Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 95: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 8134)

Đam Hoa trước kia lo lắng một cái không gian c·h·ế·t sẽ cùng nàng cá c·h·ế·t lưới rách, cho nên lúc phản áp chế, nàng đã thử một mức độ không chạm đến quy tắc tự hủy của không gian, không quá mức cường ngạnh.
Có ý chí tồn tại, thì không gian này không tính là hoàn toàn c·h·ế·t. Phàm là vật s·ố·n·g đều có bản năng xu lợi tránh h·ạ·i, có bản năng muốn tồn tại.
Mặc kệ ý chí không gian được diễn sinh ra như thế nào, chỉ cần có kh·ố·n·g chế lực đối với không gian là được.
Đam Hoa truyền đạt cho ý chí không gian việc nàng không muốn hủy đi không gian này, mà chỉ muốn sử dụng một chút mà thôi.
Rất nhanh, nàng thu được phản hồi từ ý chí không gian truyền đạt tới, quy tắc đã định của không gian khiến nó không thể tùy ý thay đổi người bị khóa, một lần khóa lại hay c·ở·i t·r·ó đều yêu cầu tiêu hao đại lượng năng lượng của không gian, nếu cưỡng ép c·ở·i t·r·ó bằng ngoại lực, sẽ làm hư hỏng không gian.
Nếu Đam Hoa nguyện ý khóa lại, không gian có thể cùng Tưởng Tĩnh c·ở·i t·r·ó, chỉ cần sau này Đam Hoa bù đắp tổn thất của không gian.
"Không cần c·ở·i t·r·ó, nhưng ta muốn có thể tự do sử dụng." Đam Hoa nói chuyện, dùng quy tắc chi lực, đem ý tứ truyền đạt cho ý chí không gian.
Thế giới này không tán thành khế ước tinh thần lực, cùng không gian này khóa lại chỉ có thể thông qua phương thức huyết mạch khóa lại.
Cùng nàng khóa lại đồng nghĩa với việc hủy bỏ khóa lại cùng Tưởng Tĩnh, nhân là huyết mạch khóa lại của không gian đạt tới chỗ sâu huyết mạch, cũng chính là đến cấp độ gien, nếu hủy bỏ, Tưởng Tĩnh có khả năng cao sẽ gien sụp đổ mà c·h·ế·t.
Một điều nữa, nàng không hiểu rõ quy tắc huyết mạch khóa lại, không rõ bên trong có thể có cạm bẫy hay không, cho nên chuyện khóa lại cứ để Tưởng Tĩnh làm, dù sao nàng muốn đi vào lúc nào cũng được.
Còn nói sau khi khóa lại, muốn nàng bù đắp tổn thất của không gian... Ý chí không gian thật biết nghĩ, muốn nàng đời này làm trâu làm ngựa cho nó, thật có thể nghĩ.
Đam Hoa sẽ không xem nhẹ tính ích kỷ của không gian chỉ vì phản hồi của nó là xuất phát từ bản năng.
Không gian truyền tới tin tức có thể c·ở·i t·r·ó rồi cùng nàng khóa lại, sợ là nhìn trúng việc nàng có tinh thần lực.
Nàng có thể dùng tinh thần lực trực tiếp đem đồ vật thu vào trong không gian, không cần thông qua liên hệ huyết mạch để mượn dùng lực lượng của không gian.
Vậy mà ý chí không gian còn muốn nàng bù đắp tổn thất do việc c·ở·i t·r·ó gây ra.
Thân thể Tưởng Tĩnh đặc t·h·ù, Thanh Giác không gian cùng Tưởng Tĩnh khóa lại sau, có thể thông qua thân thể Tưởng Tĩnh hấp thu linh khí bên ngoài vào trong không gian.
Mà cùng nàng khóa lại, thì không thể tự động hấp thu linh khí bên ngoài, chỉ có thể dùng tay, dùng tinh thần lực điều động linh khí bên ngoài vào.
Nếu không phải x·á·c nh·ậ·n đây chỉ là cái ý chí, Đam Hoa suýt cho rằng không gian đã sinh linh.
Lúc biết không gian thứ nguyên này bị giới hạn tại thế giới này, hứng thú của Đam Hoa đối với không gian đã giảm mạnh, có mang theo hay không cũng không quan trọng.
Cho nên một chút cũng không muốn khóa lại.
Không muốn mang đi, nhưng sử dụng một chút tại thế giới này vẫn là rất thiết thực.
"A."
Đam Hoa nghe được, là tiếng kêu to của Tưởng Tĩnh, từ bên ngoài truyền vào trong không gian.
Nàng nhìn về phía giao điểm của không gian thứ nguyên và thế giới này, nhìn ra bên ngoài.
Nhân là không gian khóa lại sau, bám vào tr·ê·n người Tưởng Tĩnh, nàng nhìn thấy là gian phòng của Tưởng Tĩnh.
Dựa vào ánh trăng chiếu vào, có thể thấy Tưởng Tĩnh đang ngồi dậy từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g đất, tr·ê·n người đắp chăn bị vén một chút sang một bên, sau khi ngồi dậy, Tưởng Tĩnh siết chặt hai tay, thở phì phò, ngồi yên một lúc.
"Đều tại Vệ Hạnh Khê." Tưởng Tĩnh h·ậ·n h·ậ·n nói thầm, "Đời trước làm ta không dễ chịu, đời này ngay cả nằm mơ cũng làm ta không dễ chịu, nàng chính là chuyên môn tới khắc ta."
Hóa ra là gặp ác mộng liên quan đến nàng.
Giải tỏa nghi ngờ cho Đam Hoa, Tưởng Tĩnh là trọng sinh, không phải x·u·y·ê·n qua.
Trọng sinh có không gian, bàn tay vàng đ·ĩ·nh thật. Mặc dù Tưởng Tĩnh còn chưa biết sự tồn tại của không gian, nhưng có linh dịch trong tay, cũng là cái bàn tay vàng rất thực dụng.
" . . Làm ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng hòng dễ chịu. Cứ đợi đấy. . ."
Tưởng Tĩnh nguyền rủa, lại nghĩ linh tinh một hồi, rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Đam Hoa thu hồi tầm mắt, tản ra tinh thần lực đến các nơi trong không gian.
Không gian có diện tích khoảng hai ba km vuông, núi là một sườn núi nhỏ cao trăm mét, mọc chút cỏ, một dòng suối nhỏ vòng quanh núi chảy, những nơi còn lại là đất bằng.
Phải nói là ruộng đất, những luống ruộng ngang dọc quy hoạch ruộng đất chỉnh tề.
Trừ nơi dựa vào chân núi, đại đa số ruộng đất còn lại không có bất kỳ thực vật nào mọc, đất màu nâu vàng phơi bày, rất giống tràng cảnh trong một trò chơi n·ô·ng trại mà Đam Hoa từng gặp ở thế giới trước.
Dưới chân núi, cạnh dòng suối, một tòa tam hợp phòng trúc.
Nơi ở thực lịch sự tao nhã.
Một bên phòng trúc trồng một mảng lớn thanh trúc, không phải loại trúc mảnh mai, văn khí, mà là loại tre bương tráng kiện.
Bảo sao đắp là phòng trúc, lấy vật liệu cho thuận t·i·ệ·n.
Có một điều thú vị là, xung quanh phòng trúc có dấu vết từng tồn tại kiến trúc khác, dấu vết không th·ố·n·g nhất, hẳn là đã từng xây dựng không chỉ một lần kiến trúc, phòng trúc là kiến trúc cuối cùng được xây dựng.
Xem ra trước kia không gian đã từng có không chỉ một vị chủ nhân.
Vì sao các chủ nhân khác nhau đều xây dựng nơi ở tại đây? Một là vì phong cảnh nơi này đẹp nhất, phía trước phòng trúc có một vực nước, nước suối chảy ra trở thành dòng suối nhỏ, nơi này là đầu nguồn nước.
Một nguyên nhân chủ yếu khác, là nơi này có quy tắc đặc biệt.
Lâu không chiếm được phản hồi từ ý chí không gian, Đam Hoa một lần nữa áp chế quy tắc không gian.
Ý chí không gian suy sụp.
Truyền đạt cho Đam Hoa một đoạn quy tắc, đoạn quy tắc này tương đương với "ổ khóa" của không gian, cầm ổ khóa, Đam Hoa có thể tự do ra vào không gian.
Đam Hoa hài lòng nh·ậ·n lấy.
Lúc nàng muốn đọc ghi chép vận hành của không gian, không còn gặp bất kỳ ngăn trở nào.
Không gian này được một đại năng ở vị diện linh khí cao khai mở ra, bám vào tr·ê·n một khối ngọc giác màu xanh, gọi đơn giản là Thanh Giác không gian.
Thanh Giác không gian sau đó đã t·r·ải qua mấy đời chủ nhân.
Sau này, Thanh Giác không gian ngoài ý muốn rơi vào một khe hở không gian, trôi nổi trong dòng lũ thời không không biết bao lâu, cuối cùng rơi xuống thế giới này.
Ý chí cũng được diễn sinh ra trong dòng lũ thời không.
Không gian thứ nguyên loại này không phải là thế giới hoàn chỉnh, không thể tự tuần hoàn vận chuyển, yêu cầu hấp thu năng lượng từ bên ngoài.
Quy tắc vị diện lại khác, tại thế giới này, Thanh Giác không gian không thể tự hành bổ sung năng lượng từ bên ngoài vào, yêu cầu một cái môi giới.
Cái môi giới này chính là thân thể người.
Sau khi Thanh Giác không gian chọn trúng người môi giới đặc biệt, sẽ bám vào tr·ê·n thân thể người đó, tiến hành huyết mạch khóa lại.
Linh dịch tràn ra từ lòng bàn tay Tưởng Tĩnh là dùng để tăng cường độ mạnh hồn p·h·ách của nàng.
Đợi hồn p·h·ách nàng đủ mạnh, liền có thể nhìn thấy không gian, tiếp thu được tin tức Thanh Giác không gian truyền đạt cho nàng, để vận chuyển năng lượng cho Thanh Giác không gian.
Ý chí không gian theo bản năng bài xích người khác trở thành chủ nhân Thanh Giác không gian, cho nên người môi giới cũng không thể trở thành chủ nhân không gian, chỉ là người tạm thời sử dụng không gian, hoặc giả nói là quản gia.
Trước Tưởng Tĩnh, Thanh Giác không gian đã khóa lại ba người môi giới tại thế giới này.
Thanh Giác không gian biểu hiện ra bên ngoài sẽ làm cho người môi giới cho rằng mình là chủ nhân không gian, người môi giới mượn Thanh Giác không gian có thể sống một đời giàu có, tiền đề là phải không ngừng vận chuyển năng lượng vào trong Thanh Giác không gian.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận