Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 79: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 7859)

Nhà chính ở giữa phải lớn hơn một chút, cửa không khác biệt lắm cũng rộng như nhà chính, mở rộng, có thể thấy được bài trí bên trong. Trừ bàn ghế mà nhà bình thường có, còn có tủ thuốc, ép thuốc, thiết đao thuốc, cân tiểu ly và những dụng cụ liên quan đến thuốc trung y.
Mặc dù dụng cụ đều có vẻ đơn sơ, thậm chí thô ráp, nhưng rất đầy đủ, có thể thấy là có gia truyền nguồn gốc hoàn chỉnh.
Không cần Đam Hoa nói gì, Đỗ lão thất chào hỏi nàng ngồi vào trước một cái bàn vuông nhỏ dưới mái hiên phòng, "Lại đây, ta xem cho ngươi một chút."
Tới đây, trừ xem bệnh thì chính là bốc thuốc. Đam Hoa mấy ngày trước sinh bệnh phát sốt không thể đi lại, là Vệ Bảo Sơn đi mời Đỗ lão thất đến nhà xem bệnh cho nàng.
Hiện tại Đam Hoa lại đây, không cần hỏi cũng là tới tái khám.
Dưới bàn trà, cũng là loại bàn vuông nhỏ có ngăn kéo, Đỗ lão thất theo ngăn kéo lấy ra một cái gối mạch làm bằng gỗ, đã được dùng đến bóng loáng, đặt lên bàn vuông nhỏ.
Đam Hoa đi qua ngồi, đặt tay ngang lên gối mạch. Đỗ lão thất xòe ra bàn tay to như quạt hương bồ, đặt lên cổ tay nàng, vì nàng bắt mạch.
"Mạch tượng không tệ." Đỗ lão thất lại nhìn sắc mặt Đam Hoa, "Ngươi có ăn thêm thuốc gì khác không?"
"Không có." Khỏi bệnh nhanh, có liên quan đến việc nàng tu luyện uẩn sinh công. Đương nhiên Đam Hoa sẽ không nói.
Đỗ lão thất không hỏi nhiều. Bắt mạch xong, xem qua lưỡi của nàng, bàn tay lớn vung lên, "Nương ngươi nói để ngươi bốc thuốc đi? Ngươi phong hàn đã khỏi, ta xem không cần lại uống. Thuốc có thể ăn ít thì cứ ăn ít."
"Nghe theo thất thúc." Đam Hoa nói.
Chờ Đỗ lão thất đem gối mạch thả lại vào trong ngăn kéo, Đam Hoa nói, "Thất thúc, ta muốn mượn sách thuốc của ngươi xem qua."
Uẩn sinh hoàn chế tác tương đối phức tạp, nàng không có khả năng ở bên ngoài tùy tiện đào ít thuốc, vò vò rồi chế thành. Ở trong nhà chế thuốc, Miêu Đại Lan và Vệ Bảo Sơn khẳng định sẽ hỏi, nàng phải đưa ra lý do biết việc bào chế thuốc.
Thuận tiện nhất, đó chính là xem sách học được. Nhưng trong nhà không có sách thuốc, cho nên nàng nghĩ đến Đỗ lão thất bên này, có thể mượn được là tốt nhất. Mượn không được, đợi qua một thời gian ngắn tìm cái lý do đi chuyến huyện thành mua một quyển về.
Đều cùng một thôn, vốn đã quen biết. Mấy năm nay, nguyên chủ hay bệnh, Đỗ lão thất và nguyên chủ một nhà từ quen biết thành thân quen. Bởi vì đối Đỗ lão thất trong lòng còn có cảm kích, Vệ Bảo Sơn và Miêu Đại Lan ăn tết vẫn không quên đưa sang cho Đỗ lão thất một ít đồ, xem như đi lại thân thích.
Quan hệ thân cận, cho nên Đam Hoa mới có thể trực tiếp mở miệng.
Nhà ai mà không có người bệnh qua, bị thương qua? Các gia đình đều tìm Đỗ lão thất phụ tử xem qua bệnh. Vệ Gia Câu người đều đối Đỗ lão thất phụ tử lưu tâm kính trọng, ngay cả mấy tên lưu manh trong thôn cũng không tới đây quấy rối.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân vì thể trạng Đỗ lão thất tại đây.
Trong thôn chiếu cố hắn, Đỗ lão thất cũng không trốn tránh người, có lúc, yêu cầu sẽ trực tiếp lấy ra sách, ngay trước mặt người bệnh xem xét.
Có thể là tại đây thoải mái dễ chịu, trấn trên bệnh viện từng mời Đỗ lão thất đến làm việc nhưng Đỗ lão thất không đi, vẫn luôn ở tại Vệ Gia Câu làm thôn y.
Mọi người đều biết Đỗ lão thất bên này có sách thuốc.
Đỗ lão thất không tỏ ra nhiều bất ngờ, cũng không có một tiếng cự tuyệt, hỏi nàng, "Ngươi muốn học y?"
"Không nhất định. Muốn xem trước đã, có thể xem hiểu lại nói."
Đỗ lão thất nhìn nàng rất nghiêm túc, gật đầu, "Học y vừa được không sợ chịu khổ, hai phải có linh tính, không linh tính học cả đời đều là gà mờ, uổng phí công phu.
Cho ngươi mượn cũng được, nhưng phải nói rõ trước, sách không thể làm hỏng, chỉ có thể mượn một tháng, xem không xong cũng phải trả lại."
Không nghĩ đến thuận lợi như vậy, Đam Hoa một lời đáp ứng, "Được. Ta nhất định sẽ giữ gìn kỹ. Thất thúc, bên này của ngươi có hay không có loại sách về thảo dược? Ta muốn bắt đầu từ nhận biết thuốc."
"Có ngược lại là có. Ngươi chờ chút."
Đỗ lão thất đứng dậy, đi vào phòng trong, qua một hồi, cầm hai quyển sách ra, đặt lên bàn vuông nhỏ, "Hai bản này xem trước đi." Chỉ vào trong đó một quyển, "Quyển này nếu học thuộc, có thể học được."
Hai quyển sách rất cũ kỹ, nhưng không phải là cổ thư, là một, hai mươi năm trước bản in chính quy. Cũ là do chủ nhân hay giở ra đọc tạo thành. Đỗ lão thất chỉ vào kia bản tên sách « Dược Tính Ca Quyết », là trung y trình độ nhập môn thư tịch.
Quyển khác là Đam Hoa mong muốn sách về thảo dược, « Hiện Đại Thực Dụng Trung Dược ».
Hai quyển sách này cầm tới chỗ nào, cũng không thể bắt bẻ, trách không được Đỗ lão thất không hề cố kỵ cho nàng.
Đam Hoa là dự định làm lại từ đầu, không để ý mượn là loại sách gì.
Bởi vì cửa nhà chính mở rộng, nàng ngồi tại phòng dưới hiên nhìn thấy tên thuốc viết trên tủ thuốc bên trong. Có mấy loại chế tác uẩn sinh hoàn yêu cầu dùng đến, nhưng đều là thuốc phổ biến, rất nhiều trong số đó, nàng có thể đào được trên núi.
Không biết dược liệu quý giá là Đỗ lão thất cất giấu riêng, hay là thật sự không có, nàng không có lý do nên không hỏi.
Đam Hoa không có ở lâu, cầm sách trở về.
Chờ nàng về đến nhà không bao lâu, Miêu Đại Lan trở về, thấy được nàng ở nhà, rõ ràng buông lỏng.
"Hạnh à, Đỗ lão thất nói thế nào?"
Đam Hoa đáp, "Nói ta phong hàn đã khỏi hoàn toàn, không cần uống thuốc."
"Vậy thì tốt quá." Miêu Đại Lan vui vẻ không thôi, "Quay đầu chờ hồng chín, đưa cho hắn nhiều bánh hồng một chút. Đỗ lão thất thích ăn thứ kia."
Vệ Gia Câu thích hợp cho quả hồng sinh trưởng, hầu như nhà nào cũng có cây hồng.
Quả hồng không chỉ dùng để ăn, còn có thể ủ dấm. Trong mấy năm mất mùa, Vệ Gia Câu người toàn bộ nhờ dùng quả hồng dấm và bánh hồng đổi lấy lương thực, vượt qua khó khăn.
Quả hồng mặc dù không hiếm lạ, nhưng cũng rất được Vệ Gia Câu người coi trọng, bánh hồng là loại lễ tiết quan trọng.
"Ta đi làm cơm trưa, ngươi vào phòng nghỉ ngơi."
Không bao lâu, Miêu Đại Lan từ phòng bếp đi ra, xem đến Đam Hoa đi ra ngoài, vội hỏi, "Hạnh, ngươi muốn đi đâu?"
Đam Hoa nói, "Ta đi đón Hạnh Ngọc." Nguyên chủ tâm nguyện là làm Hạnh Ngọc có cuộc sống tốt, nàng trước làm những việc trong khả năng của mình.
Sợ Đam Hoa thân thể chịu không được mệt, Miêu Đại Lan quen tính muốn ngăn cản, suy nghĩ một chút, tổng là buồn bực ở trong nhà cũng không tốt, liền không ngăn đón, "Ngọc hôm nay đi chân núi, ngươi ra ngoài nhớ chú ý đường đi."
Lại vỗ đầu, "Suýt nữa quên, Hạnh, sao ngươi không để Đỗ lão thất kê mấy thang thuốc để khử bệnh?"
Bốc thuốc về, đều sẽ đặt tại phòng bếp, thuận tiện sắc thuốc. Miêu Đại Lan không thấy được gói thuốc liền tới hỏi nàng. Đam Hoa nói, "Không cần bốc, thất thúc nói thuốc có thể ăn ít thì cứ ăn ít, bình thường bồi dưỡng thân thể là được."
Miêu Đại Lan nghe là Đỗ lão thất nói, mới coi như thôi, trong lòng càng cao hứng, Đỗ lão thất đã nói không cần uống thuốc, vậy bệnh của Hạnh sắp được chữa khỏi rồi.
Quay đầu lại, đem canh thuốc bổ Đỗ lão thất nói, nấu cho con bé, để bệnh nhanh chóng khỏi hẳn.
Nàng vui mừng nhìn theo Đam Hoa ra sân mới quay lại phòng bếp.
. . .
Cắt cỏ cho heo có mấy chỗ, Vệ Hạnh Ngọc nhỏ tuổi, Miêu Đại Lan dặn dò nàng không thể đi nơi xa, Vệ Hạnh Ngọc thường hay ở đoạn gần thôn, bãi sông Hạnh Khê, và hai nơi chân núi gần nhà cắt cỏ.
Vệ gia ở tại phía tây sườn núi Đại Bình, muốn lên núi, ra khỏi nhà đi về phía tây khoảng hai ba phút liền đến con đường thông đến hậu sơn.
- Cầu đặt mua, cảm ơn mọi người.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận