Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 292: Ai trò chơi ai ( 7 ) (length: 8020)

Cửa sổ khảm những khối lớn thủy tinh trong suốt, thập phần sáng tỏ.
Lục Đĩnh biết xi măng cùng thủy tinh, hai loại vật này ở Lâm Châu phủ cũng có bán, giá cả không hề thấp, nghe nói đều được bán đến các châu phủ khác và kinh thành.
Điều khác biệt lớn nhất so với các thành trấn khác là con người.
Thủ hạ của Lâm vương ở trong thành Cửu Viên rất là tùy tiện, trên đường phố đột nhiên sẽ la hét kêu to, nam nam nữ nữ cùng nhau nhảy nhót lung tung, việc nắm tay ôm ấp trên đường đều là chuyện bình thường.
Mà cư dân trong thành Cửu Viên tất cả đều tập mãi thành quen, bị thủ hạ của Lâm vương quấy rầy cũng không hề tức giận.
Lục Đĩnh tìm được cha mẹ và muội muội, bọn họ mang theo hai đệ tử, ở trong thành Cửu Viên mở lại một nhà võ quán, thu nhận đều là thủ hạ của Lâm vương, đem tuyệt học bất truyền của Lục thị tất cả đều truyền dạy ra ngoài.
Lục Đĩnh mới đầu thấy vậy hết sức tức giận, nhưng sau nghĩ lại, đây là quyết định của cha mẹ, cũng đành thôi.
Khi thấy bọn họ sống yên ổn, hắn đã từng do dự, nhưng khi thấy muội muội hắn bị thủ hạ của Lâm vương đùa giỡn bằng ngôn ngữ mà không giận, trong lòng hắn phát sinh cảnh giác.
Muội muội hắn xưa nay sẽ không tha thứ loại hành vi này, trước kia kẻ nào dám ăn nói ba hoa với nàng, nàng sớm đã ra tay đánh ngã.
Mà lúc này, khi hắn muốn dạy cho thủ hạ của Lâm vương một bài học, muội muội hắn lại ngăn cản hắn.
Hắn không do dự nữa, muốn cha mẹ và muội muội quay về Kiến Dương, ba người kia thế nào cũng không đồng ý, ngược lại không ngừng khuyên bảo hắn ở lại trong thành Cửu Viên.
Hắn khuyên không thành, chuẩn bị rời đi thì bị cha mẹ khóa vào trong phòng, không cho hắn đi.
Lục Đĩnh nhìn cha mẹ và muội muội nhìn hắn tựa như nhìn kẻ thù xa lạ, ánh mắt không hề chứa nửa điểm thân tình, hắn lạnh lòng, đồng thời càng xác định trong thành Cửu Viên có vấn đề, giả ý ở lại, tìm cơ hội rời đi.
"Túc chủ, ta biết, thủ hạ của Lâm vương tất cả đều là người xuyên qua. Hai kẻ đùa giỡn Nguyễn Ngân Xảo cũng vậy.
Chúng ta ngày mai liền đi thành Cửu Viên tìm người, đem hai tên Tây Môn kia bắt lại hỏi cho ra lẽ, sau đó g·i·ế·t bọn họ, nhiệm vụ liền hoàn thành.
A a, Lâm vương có khả năng cũng là người xuyên qua. Bọn họ quá không kính nghiệp, đều bị thổ dân phát hiện dị thường, xem đi xem đi, Lâm vương lập tức sẽ có phiền phức."
"Ân. Ta chính là phiền phức kia."
"Đúng vậy. Lục Đĩnh không tính là phiền phức, nếu như bị Lâm vương phát hiện Lục Đĩnh không bị tà khí ảnh hưởng, Lục Đĩnh sẽ có phiền phức."
Đam Hoa hỏi Lục Đĩnh, "Nếu thủ hạ của Lâm vương không ra khỏi thành Cửu Viên, làm sao ngươi có thể xác định tới Hoa Khê trấn sẽ là thủ hạ của Lâm vương?"
Lục Đĩnh nói, "Thủ hạ của Lâm vương đều nói chuyện như vậy, cử chỉ khác lạ, cũng chỉ có thủ hạ của Lâm vương mới có thể nói loại ngôn ngữ xứ khác này, người ở thành Cửu Viên khác đều không nói vậy.
Ta cũng không rõ ràng vì sao thủ hạ của Lâm vương sẽ rời khỏi thành Cửu Viên, theo ta được biết, chỉ có hai người này ra ngoài, cho nên ta truy đến đây, muốn điều tra ra nguyên nhân."
"Ngươi là muốn từ trên người hai tên thủ hạ này của Lâm vương, làm rõ chân tướng những người kia chuyển vào trong thành Cửu Viên để ở."
"Phải."
Đam Hoa hỏi, "Ngươi còn gặp được người tiến vào trong thành Cửu Viên sẽ không bị mê hoặc không?"
"Gặp được. Nhưng không nhiều."
"Ngươi là muốn ta gia nhập các ngươi sao?"
Trên mặt Lục Đĩnh thoáng hiện vẻ xấu hổ trong nháy mắt vì bị nói toạc, "Ta chính định đề nghị với Nguyễn cô nương. Chúng ta đều có người nhà rơi vào thành Cửu Viên, muốn tụ tập thêm nhân thủ để mang người nhà rời khỏi đó.
Ta thấy Nguyễn cô nương có công phu, nên mới có lời mời này. Ta cũng không có ác ý nào khác, chỉ muốn Nguyễn cô nương đến thành Cửu Viên tìm hai người kia báo thù, có lẽ vừa vặn tương trợ lẫn nhau."
"Túc chủ, hắn làm sao biết túc chủ có công phu?" Hệ thống 01 rất nghi hoặc, túc chủ một điểm nội lực khí tức đều không lộ ra, người này làm sao nhìn ra được.
"Ăn cơm." Đam Hoa ở tửu lâu đem thức ăn và cơm trên một bàn ăn sạch.
Với vóc người của nàng, lượng cơm ăn lớn như vậy, Lục Đĩnh phán đoán nàng là người luyện võ. Trong này còn có việc nàng không thu liễm bộ pháp và cử chỉ.
Bảo nàng đóng vai yếu đuối, Đam Hoa không làm được, hơn nữa nàng không cần phải đóng vai. Nếu không phải vậy, Đam Hoa sẽ không dùng thân thể của Nguyễn Ngân Xảo, mà sẽ bảo hệ thống 01 tìm một thân thể khác.
Lục Đĩnh cũng không phải chỉ có một mình, bọn họ ở Lâm Châu phủ thành tụ tập được hai ba mươi người, đều là người tiến vào thành Cửu Viên nhưng không bị ảnh hưởng.
Trong số những người này, hơn phân nửa là người có chút công phu, mấy vị không có công phu đều là người đọc sách.
Cho nên, khi phát hiện Đam Hoa trên người có công phu, Lục Đĩnh mới nghĩ đến mời nàng gia nhập.
Lần này cùng Lục Đĩnh đuổi tới Hoa Khê trấn còn có một người tên là Mạnh Phong Bình.
Ngày thứ hai, Đam Hoa gặp được Mạnh Phong Bình.
Mạnh Phong Bình khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, cũng biết chút võ kỹ, không có tụ ra nội lực, nhưng trên người có năng lượng đặc thù.
Có lẽ loại năng lượng đặc thù này là nguyên nhân khiến bọn họ không bị thành Cửu Viên ảnh hưởng, cụ thể có phải hay không thì cần thêm nhiều mẫu vật mới có thể xác định.
Hắn nguyên bản ở tại một thôn cách Cửu Viên Trạch không xa, khi bận rộn thì làm ruộng, khi nhàn rỗi thì đi săn.
Đầu tiên là đứa con trai mười lăm tuổi của hắn, nhân lời mời của người cùng thôn mà đi Cửu Viên Trạch, sau đó vợ hắn, mẹ già, cả nhà đệ đệ đều chuyển đến ở, ở trong Cửu Viên Trạch khai hoang làm ruộng.
Nếu là trong nhà không có ruộng đất, vì miễn thuế năm năm mà đi Cửu Viên Trạch khai hoang thì còn có thể hiểu được, nhưng nhà Mạnh Phong Bình không phải loại tình huống này.
Trong nhà bọn họ có bảy, tám mẫu đất, tráng đinh trong nhà ít, trồng vài mẫu đất này đã miễn cưỡng, có trồng thêm nữa cũng không xuể.
Cả nhà đi Cửu Viên Trạch khai hoang, tự nhiên không để ý đến ruộng trong nhà, bảy, tám mẫu đất kia đều là thượng đẳng, vậy mà bỏ hoang.
Bỏ hoang ruộng tốt mà đi khai khẩn đất hoang, thế nào xem đều không có lời. Hơn nữa khai hoang so với việc canh tác trên ruộng tốt thì mệt hơn nhiều.
Mạnh Phong Bình đi khuyên cả nhà trở về thôn, nhưng thế nào cũng khuyên không được, cả nhà mỗi ngày khai hoang mệt đến không thở nổi, ấy vậy mà ai cũng như không biết mệt, còn khuyên hắn ở lại cùng khai hoang.
Hắn cảm thấy cả nhà đã trúng tà.
Hắn sợ ở trong đó lâu cũng sẽ dính tà khí, đành phải một mình rời đi. Cũng bởi vì tà khí này không làm tổn thương tính mạng con người.
Sau này gặp được Lục Đĩnh và những người khác, mới biết không chỉ có mình hắn cảm thấy Cửu Viên Trạch, Cửu Viên thành có vấn đề.
Đam Hoa thì chú ý đến việc Mạnh Phong Bình tiện thể nhắc một câu, năm nay thôn bọn họ lượng mưa nhiều hơn so với những năm trước, có thôn bị ngập, thôn hắn ở địa thế cao, không bị ngập, chỉ là thu hoạch từ ruộng đồng sẽ không tốt.
Đối chiếu lại, Mạnh Phong Bình và Lục Đĩnh đều nói Cửu Viên Trạch đầm lầy biến thành ruộng tốt.
Chuyện này không bình thường.
Lâm Châu không gần, không có khả năng đi lại dễ dàng.
Lúc tới, Lục Đĩnh và Mạnh Phong Bình chia ra hành động, Lục Đĩnh có ngựa riêng, cưỡi ngựa đi trước đuổi theo.
Mạnh Phong Bình thì đáp xe ngựa của một hãng xe, bởi vì hai tên thủ hạ của Lâm vương cũng đi xe ngựa, vừa vặn nghe ngóng hành trình của hai người, để biết được mục đích của bọn họ.
Chỉ là tin tức nghe ngóng được không có nhiều hữu dụng, hai tên thủ hạ của Lâm vương ở đâu cũng làm bừa, có một lần bị người ta bắt giải lên quan, nhưng không bao lâu liền được thả ra.
Mạnh Phong Bình đi tới Hoa Khê, cùng Lục Đĩnh lại tách ra đi các nơi tìm kiếm hỏi thăm, đều không thể tìm được hai người kia, nhưng nghe được nơi cuối cùng hai người kia dừng chân.
Đánh mầm ngày thứ hai, cánh tay vẫn còn đau buốt, nhưng trong lòng lại cao hứng (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận