Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 215: Trọng sinh 28 lần (length: 7616)

"Ta còn có thể sống!" Vưu Văn không cần nghĩ ngợi, "Đại lão, ta muốn sống." Có thể sống, ai nguyện ý c·h·ế·t? Luân hồi sau liền là một người khác, không còn là Vưu Văn.
Không ngoài dự liệu của Đam Hoa, nàng ra hiệu cho Vưu Văn, "Về lại thân thể của ngươi đi thôi."
Vưu Văn lúc này mới nhìn rõ người nằm ở trên giường, có lẽ phải nói là thân thể.
Đúng là nàng không sai, có điều so với tướng mạo trước kia của nàng thì tinh xảo hơn nhiều.
Hướng về thân thể mình nhào tới, trong những lần trọng sinh liên tiếp, Vưu Văn đã thử qua không ít.
Vưu Văn đánh về phía thân thể.
Chuyện dĩ vãng không thành công, lần này lại thành công, nàng tiến vào trong thân thể.
Đam Hoa thiết lập quy tắc mới giữa hồn phách và thân thể của Vưu Văn, hồn thân rất nhanh hợp nhất.
Nàng dùng ngón tay điểm lên trán Vưu Văn, đem toàn bộ ký ức liên quan đến thân phận của Vưu Văn, bao gồm cả công việc tu luyện, đều truyền cho Vưu Văn.
Lượng ký ức quá lớn, nàng để Vưu Văn tiến vào giấc ngủ, để ký ức dung hợp.
Một ngày một đêm trôi qua, Vưu Văn tỉnh lại.
Tỉnh lại sau, Vưu Văn mặt mày ủ rũ, "Đại lão, ta thật hối hận, ta nên chọn luân hồi nha. Đại lão ngài quá lợi hại, bất luận phương diện nào, ta có thúc ngựa cũng không đuổi kịp a.
Đại lão ngươi đánh hạ giang sơn, ta thủ không được, về sau ta mà làm ngài mất mặt thì làm sao bây giờ."
Đam Hoa nói, "Ngươi chỉ cần làm chính mình là được."
"Làm ta chính mình. . ." Vưu Văn vẫn mặt mày ủ rũ, bẻ ngón tay tính toán, "Sở nghiên cứu không thể đi, ta không hiểu những thứ đó, cố vấn của đặc dị cục phải từ chức, dù sao phương diện tu luyện bây giờ cũng là chính bọn họ giải quyết.
Minh giới. . . A, công việc ở Minh giới ta thích, bắt giữ hồn phách ta rất giỏi, đại lão, công việc ở Minh giới có thể giữ lại cho ta không?
Đúng rồi, vào Minh giới yêu cầu tu luyện tu hồn công pháp, có phải ta phải tu luyện trước không?"
"Yêu cầu." Tu vi trên thân thể Đam Hoa có thể giữ lại cho Vưu Văn, nhưng việc tu luyện liên quan đến hồn phách thì Vưu Văn phải tự mình tu luyện.
"Đại lão, nếu ta lựa chọn luân hồi, có phải sẽ tới Minh giới không, như vậy nói, đưa ta vào luân hồi sẽ là Triệu Hanh và Kỳ Ninh Hạo?"
"Ừm."
". . . Ta thế nào cũng không nghĩ tới hai người bọn họ cả ngày sống phóng túng như công tử, lại trở thành chấp pháp giả của Minh giới." Vưu Văn thổn thức một hồi, sau đó lại hỏi, "Đại lão, ta có thể tu luyện một chút hồn công pháp không?"
Theo ký ức được lưu lại, nàng biết không phải ai cũng có thể tu luyện, Kỳ Ninh Hạo bọn họ ngoài ý muốn trọng sinh, hồn phách đặc thù mới có thể tu luyện, nếu không đại lão cũng sẽ không chọn bọn họ.
"Có thể." Hồn phách của Vưu Văn đặc biệt, bao gồm cả hư thực quy tắc so với mấy người khác cộng lại còn nhiều hơn.
Điều này khiến Vưu Văn có một lựa chọn khác: Từ bỏ thân thể, lấy hình thái hồn thể chuyên tu tu hồn công pháp.
Bởi vì hồn phách của nàng đặc thù, nàng có thể càng nhanh tu luyện đại thành.
Nhưng Đam Hoa không nói ra lựa chọn này.
Vưu Văn hiện tại quan niệm là có thân thể mới thật sự là sống, sẽ không cam lòng từ bỏ thân thể. Nàng mà biết có lựa chọn này, sẽ chỉ dao động không ngừng giữa các lựa chọn.
Thời gian còn dài, Đam Hoa để lại cho Vưu Văn đầy đủ thời gian để phát hiện, để cân nhắc việc từ bỏ thân thể.
Nghe được có thể tu luyện, Vưu Văn vui vẻ quyết định, "Ta muốn chờ tu luyện xong rồi mới xuất quan. Như vậy có được không? Kỳ thật, ta cũng có một chút không thích ứng về tâm lý, cần thời gian để điều chỉnh.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói nếu giờ ta mà đột nhiên gặp mặt Kỳ Ninh Hạo và Triệu Hanh bọn họ, cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì. Ta nghĩ, chờ tâm lý chuẩn bị sẵn sàng, cũng có thể ra vào Minh giới rồi hãy đi ra."
"Ân. Ngươi bế quan ở trong này đi."
"Đa tạ đại lão. Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, về sau cố gắng không làm đại lão mất mặt."
Đam Hoa rời khỏi gian phòng.
Lôi Hoàng cảm nhận được, thoát ra khỏi thực tế ảo.
Nó vội vàng thuấn di đến trước cung điện giữa sườn núi.
Cửa đá mở ra, Đam Hoa đi ra.
Lôi Hoàng thấy người đi ra là bản tôn của thiên đạo đại nhân, trong lòng giật mình, "Thiên đạo đại nhân muốn rời đi sao?"
"Không phải." Đam Hoa biết Lôi Hoàng lo lắng điều gì, bèn nói, "Ta có việc phải đi, chờ thời cơ đến, ta sẽ trở về mang ngươi và Kim Vũ ra ngoài độ kiếp. Ngươi và Kim Vũ không được lười biếng tu luyện."
Lôi Hoàng lòng tràn đầy vui vẻ, "Vâng, thiên đạo đại nhân."
"Người bên trong vẫn là đại sư tỷ của ngươi, biết không?"
"Lôi Hoàng rõ ràng. Lôi Hoàng nhất định sẽ không bất kính với đại sư tỷ."
Trước khi chạy trốn, Đam Hoa dùng tinh thần lực truyền cho Kim Vũ những lời tương tự.
Nàng không cần thông qua cổng không gian, trực tiếp xé mở không gian tiến vào Minh giới.
. . .
"Rắc rắc, rắc rắc."
Kỳ Ninh Hạo và Kỳ Phúc cùng nằm trên ghế sofa rộng lớn của Minh Vương điện, ăn một loại đồ ăn vặt gọi là lá giòn sản xuất từ tiểu thế giới.
Lá giòn được làm từ lá của một loại yêu thực, vị giòn xốp thanh ngọt, một người một mèo đều rất thích ăn.
Cảm thấy tiếng nhai càng làm tăng cảm giác thèm ăn, cho nên ai cũng cố nhai thật to.
Rắc rắc, rắc rắc.
Giữa hai người để rất nhiều đồ ăn vặt, trên màn hình ảo trước mặt đang chiếu tập phim mới nhất.
Minh vương chưa quy vị, Minh Vương điện không có người đứng đầu, Kỳ Ninh Hạo thỉnh thoảng lại hợp lý hợp pháp trốn ở đây để lười biếng một chút.
Ghế sofa thoải mái như vậy đương nhiên là hắn tự chuẩn bị.
"Các ngươi lại. . ." Cố Hiểu Đồng đi vào, thấy một người một mèo lại nằm liệt cùng một chỗ, lời vừa nói ra đã không nói tiếp nữa.
Thôi vậy, nàng là sư muội, nói nhiều quá sẽ nhận người ta phiền, "Tứ sư huynh, tam sư huynh tìm ngươi."
Kỳ Ninh Hạo chỉ thiếu mỗi nằm sấp xuống, "Ta biết rồi, hắn tìm ta không phải là vì mấy chuyện t·ử v·ong đó sao, lát nữa ta sẽ qua."
Đây là nguyên nhân hắn đến Minh Vương điện để lười biếng, trong Minh Vương điện có thể ngăn cách tất cả tín hiệu, dù sao hắn chưa nhận được tin tức thì coi như không biết.
Công việc ở Minh giới cũng không có gì khẩn cấp, làm sớm làm trễ không khác biệt lắm.
Lại chào hỏi Cố Hiểu Đồng, "Bát sư muội, ngồi một chút đi. Đừng có cả ngày làm mình mệt mỏi như vậy, người biết nghỉ ngơi mới có thể làm việc tốt hơn. Tới, nếm thử đi, lá giòn này dùng công nghệ mới, ăn ngon hơn trước kia nhiều."
Kỳ Phúc giọng trẻ con, "Nhai càng giòn vang."
"Các ngươi giữ lại mà ăn đi." Có mèo đen làm tiền lệ, Cố Hiểu Đồng cự tuyệt bị Kỳ Ninh Hạo mang đi nằm, "Ta đã truyền lời rồi, ngươi đừng quên đến án phán ty một chuyến."
"Được được. Cùng đi." Kỳ Ninh Hạo rốt cuộc cũng từ nằm chuyển sang ngồi.
Cố Hiểu Đồng cũng thật chịu thua, cười nói, "Ngươi không sợ ngày nào đó Minh vương nhậm chức, thấy ngươi xưng đại vương ở đây, đem ngươi ném vào thâm uyên tắm hỏa diễm sao?"
"Làm gì có chuyện xui xẻo như vậy, bao nhiêu năm rồi, ta cũng hoài nghi Vưu đại sư tỷ nói Minh vương đến thời điểm sẽ quy vị, là lừa dối chúng ta.
Nàng ta không chỉ một lần lừa dối ta và Triệu Hanh, đời trước còn nói nàng ta là điều tra viên của cục sự vụ đặc thù gì đó, còn nói Minh giới không có việc gì, chỉ là giám sát vận hành một chút, có sơ hở thì kịp thời bù đắp.
Giờ ngươi xem, chúng ta đã chiêu mộ biết bao nhiêu nhân viên mới, còn bận đến quá sức."
Cố Hiểu Đồng đột nhiên hướng về phía Minh vương tọa hành lễ, "Minh vương đại nhân."
Kỳ Ninh Hạo dùng ngón tay chỉ Cố Hiểu Đồng, "Lại giở trò này, ta không mắc mưu đâu."
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận