Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 132: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 7867)

Do phần lớn chữ nghĩa nhận được đều trả lại cho thầy cô, nên trước đây, Tưởng Tĩnh chủ yếu tiếp nhận thông tin qua radio, tivi, cùng với việc nghe người khác nói chuyện phiếm, cơ bản không đọc các loại văn tự như báo chí và sách vở.
Cho nên Tưởng Tĩnh đối với việc đột nhiên thay đổi nơi chốn, trong lòng chủ yếu là sợ hãi.
May thay, sau khi những lời nói trong đầu lần lượt hiện ra, đã làm nàng hiểu rõ cái gì gọi là không gian.
Thanh Giác không gian là một tiểu thế giới độc lập.
Là động phủ tiên nhân lưu lại trước kia.
Nói như vậy Tưởng Tĩnh liền hiểu rõ, nơi này là thần tiên động phủ, linh dịch trong lòng bàn tay nàng chính là từ cái thần tiên động phủ này chảy ra cho nàng dùng.
Hiện tại thân thể nàng được linh dịch cải tạo tốt, mới có thể đi vào trong không gian.
Nàng có thể bỏ đồ vật vào trong không gian, trong không gian còn có thể trồng đồ vật.
"Cái thần tiên động phủ này là của ta?"
Tưởng Tĩnh mừng như điên, nàng bắt một nắm đất ở bên cạnh ruộng, đất là thật.
"Ta muốn đi ra ngoài."
Tưởng Tĩnh xuất hiện tại gian phòng của mình, trong tay nắm một nắm đất.
Không phải nàng đang nằm mơ.
Trong lòng nàng nghĩ đến không gian, một khắc sau, nàng lại trở về trong không gian.
Nàng thật sự có được một cái không gian.
Vui vẻ qua đi, nàng lại tỉ mỉ đọc những lời nói mà không gian truyền đến trong đầu nàng.
Nàng có thể tùy ý ra vào không gian, nhưng không gian không thể cho nàng sử dụng một cách vô ích, yêu cầu nàng phải chuyển vận sinh cơ vào trong không gian.
Mỗi ngày lượng sinh cơ chuyển vận vào không gian không thể ít hơn mười cái sinh cơ trị.
Một cái sinh cơ trị tương đương với sinh cơ của một con gà, nàng g·i·ế·t c·h·ế·t một con gà, sinh cơ sẽ bị không gian hấp thu, nàng liền đạt được một cái sinh cơ trị.
Có một phương thức khác thuận tiện hơn, không cần nàng phải g·i·ế·t c·h·ế·t vật sống, chính là trồng đồ vật trong ruộng đất.
Trồng cái gì theo ý nàng, trồng đầy đủ mỗi ngày không gian có thể thu được khoảng mười cái sinh cơ trị, không cần nàng phải đưa thêm sinh cơ cho không gian.
Nếu như trồng đồ vật không đủ, hoặc sau khi thu hoạch không kịp thời gieo trồng, thì cần nàng g·i·ế·t c·h·ế·t vật sống để bổ sung.
Mỗi ngày chuyển vận sinh cơ trị không đủ mười cái sẽ không có trừng phạt, khi số lượng sinh cơ trị thiếu cộng dồn đạt tới một trăm cái, không gian sẽ đóng lại, cho đến khi bổ sung đủ số sinh cơ còn thiếu.
Nếu như sinh cơ trị có dư, đạt tới hai trăm cái sinh cơ trị liền có thể đổi lấy một giọt linh dịch từ không gian.
Biết quy tắc sử dụng không gian, Tưởng Tĩnh lúc này rời khỏi không gian, cầm một ít ngô, đậu nành, khoai lang,... những đồ vật có thể trồng, lại cầm cái cuốc, vào không gian bắt đầu trồng.
Không làm không được, sinh cơ trị bắt đầu tính từ ngày hôm nay, không làm liền phải thiếu không gian mười cái sinh cơ trị.
...
"Vệ muội tử tới." Thấy Đam Hoa tới, Ngụy Chiếu nghênh ra khỏi phòng, "Mau vào, trong phòng ấm áp."
Đam Hoa vào phòng, đem cái gùi cởi xuống, đặt ở bên cạnh ghế.
Bởi vì quen thân, Ngụy Chiếu nói chuyện cũng tùy ý hơn, "Ta bảo ngươi lấy cái túi đeo lưng lớn kia đi mà dùng, ngươi cứ thích đeo cái gùi này đi khắp nơi."
"Thuận tiện." Trong tình huống không có vật thay thế tốt hơn, Đam Hoa cảm thấy cái gùi đan bằng tre rất thuận tiện và thiết thực, có thể giải phóng hai tay.
Lại có thể đựng được nhiều, từ bên ngoài nhìn không ra bên trong chứa nhiều hay ít, chứa là cái gì, có thể che giấu rất tốt việc nàng lấy đồ vật từ trong không gian ra ngoài.
"Cho ngươi." Đam Hoa biết Ngụy Chiếu muốn hỏi cái gì, đưa một gói giấy cho Ngụy Chiếu.
Học y với Đỗ lão thất, làm nàng có phương thức kiếm tiền mới, bán thuốc hoàn.
Lợi ích của việc bái sư hiện ra, nàng bán thành dược không cần có lý do khác, chỉ cần nói thật tình hình của mình là đang học y, thuốc là do tự mình bào chế là được.
Nàng đưa cho Đỗ lão thất nửa cây nhân sâm làm lễ bái sư, được Đỗ lão thất chế thành Đỗ thị sâm vinh hoàn, chế được một nửa số lượng là ba mươi hoàn trả lại cho nàng.
Nàng giữ lại không quá có tác dụng lớn, liền muốn dùng để đổi tiền.
Giá cho Ngụy Chiếu là một trăm hai mươi đồng một hoàn, hắn có thể bán ra giá cao hơn bao nhiêu là tùy hắn.
Giá tiền là Đỗ lão thất định, nói ít nhất phải giá này, không thể bán phá giá.
Lần sau tới, Ngụy Chiếu thế nhưng đã bán hết, đương nhiên trước khi bán, hắn đã nhờ Khang đại phu từng gặp qua lần trước giám định, nói là thượng hạng thuốc duy trì tính mạng.
Người đầu tiên mua thuốc vẫn là Hải tử, người lần trước đã mua nhân sâm của nàng, sau khi dùng thuốc hoàn thấy hiệu quả còn tốt hơn so với lần trước dùng canh nhân sâm.
Có thể chi ra một trăm hai mươi đồng tiền để mua thuốc hoàn, khẳng định không phải là người bình thường, còn về thân phận, Đam Hoa không có hỏi.
Thuốc hoàn này truyền ra ngoài, rất nhanh đã có người tìm đến cửa mua.
Ngụy Chiếu rất nhanh đã bán hết hai mươi lăm hoàn.
Bất quá Đam Hoa hôm nay mang đến không phải Đỗ thị sâm vinh hoàn, mà là uẩn sinh hoàn do chính nàng bào chế.
Nói đến đây, nàng bán cho Trịnh Tĩnh Hồng năm đồng một hoàn là quá tiện nghi.
Nàng cũng không cảm thấy có gì, nếu như vào thời điểm hiện tại, dựa vào tình bạn vong niên giữa Trịnh Tĩnh Hồng và Vệ Hạnh Ngọc, có lẽ nàng sẽ trực tiếp tặng.
Nàng tổng cộng bào chế tám mươi hoàn uẩn sinh hoàn, bản thân mình ăn hai mươi hoàn, bán cho Trịnh Tĩnh Hồng ba mươi hoàn, hôm nay mang đến hai mươi hoàn, còn lại mười hoàn chuẩn bị giữ lại, phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Đỗ thị sâm vinh hoàn nàng cũng không bán hết, giữ lại năm hoàn trong tay mình. Dù sao uẩn sinh hoàn là nhằm vào nữ tính, còn Đỗ thị sâm vinh hoàn thì nam nữ đều có thể dùng.
Ngụy Chiếu mở ra, bên trong bao là hai mươi viên thuốc hoàn màu trung cỡ quả nhãn. Hắn thầm nghĩ cũng chỉ có Vệ gia muội tử, mới coi bảo bối giá trên trời như sơn tra hoàn, tùy tiện dùng giấy gói lại.
Hắn vẫn xác nhận lại một câu, "Cũng là sâm trăm năm làm?" Vì đang trong quá trình thương thảo nên mới hỏi vậy.
"Ừm."
Ngụy Chiếu cầm lấy bao màu đen trên bàn, mở ra, từ bên trong lấy ra một xấp tiền lớn, đưa cho Đam Hoa, "Hai nghìn bốn trăm đồng, ngươi đếm đi."
Nhìn hắn cười đến lông mày và mắt đều cong lên, chắc hẳn không kiếm được ít từ trong này.
Đam Hoa nhanh chóng đếm, "Đếm vừa đủ."
Tiền hàng thanh toán xong, Ngụy Chiếu lúc này mới lấy ra hai cái hộp gỗ được làm công rất tinh xảo từ bên trong tủ tường.
Bên trong hộp gỗ được chia thành mười ô bằng gỗ mỏng, mỗi ô đều được lót một lớp vải bông dày, Ngụy Chiếu đem từng viên thuốc hoàn bỏ vào mười ô đó.
Lại lấy ra một cái hộp khác, cũng làm như vậy.
Từ đây có thể thấy Ngụy Chiếu rất giỏi làm ăn.
Người bình thường dùng mười hoàn là đã đủ.
Tiểu Quân từ bên ngoài đi vào, "Vệ tỷ, tỷ đã tới rồi."
"Đi." Ngụy Chiếu chỉ vào Tiểu Quân cười mắng, "Đều nhanh hai mươi tuổi rồi, ngươi không ngại sao."
"Ngụy ca, ta mới mười tám tuổi, còn kém xa mười chín. Sao lại ngại chứ, không phải có câu sao, đạt giả vi sư, ta đây là cường giả vi tỷ."
"Thôi thôi, ngươi làm tiểu đệ cho Vệ tỷ của ngươi đi. Nhanh lên, đem đồ vật ngươi làm ra đưa cho Vệ tỷ của ngươi đi."
"Ta đi ngay." Tiểu Quân quay người rời đi.
Ngụy Chiếu nói, "Hôm qua Tiểu Quân từ phía nam trở về, mang theo một nhóm hạt giống cùng mấy thứ quả. Hoa quả không dễ bảo quản, hôm nay ngươi tới thật đúng lúc, đỡ phải ta tìm người mang qua cho ngươi."
Ngụy Chiếu là người đi lại nhiều nơi, Đam Hoa nhờ hắn mua giúp một ít hạt giống và cây giống, những loại hoa quả khác vùng miền thì khó giải thích là tự trồng, nên chỉ nói là mua về nếm thử cho biết.
Một lát sau, Tiểu Quân trở về, xách theo hai giỏ đan bằng cành liễu.
"Vệ tỷ, ta thấy có cây trà giống liền mua, trên xe lửa không tiện mang, chỉ mua hai loại mười cây giống,"
Đam Hoa thu hết.
Ngoài những thứ này, Đam Hoa còn mua thêm một số đồ vật khác.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận