Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 225: Nàng là ai ( 6 ) (length: 7758)

"Sao lại không đúng?"
Đam Hoa vung tay, "Ta nào biết? Dù sao cảm giác không đúng. Quách tổng quản, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút đi."
"Đây cũng là một chuyện nhỏ."
Kỳ thật chính là đã đáp ứng. Người trong cung nói chuyện đều quanh co.
"Được." Đam Hoa quay đầu hướng lãnh cung trở về.
Mồi nên thả đều đã thả, cá nên hoảng sợ đều đã hoảng sợ, đằng sau muốn tiến hành như thế nào nàng chỉ việc chờ.
"Đi Bàng Thuận. Cùng Ngọc Hỉ học tập một chút, ngang tàng phải ra dáng, mới có thể khiến người ta không nắm được nhược điểm."
"Dạ, Bàng Thuận nhớ kỹ." Bàng Thuận cụp mi rũ mắt đi theo Quách Túc, "Kia cũng là bởi vì có tổng quản ở đó, nàng mượn thế của tổng quản. Nếu nàng một mình đến đây, lúc này không biết đã bị trói ở nơi nào."
"Biết mượn thế là bản lĩnh. Bàng Thuận, ngươi nói sai rồi, không gặp phải ta, nàng cũng chưa chắc có thể bị trói. Chỉ là sau đó. . ."
Quách Túc nhất thời nghĩ không ra Ngọc Hỉ kết thúc như thế nào mới có thể toàn thân trở ra.
Đi một hồi, Bàng Thuận thấy đường đi không đúng, hỏi: "Tổng quản, chúng ta đây là. . ."
Quách Túc nhìn về phía Đam Hoa ở phía trước, ý có điều chỉ, "Đưa Ngọc Hỉ cô nương vài bước."
Chỉ là không biết Ngọc Hỉ có thể hay không gắng gượng qua được buổi tối hôm nay.
Bất quá, bây giờ hắn có thể trông chừng một chút, sẽ không để cho nàng trên đường trượt chân rơi xuống nước.
. . .
Trong Tú Đường cung.
Giản tu nghi cho lui hết người bên cạnh, chỉ để lại một ma ma tâm phúc của mình và Thôi Như.
Nàng hoàn toàn không có vẻ dịu dàng như lời đồn, khóe mắt ngưng tụ ra chút tàn khốc, lộ ra một chút nếp nhăn nhỏ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì. Thôi Như, ngươi nói một chút."
Thôi Như sắc mặt xám xịt, "Là Ngọc Hỉ không biết vì sao bệnh ngốc đã khỏi, nhớ lại chuyện trước kia. Nếu là nàng không tự mình gan lớn như vậy, cũng dễ bắt lại, chỉ là, nàng không biết từ lúc nào đã đầu nhập vào Quách Túc, ở cửa nói bậy một trận."
"Không biết, không biết, ngươi còn biết cái gì." Giản tu nghi thật sự nổi giận, "Ngươi trông người kiểu gì vậy, người đã chạy tới mà lại không có được một chút tin tức nào."
"Nương nương tuyệt đối đừng tức giận hại thân." Ma ma tâm phúc tiến lên khuyên nhủ, "Chuyện này nói ra cũng chỉ là một kẻ ngốc nói năng lung tung.
Đều là nương nương quá mức tâm thiện, mới giữ lại tai họa này. Nhưng phàm nương nương lòng dạ ác độc một chút, người này sớm đã đi đầu thai."
Giản tu nghi bình ổn tâm khí, "Thôi Như, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"
Thôi Như trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, "Một kẻ ngốc, có thể sống đến bây giờ đều là ông trời phù hộ."
"Ân, chuyện này ngươi đi làm đi."
"Dạ."
Chờ Thôi Như đi ra, Giản tu nghi đưa tay vịn trán, dựa vào bên giường.
Ma ma tâm phúc tiến đến, nhẹ nhàng xoa bóp hõm vai cho Giản tu nghi.
"Chuyện này nếu làm không tốt, có thể sẽ phí công tốn sức. Ai. . . Ma ma, ngươi nói bệ hạ còn có thể hay không nhớ đến Ngọc Hỉ?"
"Cho dù bệ hạ có nhớ đến, cũng không để ý nhiều. Hai năm nay, bệ hạ không phải không có hỏi qua sao. Nương nương đừng suy nghĩ quá nhiều, phí sức."
Giản tu nghi lại thở dài một tiếng, thì thầm: "Không muốn thì sao được. Nếu không nghĩ nhiều một chút, Hoán nhi của chúng ta phải làm sao đây.
Ta phải vì hắn muốn cái hiền danh. Ai chẳng biết chỉ có hoàng hậu mới có tư cách muốn hiền danh, ta không tranh hiền danh, tỏ ra ngu dốt một chút, những người trong cung này, bệ hạ, mới có thể yên tâm.
Bệ hạ để ý một cung nữ thì có gì, bất quá là trong cung nhiều thêm một mỹ nhân. Nhưng ai bảo ta phải ngu xuẩn đâu, ngu xuẩn thì phải nhìn không vừa mắt, liền phải không cho cung nữ mà bệ hạ để ý được sống tốt."
Có những lời, Giản tu nghi ngay cả ma ma tâm phúc cũng không thể nói. Nàng tỏ ra ngu xuẩn nhưng không thể làm người khác cảm thấy nàng đang giả vờ, những người khác thì dễ nói, hoàng đế lại không dễ lừa gạt.
Nàng cần phải ở bên ngoài làm cho người ta xem là người thông minh, nhưng xét kỹ lại thì là kẻ ngu xuẩn.
Hoàng đế chính mình phát hiện nàng thực tế là kẻ ngu xuẩn, hắn mới tin tưởng nhất, mới sẽ không lúc nào cũng đề phòng nàng, sẽ không vì nàng "tự cho là thông minh" mà làm ra chuyện gì khiến hắn sinh khí.
Giả vờ quá lâu, tầng tầng lớp lớp quá nhiều, nàng có lúc cũng không biết mình là thật sự ngu xuẩn hay là đang giả ngu xuẩn.
"Nương nương cũng đừng quá uất ức mình."
"Đúng vậy a. Ta nếu là người hung ác ngay từ đầu, liền sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Ai bảo ta cố kỵ quá nhiều, sợ trong lòng bệ hạ sẽ thành người đàn bà độc ác, chỉ có thể một bên hung ác một bên thiện lương, một bên giả thiện lương làm chuyện ngu xuẩn. . ."
. . .
Về đến lãnh cung, đi ngang qua viện môn Thu Tư điện thì bị người gọi lại, "Uy, ngươi, lại đây."
Đam Hoa nhìn sang, là một cung nữ xa lạ.
Cung nữ mặt mày cau có, "Chủ tử nhà ta muốn tắm rửa, ngươi đi gánh chút nước đưa tới cho chủ tử nhà ta, nhanh đi."
"Không đi."
Thấy đối phương còn ngang tàng hơn mình, cung nữ mặt mày cau có không khỏi lui lại một bước.
"Hạ Linh."
Trong Thu Tư điện xuất hiện một nữ tử tướng mạo cực đẹp.
Nữ tử tuổi chừng đôi mươi, rất biết cách ăn mặc, váy áo màu vàng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn, thêm mấy phần tươi tắn.
Đầu cài trâm ngọc vừa đủ, gãi đúng chỗ ngứa.
Chỉ là biểu tình này, so với cung nữ mặt mày cau có kia cũng chẳng khác là bao.
"Nương nương." Cung nữ mặt mày cau có vẻ ủy khuất chạy đến bên nữ tử áo vàng.
Thân phận nữ tử mặt cau có này đã rõ, là chủ tử mới của Thu Tư điện, Khổng mỹ nhân.
Hai người thể hiện rõ câu nói "Có chủ nào tớ nấy".
Khổng mỹ nhân đem cung nữ ủy khuất bảo vệ sau lưng, sau đó giương khuôn mặt cau có, trách mắng Đam Hoa, "Ngươi chỉ là một cung nữ nhỏ bé chuyên quét dọn vẩy nước, cũng muốn giẫm lên ta một chân à! Ngươi có tin ta. . ."
Đam Hoa đáp lại Khổng mỹ nhân bằng một khuôn mặt cau có, "Thôi đi. Ta tin."
Nói xong liền nhấc chân rời đi.
Trước khi đi có nhìn hai cấm vệ đang trấn giữ ở cửa Thu Tư điện.
Đều đã bị đày vào lãnh cung, còn đáng để phái hai cấm vệ trông coi sao.
Nàng ở bên ngoài Tú Đường cung cũng không thấy có cấm vệ phòng thủ.
Nói một cách hợp lý, coi trọng đến mức phải dùng cấm vệ trông coi, sao lại nỡ đày vào lãnh cung.
Khổng mỹ nhân tức giận chống nạnh.
Nhưng nàng đến ra khỏi Thu Tư điện cũng không được.
Chỉ đành cau có mặt nói với hai cấm vệ ở cửa Thu Tư điện, "Đưa chút nước lại đây cho ta."
Hai cấm vệ nhìn nhau.
"Chỉ nói cấm túc, lại không nói là giam cầm, ta vẫn là chủ tử, ngay cả nước tắm cũng không thể dùng sao?"
Một trong hai cấm vệ hơi khom người với Khổng mỹ nhân, "Nương nương đợi một chút, một hồi ta gọi người đem nước tới."
Có bậc thang, Khổng mỹ nhân "Hừ" một tiếng rồi trở về phòng.
Đam Hoa trở về phòng của mình, chuẩn bị hôm nay không đi đâu cả.
Nàng phải cho một số người có thời gian chắp nối, giao nhiệm vụ.
Thời gian ăn cơm trưa đến, Đam Hoa đúng hạn đến Xuân Ý điện.
Cung nữ thái giám nhóm giờ cơm đều muộn, lãnh cung ở xa, cơm đưa đến đây lại càng muộn, tính theo giờ hiện đại, hẳn là vào khoảng ba giờ đến bốn giờ chiều.
Cơm của cung nữ và thái giám được chia riêng.
Trong lãnh cung, cung nữ cộng thêm nguyên chủ, hết thảy có ba người.
Hoàng ma ma và Hồ ma ma khác đã tới trước.
Hồ ma ma đang xoa nhẹ eo mình, tạp vụ trong Thu Tư điện vừa đúng phạm vi nàng phụ trách.
Nghĩ đến hai khuôn mặt cau có kia, Hồ ma ma hôm nay không ít lần bị liên lụy.
Hồ ma ma cười chào hỏi Đam Hoa, "Ngọc Hỉ, mau ngồi xuống cho ta xem xem. Nghe nói ngươi ngã một cái, đầu óc lại tỉnh táo. Ngọc Hỉ, ngươi còn nhận ra ta không?"
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận