Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 1031 hỉ mạch

Chương 1031: Hỉ mạch
Trước khi đến, Long Thần giao cho Chiết Nhĩ một nhiệm vụ.
Bảo Chiết Nhĩ tìm một vị trí thích hợp, để Long Thần có thể thuận lợi trà trộn vào vương cung một lần nữa.
Thân phận Tiểu Lý Tử lần trước chắc chắn không thể dùng lại được nữa, mọi người đều biết Tiểu Lý Tử đã bỏ trốn, mang theo Châu Nhi bỏ trốn.
Nếu Long Thần xuất hiện lần nữa, ắt sẽ gây nên sóng gió lớn, muốn giấu cũng không giấu được.
Cho nên, Long Thần nhất định phải tìm một thân phận khác, sau đó trà trộn vào vương cung.
Chiết Nhĩ cười hắc hắc nói: “Có, thuộc hạ đã để mắt đến một thái y, người này thường xuyên ra vào cung đình.”
“Mấy ngày gần đây, Lư Vương Hậu luôn nôn mửa, thái y bắt mạch cho nàng, lại nói là do thời tiết quá nóng, bảo Lư Vương Hậu chú ý giải nhiệt, ăn chút đồ thanh đạm.”
Lúc nói những lời này, Chiết Nhĩ mặt mày hớn hở, cười đến ý vị thâm trường.
Long Thần tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, lúc này nôn mửa là chuyện bình thường.
“Thái y kia nhà ở đâu, ta đến nghĩ biện pháp.”
Long Thần trong lòng hơi tính toán một phen, liền nghĩ ra biện pháp.
“Ở phía tây thành, gần vương cung, Kỳ Vũ Lộ Liễu Phủ.”
Chiết Nhĩ nói địa chỉ, Long Thần khẽ gật đầu nói: “Tốt, trước tiên kiếm chút gì đó ăn, sau đó tìm cho ta một bộ quần áo.”
Chiết Nhĩ lập tức an bài đồ ăn và quần áo.
Long Thần lên lầu ăn cơm, ngoài cửa có mười vị khách nhân, cầm đầu chính là Phùng Hợp.
“Chưởng quỹ, còn phòng trống không?”
Phùng Hợp cười ha hả đi lên trước, Chiết Nhĩ lập tức nhiệt tình nói: “Thật xin lỗi, chỉ còn lại một gian, bên ngài lại đông người, hay là ngài xem thử nhà khác?”
Sắc mặt Phùng Hợp có chút khó xử, nói: “Những nhà khác không bằng nhà của ngươi, vậy đi, ta ở lại đây, các ngươi đến những nhà khác xem sao.”
Thủ hạ lập tức rời đi, đến những nơi khác tìm kiếm chỗ ở.
Tiểu nhị đi lên dắt ngựa, lại hỏi: “Khách quan, có muốn ăn chút gì không?”
Phùng Hợp nói: “Trước tiên cho ta một gian phòng đi, đồ ăn mang đến phòng.”
Chiết Nhĩ nói: “Nghe khách quan, mau đi chuẩn bị.”
“Mời khách quan đi theo ta, phòng ở lầu hai.”
Chiết Nhĩ dẫn theo Phùng Hợp lên lầu hai, ở ngay cạnh phòng Long Thần.
“Đại nhân khi nào đến?”
Đóng cửa phòng, Phùng Hợp nghe thấy âm thanh phòng bên cạnh, liền hỏi.
Chiết Nhĩ trả lời: “Vừa mới đến, còn đang ăn cơm.”
Phùng Hợp khẽ gật đầu: “Ngươi mau đi đi, đồ vật cứ để đây là được.”
Chiết Nhĩ mở cửa đi ra ngoài, Phùng Hợp cũng tiến vào phòng Long Thần.
“Đại nhân thế mà lại nhanh hơn chúng ta?”
Phùng Hợp nhìn bát mì, thịt dê của Long Thần, bụng sôi ùng ục.
Suốt quãng đường bôn ba, bụng Phùng Hợp sớm đã trống rỗng.
Long Thần lạnh lùng nói: “Lão tử làm việc khi nào thì nhanh hơn? Không có hai canh giờ đừng hòng xuống giường.”
Phùng Hợp cứng họng, hắn không ngờ Long Thần lại nói như vậy.
“Đại nhân, ngài thật là... còn đũa không?”
Phùng Hợp muốn ăn thịt dê, Long Thần nói: “Dùng tay bốc đi.”
Phùng Hợp thật sự dùng tay bốc một miếng thịt dê nhét vào trong miệng, nhai vài miếng, say mê tán thán nói: “Ân, Tây Hạ không có gì đặc biệt, thịt dê vẫn phải là ở đây ăn ngon nhất.”
Long Thần im lặng nói: “Ngươi thật sự dùng tay bốc à?”
Phùng Hợp nghiêm túc nói: “Đại nhân đã có mệnh lệnh, thuộc hạ sao dám không theo.”
Long Thần đẩy đĩa, nói: “Đều thưởng cho ngươi!”
Phùng Hợp không hề khách khí, bưng đĩa lên, thuần thục, toàn bộ ăn vào trong bụng.
“Đại nhân trượng nghĩa, từ trước đến nay không bạc đãi người dưới.”
Phùng Hợp mặt dày mày dạn, bưng ấm trà rót một chén nước, một hơi uống cạn, thịt dê cũng theo đó trôi vào bụng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Long Thần uống cạn nước mì, nói: “Lát nữa ta ra ngoài một chuyến, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
Phùng Hợp ợ một tiếng, cười hắc hắc nói: “Đại nhân khách khí quá, ta chỉ ăn của ngài một bàn thịt dê, lập tức liền giao nhiệm vụ cho ta rồi.”
Long Thần nói: “Bớt nói nhảm, nghe cho kỹ...”
Vương cung.
Một lão thái y tóc bạc trắng vác một hòm thuốc, theo sau một cung nữ, vội vàng đi vào trong.
Lão thái y này tên là Liễu Ngọc Bích, chuyên xem bệnh cho các tần phi trong hậu cung.
Theo lý mà nói, thái y không được phép ra vào hậu cung, nhưng tình huống của Liễu Ngọc Bích lại đặc biệt.
Hắn mười mấy tuổi đã vào cung, qua một phen ở tịnh thân phòng, trở thành một tiểu thái giám.
Bởi vì hắn chăm chỉ hiếu học, lại đặc biệt yêu thích y thuật, liền bái một thái y làm sư phụ.
Liễu Ngọc Bích rất có thiên phú về y thuật, học hành thành tài, nhất là am hiểu phụ khoa.
Các tần phi trong cung đều cảm kích hắn, liền nói tốt về hắn trước mặt Thạch Lặc.
Thạch Lặc khai ân, miễn trừ thân phận thái giám của hắn, để hắn làm một thái y, ở lại ngoài cung.
Liễu Ngọc Bích vác hòm thuốc, bước chân vội vã mà nặng nề, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, vài sợi tóc từ trong mũ rơi ra, cảm giác tinh thần không được tốt lắm.
“Liễu công công, ngài mau lên, nương nương đang đợi.”
Cung nữ phía trước quay đầu lại giục, Liễu Ngọc Bích bước nhanh hơn.
Những người mới trong cung xưng hô với Liễu Ngọc Bích là thái y, những người cũ vẫn quen xưng hô hắn là công công.
Vội vàng tiến vào chính cung, Lư Vương Hậu đang ôm bụng buồn nôn.
“Liễu công công mau lên, nương nương hôm nay đã nôn hai lần rồi.”
Một nữ tử hơn 40 tuổi thúc giục.
Người này là Cung Chính Ngọc Dao cô cô.
Liễu Ngọc Bích lập tức chạy chậm tiến lên, hành lễ nói: “Nô tài bái kiến nương nương.”
Lư Vương Hậu cảm thấy rất khó chịu, sắc mặt kém cỏi, không kiên nhẫn nói: “Đừng khách sáo, mau kê cho bản cung ít thuốc, mỗi ngày đều nôn mửa như vậy, thật sự quá khó chịu.”
Liễu Ngọc Bích lập tức nói: “Nô tài trước tiên bắt mạch cho nương nương.”
Lư Vương Hậu tựa trên ghế mây, đặt tay lên lan can, Liễu Ngọc Bích tiến lên quỳ xuống, đặt ngón tay lên cổ tay, bắt mạch cho Lư Vương Hậu.
Mạch tượng của Lư Vương Hậu như hạt châu lăn, hướng vào trong nảy lên vô cùng hoạt bát, không có chút chậm chạp nào, tần suất mạch tượng nảy lên vô cùng trôi chảy.
Đây chính là hoạt mạch, mạch tượng đặc trưng của nữ tử có thai.
Trán Liễu Ngọc Bích toát mồ hôi, cố gắng khống chế tay không run rẩy.
Liễu Ngọc Bích đã sớm chẩn đoán được Lư Vương Hậu mang thai, nhưng hắn một mực không dám nói ra.
Thạch Lặc chinh chiến bên ngoài, Lư Vương Hậu lại mang thai trong hậu cung, chuyện này nếu bị vạch trần, nhất định sẽ đại loạn.
“Liễu công công, nương nương rốt cuộc là mắc bệnh gì?”
Cung Chính Ngọc Dao lo lắng hỏi.
Liễu Ngọc Bích ổn định tinh thần, bình thản nói: “Nương nương bị nóng trong người, nô tài trở về tự tay sắc một thang thuốc, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho nương nương.”
Lư Vương Hậu khẽ gật đầu, có chút bất mãn nói: “Ngươi cũng là người cũ trong cung, rất nhiều bệnh của bản cung đều là ngươi chữa khỏi, lần này chỉ là chứng nôn mửa, vậy mà ngươi lại lần khân lâu như vậy.”
Liễu Ngọc Bích lập tức hành lễ nói: “Nô tài có tội, nô tài nghĩ đến là thuốc có ba phần độc, có thể không uống thuốc là tốt nhất.”
“Nương nương nôn mửa quả thật có chút nghiêm trọng, nô tài lập tức trở về sắc thuốc.”
Lư Vương Hậu khẽ gật đầu, Ngọc Dao thúc giục nói: “Mau mau đi, nương nương đang đợi.”
Liễu Ngọc Bích lập tức đứng dậy, hành lễ cáo lui.
Ra khỏi vương cung, Liễu Ngọc Bích bước chân vội vã, một đường cúi đầu đi về nhà.
Đến Kỳ Phúc Nhai, Liễu Ngọc Bích đẩy cửa đi vào, mấy học trò đang phơi dược liệu.
“Sư phụ, ngài đã về.”
“Nương nương nôn mửa vẫn chưa khỏi sao?”
Liễu Ngọc Bích không để ý đến lời nói của đệ tử, vứt hòm thuốc trên vai xuống đất, cúi đầu đi vào phòng.
“Sư phụ hôm nay làm sao vậy?”
Đệ tử cảm thấy rất kỳ quái.
“Không biết, gần đây sư phụ luôn luôn là lạ.”
Đệ tử nhặt hòm thuốc lên cất kỹ, tiếp tục phơi dược liệu.
Cộc cộc cộc...
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, đệ tử lớn tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận