Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 136: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 7824)

Đại khái là không thiếu đồng bạn đến mà không có về, hai năm nay tinh quái lợn rừng đã không xuống núi.
Bởi vì không có thịt cho không, người trong thôn còn khởi lên ý niệm với lợn rừng.
Bất quá, lương thực trong lòng người trong thôn vẫn là thứ quan trọng nhất, lợn rừng không tới tai họa thế nào cũng là đại hảo sự.
Sau đó, đám hùng hài tử cũng về nàng sửa chữa.
Chức phó đại đội trưởng này của nàng chỉ là hư danh, không phải thực chức.
Cũng chính là Vệ Phúc Tùng là đại đội trưởng một lòng vì thôn dân mưu phúc lợi, Đam Hoa nguyện ý phối hợp, đổi lại là kẻ tư tâm nặng, Đam Hoa sớm đã thu thập hắn.
Nàng đảo không tức giận.
Làm thôn bá rất không tệ, ít nhất không ai ở trước mặt nàng nói lung tung.
Mà lời nàng nói rất chắc chắn.
Nàng nói muốn trồng cây hạnh trên gò đất hoang đầu nam cạnh sông, không ai đưa ra ý kiến phản đối, có công xuất công, có sức xuất lực.
Mầm cây hạnh là nàng bồi dưỡng ra trong không gian, vừa vặn kiểm nghiệm một chút tính ổn định của cây hạnh, lại có lợi cho bảo trì khí hậu, là chuyện tốt đối với nàng và đối với Vệ Gia Câu.
Cây hạnh quy về thôn không phải nàng.
Chỉ cần quả hạnh kết ra từ cây hạnh có thể đạt tới ba thành phẩm chất quả hạnh kết ra trong không gian, thì cả thôn cũng sẽ được lợi.
Bất quá, người trong thôn không biết, bởi vì cây hạnh quá phổ biến, bọn họ cho rằng trồng mầm hạnh dại.
Cho dù là vậy, bọn họ không ai dám không nghe Đam Hoa, mỗi nhà cử người, mấy ngày nay đều trồng cây hạnh trên gò đất ven sông.
Vệ Phúc Tùng biết việc phó đại đội trưởng là hắn lợi dụng Đam Hoa, là hắn đuối lý, "Có cần hay không, là đại đội bộ yêu cầu ngươi trấn giữ, năm nay việc khơi thông khúc sông còn phải do ngươi bố trí.
Ngươi xem khơi thông xong, trồng cây gì tốt? Vẫn trồng cây hạnh? Yên tâm, lần này không cho ngươi ươm mầm không công, thôn bỏ tiền mua mầm của ngươi theo giá thị trường."
"Cây dâu và cây liễu đi. Cây liễu mầm ta không quản, chỗ nào cũng có, nếu trồng cây dâu, ta có."
"Cây dâu... Cũng được, khúc sông kia mưa càng nhiều liền tưới, cũng chỉ có cây dâu và cây liễu có thể chống chịu, cây dâu tốt, kết ra quả dâu còn có thể giúp đám hài tử giải thèm một chút. Hai loại đều trồng. Úc, đúng rồi."
Vệ Phúc Tùng lấy ra một xấp giấy từ trong ngăn kéo bàn, "Ngươi tới thật đúng lúc, hiệp nghị đấu thầu ta tối hôm qua lấy từ công xã về, đã đóng dấu, phần này là cho ngươi."
Đam Hoa tiếp nhận hiệp nghị đấu thầu, nhìn xem, không có điều khoản thay đổi, nhận lấy.
Vệ Phúc Tùng cười tủm tỉm nói, "Hạnh Khê, hạt giống lúa mì nhà ngươi còn nhiều không?"
Người khác không biết, nhưng hắn biết, Vệ Hạnh Khê trồng lúa mì nhân tạo so nhà khác thu hoạch cao không chỉ năm thành.
"Nhà ngươi định trồng? Ta là loại mạch thí nghiệm, không bảo đảm sang năm thu hoạch."
Hạt giống trong không gian trồng ở ngoại giới sẽ có thoái hóa, Đam Hoa phỏng đoán không sai, ba đời liền có thể ổn định, năm nay là đời thứ ba, nàng không thể bảo đảm hạt giống sẽ thoái hóa đến trình độ nào mới có thể ổn định lại.
Nhưng quyết sẽ không lùi về hạt giống ban đầu, tóm lại nhất định sẽ tăng gia sản xuất, nhưng không thể bảo đảm tăng gia sản xuất bao nhiêu.
Vệ Phúc Tùng sớm đã nghĩ xong, "Đó là đương nhiên, nói rồi, ta ngày mai đến nhà ngươi lấy hạt giống. Hạnh Khê a, ngươi phải xem xét giúp kỹ thuật."
"Có thể." Đam Hoa một lời đáp ứng.
Xong xuôi mọi việc, Đam Hoa ra khỏi viện đại đội bộ.
Trên khoảng đất trống ngoài viện, ba đứa hùng hài tử vừa nói nhao nhao vừa chơi nhảy cóc.
Thấy Đam Hoa đi ra, ba người lập tức im lặng, nhảy càng dùng sức, một bên dùng mắt vụng trộm nhìn nàng.
Đam Hoa bình thản liếc nhìn bọn họ một cái, "Ngày mai đi học nộp cho lão sư một phần kiểm điểm và tâm đắc lao động."
Đừng nhìn lúc này trung thực, nhưng ký ức đám hùng hài tử đều không tốt, không làm mấy lần căn bản sẽ không sửa, đoán chừng ba đứa này sau này còn nghịch ngợm.
"A." Ba đứa hùng hài tử hữu khí vô lực đáp ứng.
"Lớn tiếng một chút."
Ba đứa hùng hài tử toàn thân run lên, đứng thẳng người ưỡn cổ la lớn, "Vâng. Phó đội Vệ."
Đây mới là dáng vẻ sợ nàng sao.
Đam Hoa hài lòng về nhà.
Hai năm trước, nhà Đam Hoa đẩy đổ toàn bộ nhà cũ xây lại.
Đồng dạng xây thành ba gian nhà hướng bắc, tây, đông.
Trong viện toàn màu xanh lá.
Hoa không nhiều, bởi vì loại không là đồ ăn liền là cây ăn quả, thực vật thuần thưởng thức hơi ít.
Nhưng bố cục cây rất tỉ mỉ, cả viện đều tỏ ra cảnh đẹp ý vui.
Gian chính là lầu hai tầng gạch xanh, phần đầu tiên trong thôn.
Lầu là Vệ Bảo Sơn xây, Đam Hoa thiết kế nội bộ.
Bên ngoài là kiểu mái hiên vểnh đặc sắc gạch xanh ngói xám bản xứ.
Bên trong là phương thức ngăn cách thoải mái dễ chịu có cảm giác hiện đại.
Tầng một là phòng khách, phòng ăn cùng với phòng ngủ của Vệ Bảo Sơn và Miêu Đại Lan và một gian khách.
Tầng hai là phòng ngủ và thư phòng của Đam Hoa và Vệ Hạnh Ngọc.
Phía đông là phòng bếp và kho hàng, kho hàng cũng là hai tầng, bất quá tầng thứ hai là ở dưới mặt đất, xây một cái hầm ngầm lớn bằng nhà ngang.
Phía tây về Đam Hoa, xây thành phòng thí nghiệm độc lập cùng với phòng bồi dưỡng.
Nàng đi vào trong tiểu lâu hai tầng.
Miêu Đại Lan và Vệ Bảo Sơn đều ở đây.
Có nước không gian tẩm bổ, Miêu Đại Lan và Vệ Bảo Sơn so năm năm trước đều trẻ ra nhiều.
Đặc biệt là Miêu Đại Lan, tạp chất trong thân thể ít, khí lực của nàng tăng lên, so không được Đam Hoa, nhưng sắp bằng Vệ Bảo Sơn.
Bởi vì thế, ngược lại khiến người trong thôn tìm được nguồn gốc đại lực khí của Đam Hoa.
Đam Hoa đưa hiệp nghị đấu thầu cho bọn họ xem.
Miêu Đại Lan vỗ tay khen hay, "Về sau, mảng núi lớn này đều là nhà ta. Ba mươi năm kia, có thể trồng một đời."
Đam Hoa nói muốn đấu thầu rừng núi cùng toàn bộ sườn núi hoang đằng sau, Miêu Đại Lan là người đầu tiên tán thành.
Hiện tại rất nhiều người trong thôn đều nghĩ chạy ra bên ngoài, Miêu Đại Lan một điểm không nghĩ, nàng chỉ thích ở nhà, ở tại Vệ Gia Câu trồng trọt.
Vệ Bảo Sơn cũng không muốn đi ra ngoài, hiện tại những người đến tìm hắn xây nhà ở trong thôn đã làm không xong, hắn không cần đi bên ngoài kiếm tiền, lại nói, đi bên ngoài làm sao thoải mái bằng ở nhà.
Đam Hoa cảm ứng được rõ ràng nhất, hai người là từ nội tâm yêu thích Vệ Gia Câu, yêu thích sinh hoạt ở nơi này.
Kiếp trước hai người đi đại thành thị, có phải là vì hai đứa con gái. Nếu vì chính bọn họ, bọn họ sẽ không rời khỏi Vệ Gia Câu.
"Đi, đi xem núi của chúng ta." Miêu Đại Lan gọi Vệ Bảo Sơn.
Vệ Bảo Sơn cười nhạo nàng, "Xem ngươi kìa, núi còn có thể chạy? Ngày nào cũng có thể nhìn thấy, nhìn mấy chục năm, không cần cố ý đi xem."
"Kia sao có thể giống nhau, hiện tại núi thuộc về chúng ta, nhìn thế nào cũng thấy tốt. Ngươi đi hay không đi, không đi ta cùng Hạnh đi." Miêu Đại Lan đứng lên liền đi.
"Đi đi." Vệ Bảo Sơn đuổi kịp.
Hai người đi.
Đam Hoa không đi cùng.
Nàng đi phòng thí nghiệm của mình, vào không gian.
Không có nàng cho phép sẽ không có người đi vào phòng thí nghiệm, cho nên ban ngày nàng cơ bản ra vào không gian trong này.
Phòng trúc trong không gian làm lớn ra, ở đằng sau phòng chính, Đam Hoa xây một gian đại phòng thí nghiệm.
Vật liệu chủ yếu vẫn là cây trúc.
Ngoài phòng thí nghiệm, Đam Hoa trồng đủ loại cây ăn quả, mặc kệ là táo, lê, hạnh phương bắc, hay là vải, xoài, đu đủ phương nam, đều là một bên treo đầy quả chín, một bên nở hoa.
(bản chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận