tắc giao dịch phán định vì Cố Tịnh không phải là con ruột, liền không tồn tại nguyện vọng thứ hai."
"Oa, túc chủ hiểu biết nhiều quá. Vậy túc chủ, chúng ta có nên rời đi không?"
"Không rời đi. Giao dịch của ta với Cố Tịnh còn chưa kết thúc."
"Là giúp Cố Tịnh chăm sóc Hàn bà bà sao?"
"Ừm." Đam Hoa chủ yếu muốn ở lại nghiên cứu đồ vật mà nàng cảm thấy hứng thú.
Nghe lời túc chủ là đúng. Hệ thống 01 vui vẻ đi giám thị một đống lớn người xấu muốn để túc chủ phải chết.
Ngày thứ hai, tất cả các báo lá cải đều viết tin tức bùng nổ, tình tay bốn và các loại chữ.
Tư bản vẫn còn hữu dụng, phần lớn đối với Trịnh Tư Nguyệt dùng Z thị tiểu công chúa để thay thế, Đổng Thành Lâm là D tổng giám đốc, đối với Đỗ Hoằng Thần và Mạnh Thư liền không khách khí, trực tiếp dùng họ đỗ và mạnh.
Ảnh chụp làm đen, che chắn xử lý, coi như là mosaic, nhưng người quen đều có thể liếc mắt một cái nhận ra.
Có hai tờ báo lá cải to gan, viết tên thật. Dù sao hoàn cảnh hiện tại, kiện báo lá cải không có thắng, cùng lắm thì tòa báo lá cải gỡ bỏ, thay đổi "áo lót" rồi lại đưa tin.
Báo giấy không truyền thông tin nhanh bằng internet, nhưng có một điểm, so với mạng lưới truyền thông thì thời gian truyền bá kéo dài hơn, một tin bát quái có thể lặp đi lặp lại lấy ra bàn luận, ảnh hưởng càng sâu rộng.
Xã hội này tương đối khoan dung hơn với đàn ông.
Đổng Thành Lâm là một doanh nhân có thực lực thật sự, không dựa vào danh tiếng để kiếm cơm, biến cố này trở thành một cọc vận sự phong lưu của hắn, nhiều nhất bị người khác nói là nghĩ đến một bên đính hôn, một bên kim ốc tàng kiều, kết quả lật xe không thể thành công.
Đỗ Hoằng Thần bị người ta mắng trong ngoài không đồng nhất, cũng có rất nhiều người đồng tình hắn, dù sao hắn trước cùng Trịnh Tư Nguyệt ở cùng nhau, hắn ở trước, Đổng Thành Lâm ở sau.
Tuy rằng người vô tội nhất là Mạnh Thư, có người đồng tình nàng, nhưng bởi vì nàng là nữ, lại là người có tài lực yếu nên tiện thể bị chửi là không tự ái, không có tự mình hiểu lấy còn muốn gả vào hào môn, bị người lừa gạt là đáng.
Đối với Cố Tịnh thì khen chê không đồng nhất.
Bất quá, Đam Hoa đã tận lực làm cho các phóng viên của báo lá cải coi nhẹ Mạnh Thư và Cố Tịnh, cho nên trên báo chí, đối với Mạnh Thư và Cố Tịnh chỉ đưa tin sơ lược, ảnh hưởng trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Đương nhiên, bị chửi nhiều nhất là Trịnh Tư Nguyệt.
Thanh danh kiêu căng vô tri của Trịnh Tư Nguyệt nổi tiếng, nàng ở trong trường đại học biến thành người nổi tiếng, đi đâu cũng có người cầm báo so sánh với bản nhân nhận ra.
Thậm chí nàng ở trong trung tâm thương mại cũng có thể bị người khác nhận ra, chỉ điểm một phen.
Sự bá đạo của Trịnh Tư Nguyệt không dùng được ở trong trường đại học, ra đến xã hội cũng không phải nơi nào cũng dùng được, Trịnh Tư Nguyệt giận dữ không đi học.
Ngoài ý muốn nhưng lại không ngoài ý muốn, thông gia của hai nhà Trịnh, Đổng không có hủy bỏ, tiếp tục tiến hành thao tác cầm cổ phần lẫn nhau.
Ngày thứ hai, Đam Hoa nhận được điện thoại của Thư Trí Viễn, hỏi nàng có thể đến một chuyến hay không, có việc muốn thương lượng cùng nàng, Đam Hoa đồng ý.
"Mau vào đi." Thư Trí Viễn lần này nhiệt tình đón Đam Hoa vào trong sân.
"Hàn tiểu thư." Mạnh Thư cũng ra đón.
Nàng nghe lọt được đề nghị của Đam Hoa, trả phòng thuê, chuyển đến nơi này ở.
Sân thu dọn có thể làm cho chứng ám ảnh cưỡng chế cảm thấy thoải mái.
Đi vào bên trong phòng cũng vậy.
Theo bên ngoài xem là một tòa nhà hai tầng, trên thực tế là một không gian thông rộng kiểu nhà máy, cao khoảng bốn, năm mét, hơn phân nửa khu vực được cải tạo thành một phòng thí nghiệm kín.
Một góc còn lại được cách ra làm khu sinh hoạt.
Nơi tiếp khách là một khu vực uống trà, đặt một chiếc bàn trà được làm từ điêu khắc rễ cây, có thể thấy Thư Trí Viễn không phải là một mọt sách, một chút tình thú sinh hoạt cũng không có.
Bất quá, bên cạnh bàn trà là một kệ sách lớn chứa đầy các tác phẩm vĩ đại, sách trên đó đều không mới, rất nhiều trang sách bên trong cắm các loại nhãn hiệu màu sắc, cho thấy trạng thái thường xuyên đọc.
Mạnh Thư ở một bên thuần thục pha công phu trà.
Thư Trí Viễn trước lấy trà thay rượu hướng Đam Hoa xin lỗi, "Không nhờ Hàn tiểu thư ra tay, Tiểu Hồng Niếp có lẽ cả đời này liền bị hủy."
"Không nhất định." Đam Hoa uống trà nói.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận