Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 261: Nàng là ai ( 42 ) (length: 7636)

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Diệp Huyền Mạch và Du Hạc Sinh quyết đấu ai thắng?"
"Đương nhiên là Du Hạc Sinh. Diệp Huyền Mạch, cái tên quỷ tha ma bắt từ vực sâu chui ra, chỉ có nước trở về vực sâu của hắn mà thôi."
"Kết cục này hay, đáng xem hơn so với việc Diệp Huyền Mạch trong phim trở thành cứu tinh nhân loại. Lão Văn, lão Văn, ông nói tiếp đi."
"Một bên là khuôn sáo cũ tình cảm sến súa, một bên là cuộc chiến tranh giành quyền sinh tồn giữa người và dị tộc, còn cần phải nói xem bên nào hay hơn à."
"Chính là như vậy! Lão Văn không hổ là thầy giáo, ta muốn nói lại không diễn đạt được. Ai, Ngu Hỉ, ta tin ngươi là tác giả gốc.
Bản của ngươi lập ý hơn hẳn, tính logic cao, có ý nghĩa hơn nhiều so với bản của Kỷ Mạc. Ai, Ngu Hỉ, Ngu Hỉ, bao giờ định cấp cho ngủ?"
"Ta đến gọi hắn. Tỉnh một chút, Ngu Hỉ, một hồi có kẹo ăn đấy."
Đam Hoa mở mắt ra.
Nhìn thấy một khuôn mặt chữ quốc (国) phóng đại.
"Tỉnh rồi à. Hiện tại ngủ ít thôi, một hồi uống t·h·u·ố·c không ngủ cũng phải ngủ, Ngu Hỉ, ta đi sang phòng Mễ tỷ tỷ đòi kẹo ăn đây, không cho kẹo liền không gọi nàng Mễ tỷ tỷ, gọi nàng dì mét, xem nàng có cho hay không."
Do không cạo râu cằm, mặt chữ quốc nom hơn bốn mươi tuổi.
Nói rồi đưa tay kéo Đam Hoa.
Đam Hoa gạt tay người nọ ra, "Ngươi đi một mình đi, ta không ăn kẹo."
Mặt chữ quốc ủy khuất chu mồm, chòm râu trên cằm đều r·u·n lên mấy cái, "Không đi thì không đi, ngươi đ·á·n·h ta làm cái gì."
Một nam tử vẻ ngoài thư sinh đi tới, xoa xoa đầu mặt chữ quốc, "Vương Đống, ngoan, ngươi đi tìm Mễ tỷ tỷ của ngươi trước đi, Ngu Hỉ có thể là mệt mỏi, để hắn ở lại đây nghỉ ngơi một lát."
Mặt chữ quốc Vương Đống chuyển sang quan tâm, "Ngu Hỉ sao vậy, có phải ăn nhiều kẹo nên đau răng?"
"Không phải." Nam tử thư sinh ứng phó thay Đam Hoa, "Ngươi mau đi tìm Mễ tỷ tỷ của ngươi đi, một hồi nữa nàng tan làm."
"A? Vậy ta phải đi nhanh." Vương Đống cuống cuồng rời đi.
"Cuối cùng cũng đuổi được cái tên t·âm t·h·ần này đi. Ngày nào cũng xem hắn đóng vai đứa trẻ tám tuổi phát chán." Tư văn nam tử nhìn theo bóng dáng Vương Đống, lộ ra nụ cười đểu giả, "Chơi đùa cùng hắn coi như giải trí."
Thư sinh đểu giả nhìn Vương Đống đi xa, khẽ đưa tay về phía Ngu Hỉ, "Đừng giả bộ nữa, mau giao ra chương tiếp theo."
Hai người khác xúm lại, "Đúng, giao chương tiếp theo ra đây, không giao không xong đâu."
Đam Hoa lôi túi kẹo, lấy ra một tờ giấy đóng dấu vuông vắn bên trong đưa cho nam tử thư sinh đểu giả.
"Lão Văn, mau cho ta xem một chút, xem Du Hạc Sinh bắt được phản đồ chưa."
"Đưa làm gì, bảo lão Văn chép lên trên bảng đen chẳng phải tất cả cùng xem rồi sao."
Nam tử thư sinh đểu giả cầm lấy tờ giấy, mở ra vài lần xem qua, hướng về phía bức tường có tấm bảng đen lớn đi đến.
Một người đưa cho gã ta một viên phấn viết.
Sau khi tư văn nam tử nhận viên phấn, hắn liền không còn vẻ đểu cáng, dùng ngón trỏ và ngón giữa thành thạo bẻ một mẩu nhỏ trên đầu viên phấn, bắt đầu viết lên bảng đen.
Trong lúc thư sinh viết, có một người đọc theo, ". . . Chỉ thấy Du Hạc Sinh ném một lá bùa lửa lên không tr·u·ng, lập tức đại trận mở ra. Ai cũng không ngờ, Du Hạc Sinh lại dùng bùa lửa làm chìa khóa mở ra đại trận. . ."
Bên cạnh Đam Hoa yên tĩnh.
Nàng đứng lên, vừa đi lại, xuất hiện phiền phức.
Thập phần không thuận t·i·ệ·n.
Nàng nghiêng một bên chân, đi như vịt.
Bởi vì thân thể hiện tại của Đam Hoa là "hắn".
Đây là chuyện chưa từng t·r·ải qua.
Từ trước đến nay, nàng luôn là "nàng".
Sau khi có chuyện này, Đam Hoa ở trong lòng so sánh, nàng vẫn là yêu t·h·í·c·h làm "nàng".
Bởi vì trở thành "hắn" xong, đi đứng quá không quen.
Đam Hoa quặt chân trở về phòng.
Gian phòng của thân thể là ở số 206.
Đi vào bên trong, Đam Hoa phóng ra tinh thần lực quấy nhiễu ống kính th·e·o dõi, thử đ·á·n·h mở cây vải không gian.
Thử một lần, biết được thế giới này là thế giới thuần khoa học, nơi hạn chế nàng là không thể sử dụng vật phẩm linh khí.
Cũng có một mặt có lợi với nàng, đó là giới hạn sử dụng tinh thần lực tăng lên.
Thế giới thuần khoa học sử dụng đan dược không có hiệu quả đặc biệt.
Đam Hoa tìm ra một lọ gen t·h·u·ố·c giải đ·ộ·c, uống vào.
Bên trong thân thể của nguyên chủ có đ·ộ·c tố, lọ gen t·h·u·ố·c giải đ·ộ·c này có thể nhanh c·h·óng trung hoà nhiều loại vật chất có h·ạ·i cho nhân thể.
Nàng không loại bỏ đ·ộ·c tố ra ngoài, sinh cơ trong thân thể sẽ tiếp tục giảm xuống, giảm đến dưới tiêu chuẩn thì nàng sẽ không dùng được thân thể này nữa.
t·h·u·ố·c giải đ·ộ·c tiến vào thân thể lập tức có hiệu quả, đ·ộ·c tố bị trung hòa thành vật chất vô h·ạ·i hoặc ít h·ạ·i.
Đam Hoa cảm ứng được ý thức thể đã thiết lập được mối liên hệ quy tắc với thân thể.
Ký ức lưu lại trong thân thể, khiến nàng lần đầu đụng phải câu đố hóc búa.
Ký ức là hai người lưu lại, một người tên là Ngu Hỉ, nam tính. Một người tên Kỷ Mạc Linh, nữ tính.
Hai người chồng chéo lên nhau, thập phần hỗn loạn, rất khó tách bạch được đoạn nào là của ai.
Thứ nhất, thân thể nam tính này là của Ngu Hỉ không sai, thông tin thân ph·ậ·n ở đây cũng là Ngu Hỉ.
Nhưng ký ức Kỷ Mạc Linh lưu lại không hề t·h·iếu hơn Ngu Hỉ. Về số lượng, ký ức Kỷ Mạc Linh còn phải nhiều hơn.
Bất quá ký ức của Ngu Hỉ có tính liên tục hơn.
Tin tốt là, ở đây rất có khả năng là thế giới chấp niệm nguyên sinh, tin không tốt là, chấp niệm tán thành là Kỷ Mạc Linh, nhưng cũng không bài xích thân ph·ậ·n Ngu Hỉ.
Đây là tình huống gì?
Thân nam tâm nữ?
Đam Hoa dùng tinh thần lực quét một lượt thân thể, về kết cấu, từ trong ra ngoài đều là nam tính tiêu chuẩn.
Vẫn là một nam tính tuấn tú.
Nếu là có hồn p·h·ách, Đam Hoa có thể rất nhanh phân định rõ ràng, nhưng không có hồn p·h·ách, chỉ dựa vào ký ức, không thể phán đoán bừa.
Thật sự là Ngu Hỉ hai người cách?
Thân thể là nam tính, thân ph·ậ·n ngoài xã hội hẳn là Ngu Hỉ.
b·ệ·n·h viện chẩn b·ệ·n·h là như thế.
Nơi này là b·ệ·n·h viện tâm thần, Ngu Hỉ ở đây được hai năm.
Trước khi vào viện, nghề nghiệp của Ngu Hỉ là biên kịch.
Anh ta học đại học chuyên ngành kỹ thuật, sau đó hứng thú với phương diện linh hồn con người, nghiên cứu lượng lớn tài liệu liên quan đến linh hồn.
Anh ta thử viết văn chương thể loại linh dị p·h·át hành trên m·ạ·n·g, rất nhanh có chút danh tiếng trong giới nhỏ hẹp.
Sau đó anh ta bắt đầu viết kịch bản, vở kịch điều tra linh dị đầu tiên nổi lên một chút, thế là anh ta mở phòng làm việc cá nhân, làm biên kịch toàn thời gian.
Kịch bản của anh ta số lượng không nhiều, nhưng không có kịch bản nào kém, điều này làm danh tiếng và địa vị của anh ta trong ngành không ngừng lên cao.
Hơn hai năm trước, anh ta bị tố cáo đạo văn, bị vạch trần sau tinh thần xuất hiện vấn đề, đưa vào b·ệ·n·h viện tiến hành điều trị.
Vấn đề tinh thần của Ngu Hỉ là tư duy hỗn loạn, thường x·u·y·ê·n tự nói một mình, có lúc tự xưng là Kỷ Mạc Linh, có hành vi tự n·g·ư·ợ·c quá mức như đụng đầu vào tường, bị người nhà đưa vào viện.
b·ệ·n·h viện chẩn b·ệ·n·h anh ta xuất hiện nhân cách thứ hai.
Nhưng tình huống của anh ta không giống b·ệ·n·h nhân sinh ra nhân cách phụ bình thường, hai nhân cách Ngu Hỉ không phân chính phụ, tùy thời thay đổi, làm suy nghĩ của anh ta hỗn loạn.
Hơn nữa, nhân cách thứ hai Kỷ Mạc Linh, ở ngoài đời thực chân thực tồn tại, từng gặp qua Ngu Hỉ.
( chương này xong ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận