Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 929: khai đàn làm phép

**Chương 929: Khai đàn làm phép**
Trời đã tối, Chu Dũng sốt ruột thỉnh cầu Long Thần ra tay khu quỷ, nhưng Long Thần lại không vội vàng.
"Trang chủ an tâm chớ vội, hai nữ quỷ này lợi hại, bần đạo tuy có chút thủ đoạn, nhưng cũng cần mượn thiên thời."
Long Thần chậm rãi đặt bút chu sa xuống, hoàn thành việc vẽ bùa trên kiếm gỗ đào.
Thấy Long Thần bình tĩnh như vậy, trong lòng Chu Dũng cũng an ổn hơn nhiều.
"Tốt, không vội."
Chu Dũng kiên nhẫn ở bên cạnh Long Thần.
Trong Phật đường ở ngoài viện.
Mục Thị quỳ chân trên bồ đoàn trong Phật đường, tay phải cầm mõ, tay trái cầm tràng hạt, trước mặt là một pho tượng Kim Thân quy y Phật.
Rung rung rung...
Mục Thị nhắm mắt, chầm chậm gõ mõ, miệng không ngừng niệm tụng Phật kinh.
Tỳ nữ Hồng Mai dẫn theo những tỳ nữ khác quỳ gối phía sau, chân các nàng đều đã tê rần.
Hồng Mai theo Mục Thị thờ phụng Phật môn, trong lòng thành kính bái Phật, dù chân có tê, nhưng vẫn thành tâm niệm tụng kinh văn.
Những tỳ nữ khác thì lại muốn sớm kết thúc, có hai tỳ nữ nhịn tiểu, sắp không nhịn được nữa, muốn nhanh chóng đi nhà xí.
Trời đã tối bên ngoài, đèn đuốc tại pháp đàn thất tinh sáng trưng, rất đông người vây xem.
Các tỳ nữ thỉnh thoảng len lén nhìn về phía sau.
Mặc dù đang ở trong Phật đường, nhưng bên ngoài lại có pháp đàn thất tinh, trong lòng các nàng lại càng thêm hoảng sợ.
Bởi vì điều này cho thấy trong điền trang thực sự có quỷ quấy phá, tối nay phải bắt quỷ.
Ô ô...
Trong Phật đường, đột nhiên vang lên một tràng tiếng khóc nức nở, đứt quãng, nghe rất thê thảm, tựa như một nữ tử chịu oan khuất cực lớn đang khóc.
Hồng Mai nghe được âm thanh, tim bỗng nhiên run lên một chút, quay đầu nhìn về phía Mục Thị.
Mục Thị vẫn không ngừng gõ mõ, chỉ là âm thanh có lớn hơn một chút, dường như muốn át đi tiếng quỷ khóc.
Phía sau, một tỳ nữ bị tiếng quỷ khóc dọa sợ, không nhịn được nữa, nước tiểu làm ướt quần.
Tỳ nữ bên cạnh nhíu mày nhìn sang, bản thân nàng cũng có chút không nhịn nổi...
Bịch...
Lư hương đặt trước tượng quy y Phật đột nhiên rơi xuống, ánh nến và tàn hương nổ tung, tóc và quần áo của Mục Thị dính đầy bụi.
"Phu nhân!"
Hồng Mai vội vàng đứng dậy, muốn che chắn cho Mục Thị, nhưng quỳ cả buổi, đầu gối sớm đã không nghe sai khiến, thân thể ngã về phía trước, đâm vào Mục Thị khiến bà ta ngã ngửa ra đất.
"Phu nhân..."
Hồng Mai vội vàng đứng lên, tỳ nữ phía sau cũng bò qua đỡ Mục Thị dậy, tỳ nữ sợ tè ra quần kia lén lút chạy ra ngoài thay quần.
Mục Thị tức giận, thân thể vừa đứng vững, một cái tát giáng lên mặt Hồng Mai, mắng: "Vội cái gì, quy y Phật ở đây, tà túy còn có thể lật trời!"
Hồng Mai lập tức quỳ xuống dập đầu: "Phu nhân tha mạng!"
Ô ô...
Sau lưng tượng quy y Phật, một chiếc váy màu đỏ hiện lên, tỳ nữ bị dọa đến thét lên, Mục Thị cũng nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.
"Phu nhân, chúng ta mau về thôi."
Tỳ nữ sợ hãi khuyên nhủ.
Mục Thị chỉ là mạnh miệng, không phải là thật sự không sợ, tỳ nữ nói vậy, bà ta liền quay người đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, thấy xung quanh pháp đàn vây đầy người, bảy cái vạc sắt lớn bày trên bàn, lửa cháy hừng hực, đạo kỳ trong gió đêm phấp phới.
Mục Thị dừng chân nhìn một hồi, rồi vẫn nhấc chân trở về hậu viện.
Đi trên đường trong hậu viện, dù hai bên đều treo đèn lồng, nhưng cảm giác âm trầm khủng bố không hề giảm bớt.
Mấy tỳ nữ vây quanh Mục Thị, bước chân vội vã trở về.
Ô ô...
Một tràng tiếng quỷ khóc thê thảm truyền đến, Mục Thị siết chặt trong lòng, Hồng Mai đỡ tay Mục Thị run rẩy một chút, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Phu nhân..."
"Tha mạng a..."
Thanh âm nữ tử thỉnh thoảng lại thê lương, khiến người nghe da đầu run lên.
Sắc mặt Mục Thị càng kém hơn, thanh âm này dường như khiến bà ta nhớ lại chuyện gì đó.
"A!"
Tỳ nữ đi cùng đột nhiên cứng đờ, chỉ vào một bóng dáng màu đỏ sẫm phía trước, một nữ tử đứng ở đó, mái tóc đen dài che khuất mặt, quần áo trên người và tóc dính nước, trên mặt đất có thể thấy một vũng nước.
Hồng Mai dừng lại, hoảng sợ nhìn nữ tử trước mắt, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Khi Mục Thị nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, không còn dáng vẻ chủ mẫu gia đình giàu có.
"Phu nhân... tha mạng a... ta cái gì cũng không nói..."
Nữ tử kéo tóc và quần áo ướt sũng, từ từ tiến lại gần...
Mục Thị trơ mắt nhìn nữ tử tiến đến, mắt trợn trắng, ngất đi.
Hô...
Đèn lồng xung quanh đột nhiên tắt ngấm, Hồng Mai và tỳ nữ sợ đến mức không màng tới Mục Thị, như ruồi không đầu thét chói tai, bỏ chạy tán loạn.
Hồng Mai cảm giác dưới chân như đạp lên bông, chạy tới pháp đàn thất tinh ở tiền viện, kéo lấy Chu Liệt, sợ hãi kêu: "Quỷ... phu nhân..."
Vẻ mặt của Hồng Mai khiến Chu Liệt hoảng sợ, những người vây xem xung quanh cũng bị dọa.
Chu Liệt biết có chuyện không ổn, hỏi: "Ở đâu? Mẹ ta thế nào?"
Hồng Mai chỉ về phía hậu viện, miệng há lớn, nhưng không nói nên lời.
Chu Liệt muốn chạy về phía hậu viện, nhưng bản thân lại sợ, quay người chạy nhanh đến phòng khách.
Đến cửa, thấy Chu Dũng đang cùng Long Thần nói chuyện.
Chu Liệt vội vã xông vào phòng, lo lắng nói: "Cha, mẹ gặp quỷ!"
Chu Dũng đột ngột đứng dậy, kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Long Thần đứng lên, chậm rãi nói: "Không hoảng hốt, đại công tử dẫn đường."
Chu Liệt dẫn đường, Chu Dũng theo sau, Long Thần cầm kiếm gỗ đào, cùng nhau đến hậu viện.
Đèn lồng xung quanh đều đã tắt, chỉ có thể mượn ánh sáng mờ nhạt của bóng đêm để thấy Mục Thị nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Chu Liệt dẫn theo tráng đinh ôm Mục Thị về phòng, Hồng Mai run rẩy thắp nến, Mục Thị được đặt lên giường.
Chu Liệt nhìn Mục Thị, lo lắng gọi: "Mẹ!"
Mục Thị không có phản ứng, Chu Dũng gấp gáp, hỏi: "Đạo trưởng, có thể dùng ma pháp châm của ngài để làm tỉnh lại không?"
Mục Thị tuổi đã cao, không giống Thủy Tiên còn trẻ trung mơn mởn, Long Thần không có hứng thú nhìn dáng vẻ một lão nữ nhân mặc đồ ngủ.
"Không cần, tối nay bần đạo diệt tà ma kia, phu nhân sẽ tự mình tỉnh lại."
Nếu Mục Thị có dung mạo xinh đẹp, Long Thần rất sẵn lòng cởi quần áo của bà ta, sau đó dùng kim châm một lần.
Chu Dũng khẽ gật đầu, có chút lo lắng hỏi: "Khi nào đạo trưởng lên đàn?"
Long Thần nhìn giờ, nói: "Sắp đến giờ rồi, nhưng không sao, sớm một chút cũng tốt."
"Tà ma này quá càn rỡ, bần đạo ở đây mà còn dám ra ngoài hại người."
"Bần đạo liền khai đàn làm phép, bắt tà ma kia."
Chu Dũng rất vui, bảo Chu Liệt ở trong phòng trông coi, còn mình thì cùng Long Thần ra khỏi phòng, đến pháp đàn ở tiền viện.
"Trang chủ, bần đạo về phòng lấy pháp khí ra."
Long Thần nhanh chóng về phòng, mang theo một cái rương đến pháp đàn.
Long Thần mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ đào, đứng trước lư hương, phía chính bắc treo một lá cờ vàng, trên đó dùng chu sa đỏ thẫm vẽ một chữ "Vạn".
Chữ "Vạn" này, ban đầu có nguồn gốc từ Trung Thổ, là ký hiệu của đạo môn, sau đó bị Phật môn trộm đi, trở thành ký hiệu của Phật môn.
Vạn, vốn là ký hiệu của bốn ngôi sao Bắc Đẩu Thất Tinh hợp thành, đại diện cho bốn mùa Bắc Đẩu, tinh văn chí cao vô thượng.
Long Thần vái ba vái trước lá cờ tinh văn chữ Vạn, đốt ba nén hương, cắm vào trong lư hương.
Một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm lá bùa vàng, đặt trên ánh nến đốt đi, Long Thần vung vẩy mấy lần, niệm:
"Hương Yên Ngọc lô, trong lòng còn có đế trước. Chân linh bên dưới trông mong, Tiên Bái lâm hiên. Làm cho thần quan cáo, Kính Đạt Cửu thiên."
(Khói hương trong Ngọc lô, lòng hướng về bề trên, Chân linh cúi xin, Tiên Bái giá lâm, Quan Thần trình tấu, kính dâng lời lên Cửu Thiên.)
Vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên vang lên từng tràng tiếng quỷ khóc.
Ô ô...
Tiếng quỷ khóc càng lớn hơn, lại càng thêm thê lương.
Chu Dũng và những người vây xem sợ đến run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận