Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 466: Dạ Hội giai nhân

**Chương 466: Dạ Hội Giai Nhân**
Tiền viện, nô bộc mở cửa, nhìn thấy hai nam tử đứng ngoài cửa, chính là Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng.
"Các ngươi tìm ai?"
"Tại hạ là Hà Văn Bạch, vị này là Hồ Chí Hằng, chúng ta là người quen của Đại Trụ Quốc, có thể thay chúng ta đưa một tấm thiệp được không?"
Nô bộc tuy chưa từng gặp qua, nhưng cũng biết thân phận của hai người họ không đơn giản.
Có thể tùy ý đi lại vào ban đêm khi lệnh giới nghiêm còn hiệu lực, chắc chắn là con cháu của quan viên trong triều.
"Hai vị công tử chờ một chút."
Nô bộc nhận thiếp mời, lập tức đưa đến tay cung nữ ở hậu viện, sau đó chuyển đến cho Tô Hữu Dung.
Cung nữ đến phòng Tô Hữu Dung, nàng đang cầm khăn mặt lau chùi thân thể.
Tô Hữu Dung khom người, phía dưới là một chậu nước trong, khăn mặt cọ sát hai đống thân thể trắng như tuyết, cung nữ cười hì hì nói: "Cô cô, khó trách đại nhân thích để người mát-xa, ta nhìn còn thấy thèm."
Tô Hữu Dung vừa mát-xa xong cho Long Thần, đang lúc tâm trạng vui vẻ, cười mắng: "Tiểu tử ngươi, học ở đâu vậy."
Cung nữ cười hì hì nói: "Đương nhiên là học từ đại nhân."
Thiếp mời được đặt ở một bên, cung nữ nói: "Ngoài cửa có hai vị công tử, nói muốn đưa thiếp mời cho đại nhân."
Tô Hữu Dung cảm thấy lạ lùng, đưa thiếp mời đều là vào ban ngày, nào có ai ban đêm chạy đến tận nhà để đưa thiếp mời.
Lau khô cặp thỏ trắng, mặc xong quần áo, Tô Hữu Dung xem tên trên thiệp, nhíu mày, nói: "Hóa ra là hai tên lãng tử này."
Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng ở Kinh Sư cũng nổi danh là những công tử phong lưu, Tô Hữu Dung có nghe qua.
Đương nhiên, không phải vì bản thân hai người họ, mà là vì Công Tôn Vân.
"Lãng tử? Có phải là người xúi giục đại nhân đến thanh lâu không?"
Cung nữ biết rõ có hai người bạn xấu, thường xuyên dẫn Long Thần đến ngõ son phấn.
"Đúng vậy, chính là hai người họ."
Tô Hữu Dung không muốn đưa, nhưng lại không dám thay Long Thần quyết định.
Cầm thiếp mời, tiến vào phòng Long Thần, Hương Ngưng đang giúp Long Thần mặc quần áo.
Sau khi mát-xa dầu, đương nhiên là phải tắm rửa.
"Đại nhân, Hà công tử và Hồ công tử đưa tới một tấm thiệp."
Tô Hữu Dung đưa thiếp mời cho Long Thần.
Hương Ngưng nghe được tên Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng, lập tức không vui, nói: "Nếu công chúa ở đây, e là sẽ đánh gãy chân chó của hai người họ."
Đế Lạc Hi đặc biệt phản cảm việc Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng khuyến khích Long Thần đến thanh lâu, nhiều lần uy h·iếp muốn đánh họ một trận.
"Ta xem một chút."
Long Thần nhận thiếp mời, nói Vong Tình Các đêm nay có tiểu tụ hội, trong đó sẽ có trò chơi như làm thơ, người thắng có thể gặp được Bán Tiên nương tử.
Hai người kia rất muốn gặp Bán Tiên nương tử, nhưng cảm thấy chỉ dựa vào bản thân thì không có tự tin chắc chắn, nên mới tìm Long Thần tham gia.
"Thú vị đấy, thay ta chuẩn bị y phục, ta phải ra ngoài một chuyến."
Hương Ngưng rất không vui, lầu bầu nói: "Chúng ta chẳng lẽ lại thua kém mấy cô nương thanh lâu kia sao? Cứ ba ngày hai bữa lại chạy ra ngoài..."
Tô Hữu Dung cũng cảm thấy không thoải mái, Long Thần ra ngoài, vậy đã nói rõ bản thân mình phục vụ chưa tốt.
"Không phải là chuyện đó, ta có chính sự."
Long Thần cười hì hì, thay quần áo xong, lại lấy từ trong tủ ra một cây chủy thủ mang theo bên người.
Thấy Long Thần mang binh khí, Hương Ngưng mới lo lắng, hỏi: "Đại nhân, một mình người đến liệu có nguy hiểm không?"
Long Thần cười nói: "Hiện giờ, người có thể khiến ta gặp nguy hiểm không nhiều, không cần lo lắng."
Ra khỏi hậu viện, đến trước cửa, nhìn thấy Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng hai người.
"Hai vị tiểu lão đệ, chờ lâu rồi."
Long Thần cầm trong tay một cây quạt giấy, đầu đội một chiếc mũ sa, mặc trên người áo trắng, trang điểm đơn giản.
"Đại Trụ Quốc, thực sự xin lỗi, chúng ta lo lắng không thắng nổi, nên mới nhờ ngài ra tay."
"Bán Tiên nương tử không dễ lộ diện, cơ hội hiếm có, hai huynh đệ chúng ta không còn cách nào khác."
"Công chúa điện hạ không có ở đây chứ?"
Hai người, kẻ xướng người họa, không khác gì làm kẻ trộm.
"Không có, đều ra tiền tuyến đánh trận rồi, chúng ta đi thôi."
Long Thần lên ngựa, ba người chậm rãi đi về phía ngõ son phấn.
Đi qua phố lớn, đi thẳng đến Vong Tình Các, trước cửa vô cùng náo nhiệt, rất nhiều văn nhân mặc khách đi vào bên trong.
"Đêm nay có tụ hội, nghe nói là đấu thơ, người thắng có thể gặp Bán Tiên nương tử."
"Sao ta lại nghe nói không phải đấu thơ, mà là đấu trà."
"Không phải chứ, không phải nói là tỷ thí võ nghệ sao?"
"Nói linh tinh, chúng ta đều là người có văn hóa, làm sao có thể tỷ thí võ nghệ, thế chẳng khác nào đám mãng phu đánh nhau?"
Một đám người ồn ào, nhao nhao, mỗi người nói một kiểu.
Nguyệt Nương thấy Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng tới, vội vàng vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Ba vị công tử đã đến, vậy xem ra người thắng của tụ hội đêm nay đã định rồi."
Trong lầu, các văn nhân mặc khách thấy ba người Long Thần đi vào, sắc mặt đều trở nên không được tốt.
"Bọn họ sao lại tới đây?"
"Hai người này lần nào đến cũng quấy rối, người bọn họ mang đến đều là nhân vật lợi hại."
"Nguyệt Nương, cái này phạm quy rồi, vị công tử kia không được phép tham gia."
Nguyệt Nương có chút khó xử, nói: "Tụ hội này là công khai, tất cả khách nhân đều có thể tham gia."
Một khách nhân nói: "Nguyệt Nương, không phải chúng ta sợ hãi, mà là hai người bọn họ mang đến đều là những kẻ lợi hại vô cùng, chúng ta làm sao chơi nổi, để vị công tử kia trực tiếp lên lầu là được rồi."
Long Thần đã trang điểm, bọn họ không nhận ra, nhưng mỗi lần Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng mang người đến đều rất lợi hại, bọn họ biết rõ tình huống không ổn.
"Các công tử hà tất phải đề cao chí khí người khác, dìm uy phong của mình, ngài cũng là văn nhân nổi danh Kinh Sư, nói không chừng đêm nay người được chọn lên lầu là ngài."
Nguyệt Nương lựa lời an ủi, lại dẫn tới một loạt tiếng xì xào.
"Thôi, cái tụ hội này ta không tham gia nữa."
"Ta nhận thua, không chơi nổi, sau này nếu bọn họ còn dẫn người đến, làm phiền báo trước một tiếng."
"Nguyệt Nương, cô làm thế này thì chúng ta chơi làm sao được?"
"Ngày mai lại đến vậy, đêm nay bỏ qua."
Long Thần vừa đến, mọi người liền bỏ chạy.
Nguyệt Nương liều mạng giữ lại, nhưng không một ai ở lại, cuối cùng chỉ còn lại một số người vốn không có ý định tham gia thi đấu trong buổi tụ hội.
"Haiz, ngài xem này... Vậy tư cách được gặp nương tử trên lầu năm chỉ có thể chọn ra trong ba vị..."
Không đợi Nguyệt Nương nói xong, Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng thức thời nói: "Vậy thì Lý huynh lên lầu."
Lần này, Long Thần dùng tên giả là Lý Bạch, cho nên xưng hô là Lý huynh.
"Thật ngại quá."
Long Thần cười ha hả, lấy ra một túi kim tệ đưa cho Nguyệt Nương, cười nói: "Vậy ta lên lầu đây."
Cầm quạt giấy, Long Thần chậm rãi đi lên lầu năm.
Không giống như các tầng dưới tiếp đón rất nhiều khách nhân, lầu năm chỉ có một gian, cửa treo một chiếc đèn lồng, cửa khép hờ.
Một mùi hương U Lan thoang thoảng bay ra, còn có tiếng đàn cổ, nghe rất đạm bạc mà thanh nhã.
Long Thần đi tới trước cửa, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa phòng mở ra, một nữ tử mặc lụa mỏng màu vàng kim, ngồi bên bàn cạnh cây đàn.
Tóc được búi cao, một cây trâm cài tóc bằng vàng cắm ở bên trái, trên vành tai treo khuyên tai trân châu, hai hàng lông mày như Viễn Sơn, đôi mắt hoa đào, mi tâm điểm một nốt hồng trang, người này chính là tiên tử của Vong Tình Các — Bán Tiên nương tử.
Thấy Long Thần đi vào, Bán Tiên nương tử chậm rãi đứng dậy, có thể nhìn thấy trên người nàng mặc một bộ áo yếm lụa trắng, phía dưới là váy xếp ly màu vàng, chân mang một đôi hài thêu.
"Mời Đại Trụ Quốc ngồi."
Bán Tiên nương tử mời Long Thần ngồi xuống vị trí chủ khách bên bàn trà.
Long Thần cười cười, liền ngồi xuống vị trí chủ khách.
Bán Tiên nương tử nhận ra thân phận của mình, Long Thần lại không thấy kinh ngạc chút nào.
Hai lần cứu mạng, ba lần cho đan dược, vị Bán Tiên nương tử này tuyệt đối không phải người tầm thường, nhịn không được tò mò về thân phận mới là điều kỳ lạ.
Mặt đối mặt ngồi xuống, Long Thần cũng không che giấu, cẩn thận thưởng thức ngọc mỹ nhân trước mắt.
Da thịt trắng như son phấn, xương quai xanh hơi lộ ra, bả vai thanh tú, bên dưới áo yếm là vóc dáng mê người, ngón tay ngọc thon dài, cử chỉ tao nhã lịch sự, quả thực là tiên nữ chốn nhân gian, xứng với danh xưng Bán Tiên nương tử.
"Đại Trụ Quốc đã thấy qua vô số người, cảm thấy tiểu nữ tử như thế nào?"
Long Thần không kiêng dè gì thưởng thức như vậy, Bán Tiên nương tử không hề để ý, ngược lại có chút hứng thú hỏi Long Thần đánh giá.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng"
(Tạm dịch: Mây tưởng xiêm y, hoa tưởng dung mạo, gió xuân lay rèm, sương móc đậm sắc hoa. Nếu chẳng gặp trên đỉnh Quần Ngọc, ắt sẽ gặp dưới trăng Dao Đài.)
Tuy không đầy đặn như Dương Quý Phi, nhưng Bán Tiên nương tử trước mắt, chỉ có thể dùng hai chữ "tiên nữ" mới hình dung được.
Bán Tiên nương tử cười xinh đẹp nói: "Đại Trụ Quốc quả là Đại Trụ Quốc, không giống những hạng người dung tục, lời nói ra thật là tao nhã."
Bài thơ này hình dung Bán Tiên nương tử, rất được lòng nàng.
"Sớm nghe người ta nói nương tử là tiên nữ chốn nhân gian, lúc trước ta còn cho rằng là nói quá, bây giờ nhìn, mới biết thần tiên không ở Dao Trì Thiên Cung, mà ở nơi đây."
Long Thần miệng ngọt như mật, nịnh hót nữ nhân không ai sánh bằng.
Bán Tiên nương tử cười khúc khích nói: "Thảo nào những nữ tử trong cung đến c·hết vẫn một lòng một dạ với Đại Trụ Quốc, chỉ với những lời này, nô gia cũng đã động lòng."
Rót đầy hai chén rượu, đưa một chén qua, Long Thần nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
"Đại Trụ Quốc không sợ có độc sao?"
"C·hết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nương tử nếu muốn g·iết ta, ta cam lòng c·hết."
Long Thần mấy lần gặp nạn, Bán Tiên nương tử đều ra tay cứu giúp, trong rượu làm sao có thể có độc được.
Bán Tiên nương tử che miệng cười, nói: "Đại Trụ Quốc quả không hổ danh là cao thủ tình trường, mỗi câu nói ra đều khiến nô gia vui vẻ."
Long Thần đặt chén rượu xuống, Bán Tiên nương tử cũng uống một chén.
"Không biết đêm nay nương tử tìm ta, có gì chỉ giáo?"
Đêm nay tụ hội khẳng định là do Bán Tiên nương tử bày ra, tuyệt đối không phải là một buổi tụ hội thanh lâu đơn giản.
"Đại Trụ Quốc lại uống một chén."
Bán Tiên nương tử lại rót một ly rượu, Long Thần vẫn uống, Bán Tiên nương tử cũng uống.
Đặt chén rượu xuống, bình rượu chuyển qua một bên, Bán Tiên nương tử nhìn Long Thần, nói: "Đại Trụ Quốc ở Đông Chu hơn ba năm, từ một tên thái giám, làm đến trọng thần nắm giữ binh mã của Đông Chu, trong thiên hạ gần như không có."
Long Thần cười nói: "Điều này phải cảm tạ nương tử mấy lần ra tay cứu giúp, bằng không ta đã trở thành một bộ xương trắng."
Bán Tiên nương tử không kinh ngạc, lần trước Long Thần nói muốn gặp mình, hẳn là đã đoán được, chỉ là lúc đó Bán Tiên nương tử còn chưa chịu gặp mặt.
"Đại Trụ Quốc là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, nếu người c·hết, nô gia sẽ rất đau lòng."
"Nương tử là tiên nữ ngọc nhân, nếu người đau lòng, ta cũng khó mà yên."
Bán Tiên nương tử cười khúc khích: "Phong lưu lãng khách ta đã gặp nhiều, nhưng một người biết ăn nói như Đại Trụ Quốc, nô gia mới thấy lần đầu."
Long Thần cười nói: "Nương tử cứu ta, chắc hẳn không chỉ vì ta là người trọng tình trọng nghĩa?"
Bán Tiên nương tử cười cười, lấy ra một đĩa điểm tâm, nói: "Đại Trụ Quốc nếm thử đi, nô gia tự tay làm."
Điểm tâm làm thành hình hoa lan, màu xanh nhạt.
Long Thần nhìn một chút, trong lòng hơi rung động, nhưng mặt không hề thay đổi.
Cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa vào miệng, có một mùi hương hoa nhàn nhạt.
Không sai, giống hệt với điểm tâm đã ăn ở Tứ Phương Lâu.
Vị Bán Tiên nương tử này, có quan hệ thế nào với Thiên Hạ Hội?
"Không ngon sao?"
Bán Tiên nương tử phát hiện ánh mắt Long Thần có chút dao động, nàng quan sát vô cùng cẩn thận.
"Rất ngon, có một mùi hương hoa lan nhàn nhạt."
Long Thần lại ăn một miếng, Bán Tiên nương tử cũng ăn một miếng.
"Loại bánh gạo này là do nương tử tự sáng tạo ra sao? Nếu như bên ngoài có bán, ta cũng muốn đi mua một ít."
Bạn cần đăng nhập để bình luận