Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 39: Không làm ảnh hậu hoa tỷ muội (length: 7858)

Mặc dù sao chép đồ vật tiêu hao tinh thần lực không ít, nhưng kéo dài đến trưa cũng tiêu hao không ít thể năng, nàng cần gấp ăn đồ vật để bổ sung một chút, mà loại thịt là nguồn năng lượng tốt nhất.
Hắn rất lâu rồi không gặp nữ sinh thẳng thắn, không hề quanh co như vậy, Phạm lão sửng sốờ một chút, lập tức tươi cười rạng rỡ trên mặt, "Được, được. Ăn được thịt là tốt, ta dẫn ngươi đi ăn thịt. Có ăn được cay không?"
"Có thể." Chỉ cần có thể bổ sung năng lượng, Đam Hoa không kén chọn bất kỳ khẩu vị nào.
Phạm lão dẫn nàng đến một nhà ăn khác, nhà ăn này nhỏ hơn so với nhà ăn nàng đi buổi sáng.
Bên trong trang hoàng đẹp hơn, không gian giữa các chỗ ngồi lớn, giá cả tự nhiên đắt hơn một chút, cho nên số lượng học sinh ăn cơm ở đây không tính là nhiều.
Món ăn thì đa phần thiên về vị cay.
Phạm lão bảo nàng gọi món, Đam Hoa thực sự chọn nhiều món thịt.
Lần này nàng ngay cả thẻ của Khương Nghiên đều không dùng đến, Phạm lão nói nhất định phải để hắn mời.
Đợi cơm và món ăn được mang lên, sức ăn như dạ dày vương của Đam Hoa cũng làm Phạm lão hoảng sợ.
Phạm lão kiến thức rộng rãi, biết nàng là vì rèn luyện thân thể nên sức ăn tăng lên, sau đó không hỏi nhiều nữa.
"Gấm oa tử, ngươi tìm lão già ta có chuyện gì?"
Phạm lão sớm nhìn ra Đam Hoa nhanh chóng trả lời ứng lời mời khách của hắn là có chuyện tìm hắn.
Hắn có ấn tượng rất cao đối với Đam Hoa, không để ý Đam Hoa mượn cơ hội này để cùng hắn tạo mối quan hệ làm việc.
Đam Hoa nói, "Ta có vấn đề muốn hỏi Phạm sư phụ." Nàng tính toán là sau khi ăn xong sẽ thỉnh giáo, vừa vặn Phạm lão đã đề cập trước, vậy nàng liền không khách khí.
Đam Hoa từ trong ba lô lấy ra một xấp giấy và bút, nhanh chóng viết.
Phạm lão thuận thế nhìn về phía đồ vật Đam Hoa viết, nhìn một chút, tươi cười trên mặt thu lại.
Đồ vật Đam Hoa viết hắn quá quen thuộc, từ đối diện nhìn ngược lại đều có thể nhìn ra nội dung nàng viết là về phương diện vật lý.
Phạm lão thế nào cũng không nghĩ đến Đam Hoa tìm nàng là để hỏi hắn về vấn đề vật lý.
Trong lòng hắn suy nghĩ một học sinh trung học sao lại hỏi hắn vấn đề, không phải nên hỏi lão sư vật lý ở trường trung học của mình sao.
Nhưng hắn không nói ra, cũng có chút hiếu kỳ. Vì để nhìn rõ ràng, hắn đứng dậy đứng ở phía sau Đam Hoa nhìn lại.
Càng xem càng làm hắn kinh ngạc.
Hắn đã biết Đam Hoa không phải là sinh viên Lăng đại học, chỉ là một học sinh trung học, nhưng những gì Đam Hoa viết đều là những thứ trong đại học mới có thể tiếp xúc đến, nàng vừa viết một công thức phi thường phức tạp, không có một chút sai sót.
Đam Hoa không hề chép theo sách, nàng thực sự đã học thuộc toàn bộ.
Ở trường trung học mà tự học vật lý đại học không phải là không có, nhưng cũng không phổ biến.
Sau khi viết bốn trang giấy, Đam Hoa đưa cho Phạm lão, "Trước tiên hỏi những thứ này."
Một khi đã liên quan đến phương diện học thuật, cho dù với hắn mà nói vấn đề tương đối dễ hiểu, Phạm lão cũng nghiêm túc mà đối đãi, không hề chê Đam Hoa chỉ là một học sinh trung học, liền từng vấn đề nàng viết, giải thích từng cái cho nàng.
Trong quá trình giải thích, Đam Hoa lại không ngừng đưa ra vấn đề mới, Phạm lão lại tiến hành giải đáp các vấn đề mới.
Đang học, lưng thẳng tắp của nàng đột nhiên dừng lại.
Quy tắc khí tức.
Hóa ra không chỉ có thôn phệ mới có thể hoàn thiện quy tắc trong ý thức thể, lĩnh ngộ cũng được.
Vào khoảnh khắc nàng có ý thức tự chủ, bản thể liền tồn tại vô số quy tắc, những quy tắc này tạo thành ý thức thể của nàng.
Đem tinh vân bản thể của nàng phân loại là thế giới mới sinh cũng không sai, bởi vì trong ý thức thể của nàng có rất nhiều trong số hàng ngàn vạn quy tắc không hoàn thiện.
Tinh vân bản thể không ngừng vận hành diễn hóa, tương ứng quy tắc ý thức thể của nàng cũng không ngừng hướng tới xu hướng hoàn thiện.
Quá trình quy tắc tiến hóa phi thường chậm chạp.
Thôn phệ quy tắc cũng có thể tăng tốc quy tắc hoàn thiện, cũng chính là tăng tốc bản thể diễn hóa.
Lúc này, mặc dù chỉ là lĩnh ngộ được một chút da lông của quy tắc, còn chưa phải là quy tắc, nhưng trong hàng ngàn vạn quy tắc trong ý thức thể của nàng, đích xác có một quy tắc nào đó có chút chập trùng nhỏ bé, là xu hướng diễn hóa tăng tốc.
Học tập có thể tăng tốc nàng tiến hóa.
Đối với việc học tập, nàng sẽ càng thêm nghiêm túc.
Ý thức thể giãn ra, làm tim nàng đập nhanh hơn, sắc mặt hồng nhuận.
Là cảm xúc vui vẻ.
Không cần tận lực bắt chước, khóe miệng nàng không tự giác giương lên.
"Vật lý, thật là một thứ tốt đẹp."
"Đúng vậy, vật lý là một thứ tốt đẹp." Phạm lão vui vẻ tiếp lời.
Xem đi, xem đi, ngay cả tiểu cô nương bây giờ cũng cho rằng học vật lý là tốt.
Nói chuyện suốt một giờ, hắn đã nắm bắt được trình độ phương diện vật lý của Đam Hoa.
Nói không cao vẫn là một cách nói tương đối uyển chuyển.
Cũng không phải nói trình độ của Đam Hoa kém, hắn là so sánh với nghiên cứu sinh hắn đang hướng dẫn, nếu so với sinh viên năm nhất, trừ việc hệ thống tri thức của Đam Hoa không đủ, về phương diện độ rộng tri thức vẫn là hơn được.
Nhưng cũng biết nàng có thiên phú hiếm có, ngàn dặm mới tìm được một người, đã gặp qua là không quên được.
Trình độ chuyên nghiệp tạm thời không cao, học là được.
Có công mài sắt có ngày nên kim có đúng không, ở những hạng mục không cần thiên phú, chăm chỉ học tập có thể bù đắp cho việc tiếp nhận năng lực chậm.
Nhưng thiên phú thì không có cách nào dựa vào chăm chỉ bù đắp.
Nàng đã dùng thiên phú của mình ghi nhớ hơn mấy chục quyển sách về phương diện vật lý học và thiên văn học, hơn nữa còn chuẩn bị đem toàn bộ sách vở ghi nhớ.
Không phải nói hắn liền tin, tự nhiên muốn khảo hạch, hắn kiểm tra mấy quyển, tùy tiện nói số trang, nàng đều có thể lập tức học thuộc toàn bộ.
Trong đó có một quyển là do hắn viết, hắn có thể xác nhận trang nàng đọc thuộc lòng không sai một chữ so với trong sách.
Đây là một loại thiên phú kinh người đến mức nào!
Cũng là thiên phú cực kỳ hiếm có, dù sao trong số những học sinh thiên tài hắn đã dạy, không ai có thiên phú ký ức đạt tới trình độ này.
Quan trọng nhất là, Đam Hoa thực sự yêu thích vật lý học. Những lời Đam Hoa nói nàng muốn thi vào chuyên ngành thiên văn học đã bị hắn tự động bỏ qua.
Hạt giống tốt có thiên phú làm người ta đố kỵ này bị hắn gặp được, vậy hắn quyết không thể bỏ qua, sẽ không để nàng chạy đến chỗ đám người làm thiên văn cổ hủ kia.
Đem một mầm cây nhỏ vừa mới được đào lên bồi dưỡng thành đại thụ che trời, là một sự việc cực kỳ có cảm giác thành tựu, hắn vui lòng cực kỳ.
Đam Hoa không hề giấu giếm năng lực của mình, nói thẳng mình có khả năng đã gặp qua là không quên được.
Muốn được người khác coi trọng, phải lấy ra thứ đáng để người ta coi trọng.
Phạm lão là đại lão trong giới vật lý.
Người có năng lực lớn luôn yêu thích người có năng lực nhất định, bất kể phương diện nào, người không thích người có năng lực hơn mình chắc chắn không phải là cường giả chân chính.
Hiệu quả đúng như nàng suy nghĩ, Phạm lão bảo nàng có thời gian thì đến Lăng đại, khoa vật lý nghe giảng bài, bình thường có bất kỳ vấn đề gì về phương diện vật lý có thể trực tiếp gửi email cho hắn.
Sau khi cáo biệt Phạm lão, Đam Hoa đi về phía thư viện.
Sân bóng rổ náo nhiệt buổi sáng, bởi vì trong khoảng thời gian này vừa lúc bị mặt trời chiếu rọi, không có ai chơi bóng ở đây, trong sân bóng rổ trống trơn không một bóng người.
Xung quanh cũng có hai người, là những người Đam Hoa đã gặp, Thường Húc, người hất bay quả bóng rổ mặc áo trắng, và một người bạn khác mặc áo trắng.
Thường Húc có thêm bạn trên Wechat của nàng, cho nên nàng biết tên hắn.
Bất quá, hiện tại hai người đều đã đổi sang trang phục áo thun thường ngày khác nhau.
Hai người không biết tìm được một cây gậy trúc dài từ đâu, đứng ở phía dưới pho tượng ngọn đuốc, hướng về phía đỉnh pho tượng mà đâm, ý đồ đem quả bóng rổ xuống.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận