Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 349: Ai động ta nghiên cứu ( 12 ) (length: 7892)

Có bằng chứng là Cố Minh Đạt dùng thủ đoạn tím xanh, xem bộ dáng Cố Ngôn Bác là tin nàng nói rằng nàng đã đả thương Lệ Cường, nên đã hấp thụ giáo huấn, không dám cầm vũ khí động thủ với nàng nữa.
Đam Hoa là người hiểu rõ tình hình, cho nên nhìn ra Cố Ngôn Bác là trong lòng có quỷ, muốn cực lực che giấu việc nàng là con gái ruột của Cố Minh Đạt, dùng bạo lực để ngăn cản nàng công khai chuyện này.
Đam Hoa bận tâm đến việc Cố Minh Đạt là cha ruột của Cố Tịnh, sợ nếu lỡ tay đánh ra chuyện gì, đối với Cố Ngôn Bác thì không cần bận tâm.
Nàng bắt lấy cây cơ dùng sức lôi kéo, Cố Ngôn Bác bị kéo về phía trước một bước, kịp thời buông tay nên không bị ngã.
Cây cơ đến tay Đam Hoa, nàng liền đánh một gậy vào đùi Cố Ngôn Bác.
Cố Ngôn Bác chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ, giận không kềm được mà quát: "Cố Tịnh, ngươi là cái thá gì mà dám động thủ với ta?"
"Ta dám." Đam Hoa đánh chính là hắn, "Ngươi trước tiên hãy tự tính xem bản thân là cái thá gì đi."
Vì lợi ích cá nhân, đem nguyên chủ từ con gái ruột biến thành con nuôi, sau đó đứng ngoài quan sát cha mẹ ruột vùi dập con gái ruột của mình, tâm lý Cố Ngôn Bác không phải dạng tầm thường mà là cực kỳ âm u.
Cái khoảng thời gian hắn lén đối xử tốt với nguyên chủ, hẳn là giai đoạn tâm lý áy náy của hắn. Sau khi nguyên chủ mười lăm tuổi, tâm lý Cố Ngôn Bác đã hoàn toàn thành thục, qua giai đoạn áy náy, hắn trở thành người ngoài bàng quan mà nhìn nguyên chủ như một trò cười trong giới.
Chuyện này cũng chứng thực rằng nguyên chủ từ con gái ruột biến thành con gái nuôi là do Cố Ngôn Bác chủ đạo, nếu như là ngoài ý muốn, Cố Ngôn Bác sẽ không có thời gian áy náy lâu như vậy, bởi vì không phải là do hắn tạo thành.
Trong suốt mấy năm tâm lý áy náy, hắn đều không làm cho Cố Minh Đạt cùng Dư Mẫn Trân phát hiện ra điểm không đúng, nảy sinh hoài nghi, chứng tỏ hắn đã che giấu chuyện này.
Đam Hoa ra tay không hề lưu tình, chỉ chú ý không đánh người đến tàn phế hoặc đánh chết người để tránh vi phạm pháp luật, còn lại thì đánh chỗ nào đau nhất.
Cố Ngôn Bác sao có thể không hoàn thủ, hắn có, nhưng mà lại bị Đam Hoa đánh cho hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Ngược lại Cố Ngôn Bác là người có tính nhẫn nại, đau cũng không kêu la.
"Dừng tay, ngươi mau dừng tay cho ta." Cố Minh Đạt thấy con trai bị đánh khắp nơi, không để ý đến tay đau cùng với nỗi sợ hãi, vội vã chạy đến ngăn cản.
Dư Mẫn Trân cũng đến hỗ trợ, vớ lấy một cây gậy golf khác đuổi theo Đam Hoa mà đánh, "Mau dừng tay, cái đồ vong ơn bội nghĩa, sớm biết thế ta đã ném ngươi xuống rãnh nước bẩn rồi."
Bởi vì hai người là cha mẹ ruột của nguyên chủ, Đam Hoa vừa rồi đã không trả tay, hai người đã đến khiêu khích nàng cũng sẽ không nhịn nữa, mỗi người một gậy làm hai người không dám tiến lên.
Sau đó, giật lấy cây cơ trong tay Dư Mẫn Trân, bẻ gãy làm đôi, ném xuống mặt bàn trà bằng đá cẩm thạch, phát ra một tiếng vang giòn.
Ba người triệt để im lặng.
Bất quá Đam Hoa cũng đã dừng tay.
Cây cơ trong tay nàng đập xuống mặt bàn trà bằng đá cẩm thạch, "Bành, bành."
Nàng nhìn ba người quần áo xốc xếch, "Bây giờ có thể nghe ta nói cho rõ ràng không?"
Nghe giọng nói không chút cảm xúc, ba người trong lòng đều giật mình.
"Từ giờ trở đi, ta và các người không còn bất kỳ quan hệ nào, mặc kệ các người có đăng báo hay là dùng phương thức nào.
Tóm lại, theo phương diện pháp luật, phương diện xã hội, phải làm cho tất cả mọi người đều biết ta không phải là con gái ruột của Cố gia các người, mà chỉ là con nuôi, đã hủy bỏ quan hệ nhận nuôi, sau này cầu về cầu, đường về đường."
Dư Mẫn Trân căm tức nhìn nàng.
Cố Ngôn Bác dùng mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
"Cố Tịnh, ngươi thật sự muốn làm đến mức này sao?" Cố Minh Đạt nghĩ ngay đến việc làm thế nào để kết thúc với bên nhà họ Trịnh.
Còn có nhà họ Lệ, mặc dù Cố gia không sợ Lệ gia, nhưng trên thương trường, có thể làm bạn thì tốt nhất đừng nên kết thù oán, "Những năm qua chúng ta đối xử với ngươi cũng không tệ. . ."
"Bành." Đam Hoa lại gõ một cái, "Dừng. Đừng nói là các người nuôi lớn ta, vào cô nhi viện còn tốt hơn để các người lãng phí nuôi lớn.
Các ngươi làm gì ta rõ hơn ai hết, nói ra, ta cần phải tính toán với các ngươi cái việc mà các ngươi đã hắt hủi ta, bắt ta làm người hầu cho Trịnh Tư Nguyệt.
Ân, ta lái xe của ta về, ta muốn căn hộ nhỏ ở Vân thành phố kia, lại chuyển cho ta một trăm vạn tiền mặt, đợi các ngươi sang tên xong thì coi như chúng ta đã thanh toán xong.
Về sau ta sống hay chết không cần các ngươi quản, các ngươi sống hay chết cũng đừng đến tìm ta."
Nếu nguyên chủ là con gái ruột của Cố Minh Đạt, những thứ này không đáng để đòi.
Hơn nữa, nàng rời đi mà không đòi hỏi gì, sẽ làm cho Cố Minh Đạt và Dư Mẫn Trân cảm thấy nàng rất dễ dàng đối phó.
Đối phương có cho hay không cũng không quan trọng.
Nàng muốn đòi với thân phận con gái nuôi, làm cho hai người khó chịu trong lòng, Đam Hoa mới thấy thoải mái.
"Ngươi đừng quá đáng." Dư Mẫn Trân không che giấu chán ghét đối với Đam Hoa, "Dù sao thì chúng ta cũng nuôi ngươi lớn ngần này, ngươi tối thiểu phải có chút lòng cảm ơn đi."
Mặc dù Cố Tịnh không biết đã luyện được công phu từ khi nào, bà ta không tin Cố Tịnh dám xuống tay hạ sát với bọn họ, lời nói giấu trong lòng gần hai mươi năm cuối cùng cũng có cơ hội tuôn trào, "Ngươi còn có chút lương tâm nào không?
Chúng ta đã cho ngươi thân phận ở tầng lớp thượng lưu, cho ngươi từ một đứa trẻ bị bỏ rơi có cuộc sống giàu sang, ngươi không cảm kích thì thôi, còn muốn lừa gạt thêm một món, ta thấy ngươi từ trong xương tủy đã mang gen thấp kém rồi."
"Cảm ơn? Một chút cũng không có." Đam Hoa nói, "Ngươi nói đúng, gen của ta từ trong xương tủy đã thấp kém rồi, cho nên đừng có chọc ta, chọc ta, ta có thể làm ra chuyện càng tuyệt hơn.
Ta cho các ngươi hai ngày, hai ngày mà không có kết quả, ta không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu, tỷ như, giá thầu ở cánh đồng số ba, nói không chừng ta đoán được đó."
Công ty của Cố thị phát triển đa ngành, thành lập công ty bất động sản, Cố thị bất động sản rất quyết tâm đối với việc đấu thầu cánh đồng số ba, chuẩn bị xây dựng một kiến trúc cột mốc, giai đoạn đầu đã đầu tư rất nhiều, cho nên cánh đồng số ba đối với Cố thị vô cùng quan trọng.
"Ngươi ——" Cố Minh Đạt không phân biệt được Đam Hoa nói thật hay giả, nhưng hắn không dám đánh cược. Cố thị đã nỗ lực quá nhiều để có thể trúng thầu cánh đồng số ba.
Cố thị bất động sản có thể tiến vào hàng ngũ những xí nghiệp đứng đầu trong ngành hay không chính là nhờ vào dự án này, tuyệt đối không thể để mất.
"01, đi." Sự tình xong xuôi, Đam Hoa lười ở lại nhìn phản ứng của ba người Cố gia, quay người rời đi.
"Ký chủ, không cần để ý bọn họ sao?"
"Không cần. Muốn biết thì đều biết, chuyện của Cố gia không cần thiết phải trải nghiệm."
Đam Hoa trở lại chung cư.
Nguyên chủ là con gái của Cố gia, nàng ở tại đây là điều đương nhiên.
Phía trước nàng dựa theo ký ức và thông tin của nguyên chủ đưa ra kết luận rằng, nguyên chủ không phải là con gái ruột của Cố gia.
Lại suy nghĩ theo hướng không bình thường: Nguyên chủ chỉ là con của Dư Mẫn Trân, mà nguyên chủ lại sinh sau khi Dư Mẫn Trân và Cố Minh Đạt kết hôn một năm rưỡi, nếu như chỉ là con gái của Dư Mẫn Trân, thì đó là do Dư Mẫn Trân đã vượt quá giới hạn.
Không biết vì nguyên nhân gì, Cố Minh Đạt giữ lại nguyên chủ, đối ngoại tuyên bố là con gái ruột.
Theo biểu hiện Dư Mẫn Trân một lòng hướng về Cố Minh Đạt, Cố Ngôn Bác, rất dễ làm cho người ta nghĩ đến việc bà ta đã làm chuyện có lỗi với Cố Minh Đạt.
Đi một chuyến, làm cho Đam Hoa mở rộng tầm mắt, thì ra mọi chuyện có thể càng không bình thường, càng cẩu huyết hơn nữa.
"Ký chủ, vì sao ngươi không nói rõ ràng với Cố Minh Đạt, Dư Mẫn Trân?"
(Kết thúc chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận