Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 14: Cho đại ca xoa bóp

**Chương 14: Cho đại ca xoa bóp**
"Tướng quân, lần này Đông Chu tập kết hai mươi lăm vạn binh mã, hơn trăm lâu thuyền, xem ra sẽ có một trận ác chiến."
Phía sau, một vị tướng lãnh trẻ tuổi, mặt trắng không râu, người này là Thượng Quan Tú, thiếp thân Giáo Úy Từ Thắng.
"Ngươi cảm thấy Đế Lạc Hi sẽ tiến công như thế nào?"
Thượng Quan Tú lạnh lùng hỏi.
Từ Thắng nhìn về phía đối diện, lắc đầu nói: "Thuộc hạ không biết, Đế Lạc Hi là người xảo trá nhất trong bốn vị công chúa, nàng giỏi xuất kỳ binh."
Nam Lương và Đông Chu đ·á·n·h nhau nhiều năm như vậy, đường đi nước bước của nhau đều đã quá rõ ràng.
Thượng Quan Tú cười ha ha: "Kỳ binh? Ta thấy lần này nàng chỉ còn cách cường công."
"Thực sự, Long gia đã xây Lâm Giang thành thành một cái thùng sắt."
Giáo Úy Từ Thắng cười nói: "Đúng vậy, đáng tiếc Long gia lại làm quần áo cưới* cho Thượng Quan gia chúng ta."
*Chú thích: Làm quần áo cưới: Ý chỉ công sức bỏ ra lại làm lợi cho người khác.
Năm đó, Long Dã mang binh huyết chiến, chiếm được Lâm Giang thành. Nam Lương Hoàng Đế Lý Thừa Đạo đáp ứng lấy Lâm Giang thành làm đất phong vĩnh cửu cho Long gia. Long Dã không coi Lâm Giang thành là đất phong tư nhân, mà xây dựng nó thành cứ điểm của quốc gia.
Long Dã chiến t·ử về sau, hơn chín mươi người của Long gia bị c·h·é·m đầu tại Lâm Giang thành, đầu lâu chôn ngay dưới công Xí trong thành.
"Hoàng Thượng đã đáp ứng ta, chỉ cần lần này đ·á·n·h bại Đế Lạc Hi, Lâm Giang thành sẽ là đất phong vĩnh cửu của ta và công chúa."
Thượng Quan Tú khí p·h·ách bừng bừng, cảm thấy mình đã đứng ở vị trí của Long Dã.
Giáo Úy Từ Thắng chúc mừng: "Chúc mừng tướng quân! Tướng quân sớm muộn cũng có thể Khai Phủ Kiến Nha, lập nên Tướng Quân Phủ của riêng mình."
Thượng Quan Tú có khát vọng của riêng mình, hắn không muốn sống dưới ánh hào quang của phụ thân Thượng Quan Uy, hắn muốn tự mình lập nên một phen sự nghiệp.
Mục tiêu của hắn là vượt qua Long Dã, vượt qua Trấn Quốc Tướng Quân phủ.
Thượng Quan Tú chỉ vào Điếu Ngư Thành đối diện, nói: "Bản tướng muốn chiếm lại Điếu Ngư Thành, lấy hai tòa thành làm đất phong."
Giáo Úy Từ Thắng tán dương: "Tướng quân chí hướng rộng lớn, trước kia đám người đem tướng quân so sánh với nghịch tặc Long Thần, bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười."
Thượng Quan Tú và Long Thần đã từng được mệnh danh là tân tú của Nam Lương.
Thượng Quan Tú k·h·i·n·h thường nói: "Long Thần? Đầu của Long Dã thì ở Man tộc, đầu của bốn người ca ca hắn thì ở Tây Hạ, còn hài cốt của hắn, chỉ sợ đã bị vạn mã chà đ·ạ·p thành bùn nhão."
Giáo Úy Từ Thắng lập tức nói: "Thuộc hạ đáng c·hết, thuộc hạ không nên nhắc tới tên nghịch tặc p·h·ế phẩm kia."
Thượng Quan Tú khoát tay, nói: "Thôi, một k·ẻ đã c·hết mà thôi, phòng thủ cho cẩn mật, chờ Đế Lạc Hi tới, để nàng nếm thử sự lợi h·ạ·i của thiên Uy quân đoàn chúng ta."
Từ Thắng lập tức đi chuẩn bị, Thượng Quan Tú thì xuống dưới tường thành.
Điếu Ngư Thành.
Long Thần từ bên ngoài trở về, tr·ê·n chân toàn là bùn, ống quần cũng có rất nhiều vết bẩn.
Trời đổ tuyết, thời cổ đại không có đường xi măng, đều là đường đất lầy lội, chậm rãi từng bước.
Vừa vào cửa, liền thấy Huyền Y đang tìm hắn.
"Ngươi chạy đi đâu vậy? Công chúa bảo ngươi hầu hạ tắm rửa. Quần áo ngươi sao lại làm bẩn như thế? Thôi, cùng nhau tắm rồi thay luôn đi."
Huyền Y lôi k·é·o Long Thần vào phòng tắm, bên trong hơi nước lượn lờ, một nữ binh đang x·á·ch nước hầu hạ.
Điếu Ngư Thành không có thái giám, cho nên để nữ binh hỗ trợ xách nước nóng.
Vào phòng tắm, Huyền Y tự mình c·ở·i quần áo, sau đó nhanh nhẹn lột đồ của Long Thần.
Trong phòng tắm, một nữ binh có dáng người cân đối khỏe đẹp đi đi lại lại, Long Thần trong lòng chỉ muốn chửi thề.
Nhiều nữ nhân có dáng người cực phẩm như vậy ở trước mắt, mà hắn lại phải giả làm thái giám.
"Tốt cho ngươi, Tiểu Long Long, đứng núi này trông núi nọ*!"
*Chú thích: Đứng núi này trông núi nọ: Ý chỉ không chuyên tâm, không bằng lòng với cái mình đang có.
Huyền Y thấy ánh mắt Long Thần nhìn chằm chằm vào thân thể nữ binh, lập tức nổi giận, túm lấy lỗ tai Long Thần, ghen tuông.
Trong cung, nữ t·ử không gặp được nam nhân, liền cùng thái giám kết làm đối tượng, đây gọi là đối thực*.
*Chú thích: Đối thực: Quan hệ giữa cung nữ và thái giám (như vợ chồng)
Huyền Y coi Long Thần là nam nhân của mình, nên có chút ghen.
Lỗ tai bị nắm chặt, Long Thần thuận thế k·é·o Huyền Y vào trong n·g·ự·c, cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến.
"Ta chỉ nhìn một chút thôi."
Long Thần không quên dùng ngón tay nắn mấy cái.
Huyền Y gắt giọng: "Còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra!"
"Nhanh lên, công chúa muốn ngươi giúp nàng xoa bóp."
Vào trong hồ, Đế Lạc Hi cùng Lý Tiên Nam cùng ngồi xổm trong nước nóng, đang bàn bạc làm thế nào để tiến binh.
Đế Lạc Hi rất kiều diễm, thế nhưng Lý Tiên Nam thì là cái gì?
Nhìn thấy Lý Tiên Nam ở trong bồn tắm, Long Thần trong nháy mắt mất hết hứng thú.
Mẹ nó, còn cường tráng hơn cả đại ca.
"Đến đây, Tiểu Long Long, xoa bóp bả vai cho Tiên Nam một chút, nàng ấy có chút không thoải mái."
"Tiên Nam, thủ pháp của Tiểu Long Long rất tốt, mỗi lần tắm rửa ta đều sai hắn xoa bóp."
Đế Lạc Hi đứng lên, nước nóng từ nơi cao chảy xuống, thập phần diễm lệ.
"Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác, tảo hữu tinh đình lập thượng đầu."
Long Thần bị đẩy qua, ngồi sau lưng Lý Tiên Nam.
Lý Tiên Nam này thật khôi ngô, bả vai còn rộng hơn cả Long Thần.
"Nghe nói mỗi lần công chúa tắm rửa ngươi đều phải đi theo?"
Lý Tiên Nam quan sát Long Thần một chút, trong khoảng thời gian này, Long Thần mỗi ngày ăn rất nhiều t·h·ị·t, khổ luyện võ nghệ, thân thể hồi phục rất nhanh, bắp t·h·ị·t tr·ê·n người có đường cong hoàn mỹ, hoàn toàn không giống một thái giám.
"Công chúa, hắn thật sự là thái giám?"
Dưới nước đột nhiên có thứ gì đó nhô ra, Lý Tiên Nam quay đầu lại móc...
"Thật sự là thái giám!"
Lý Tiên Nam xác nhận, mang tr·ê·n mặt một tia tiếc hận.
"Hắn mới làm thái giám, cho nên tướng mạo không giống."
Đế Lạc Hi nói rất nhẹ nhàng, nàng đã sớm xác nhận thân phận của Long Thần, cho nên không hề nghi ngờ.
Lý Tiên Nam nhìn chằm chằm Long Thần một hồi, nói: "Sao ta lại cảm thấy ngươi rất giống Long Thần?"
Long Thần cảnh giác trong lòng, cười nói: "Đó là mãnh tướng của Trấn Quốc Tướng Quân phủ, ta là một thái giám, làm sao có thể giống hắn được."
Đế Lạc Hi cũng cười nói: "Ngươi đa tâm quá rồi, Long Thần lợi h·ạ·i như vậy, làm sao có thể giống Tiểu Long Long."
Lý Tiên Nam cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều: "Đúng vậy, đáng tiếc cho Long Thần, hơn hai mươi tuổi đã tu luyện tới Vũ Hoàng cảnh giới, khi còn sống danh chấn thiên hạ, cuối cùng lại c·hết thảm như vậy."
Trong mắt Lý Tiên Nam, Long Thần là một đối thủ đáng kính.
Long Thần sợ bọn họ tiếp tục truy vấn, liền bắt đầu xoa nắn bả vai cho Lý Tiên Nam.
"Ân, thủ pháp không tệ, trách sao công chúa lại thích ngươi như vậy."
Lý Tiên Nam nhắm mắt hưởng thụ.
Huyền Y kỳ cọ tắm rửa cho Đế Lạc Hi.
"Công chúa, trong thành đã chuẩn bị không sai biệt lắm, tùy thời có thể tiến công, chúng ta có nên chọn ban đêm không?"
"Không cần chờ, ba ngày sau sẽ có một trận bão tuyết, Đại Giang có thể đóng băng, chúng ta trực tiếp vượt sông tác chiến, không cần lâu thuyền."
Đế Lạc Hi tinh thông thiên văn, nàng đã tính toán kĩ, năm ngày sau sẽ có một đợt không khí lạnh mạnh tràn xuống phía Nam, khi đó ưu thế kháng lạnh của chiến sĩ Đông Chu có thể phát huy.
Với lại, Thượng Quan Tú cho rằng Đế Lạc Hi sẽ chọn lâu thuyền, phòng bị đều nhằm vào lâu thuyền.
Đế Lạc Hi trực tiếp tiến công, có thể xuất kỳ bất ý.
"Công chúa diệu kế."
Đế Lạc Hi nhìn bắp t·h·ị·t có chút chảy xệ của Lý Tiên Nam, nói: "Tiểu Long Long có thủ pháp bảo dưỡng, có thể ngăn bắp t·h·ị·t bị nhão."
"Tiểu Long Long, cho Tiên Nam một bộ."
Long Thần trong lòng một trận "đậu đen rau muống".
Bình thường cho Đế Lạc Hi bảo dưỡng còn được, chứ hai thứ kia của Lý Tiên Nam... thực sự là...
"Tuân mệnh."
Long Thần khóc không ra nước mắt, đành cho Lý Tiên Nam một bộ.
Ba ngày sau.
Gió bắc gào thét, một trận bão tuyết lớn bao trùm cả Điếu Ngư Thành và Lâm Giang thành, tuyết rơi như lông ngỗng kêu gào, giữa t·h·i·ê·n địa mịt mù mông lung.
Tr·ê·n thành Lâm Giang, Giáo Úy Từ Thắng mặc áo choàng tuần s·á·t.
Trời rét buốt, binh lính Nam Lương tuy mặc áo dày, nhưng tay chân vẫn bị nứt nẻ, thậm chí mũi còn bị cóng đến rụng.
Sắc trời dần dần tối, mây tuyết đen đặc buông xuống, khiến lòng người nặng trĩu, cảm giác hít thở không thông.
Binh lính cố gắng nhóm lửa, nhưng mỗi lần vừa nhóm, lửa lại bị bão tuyết dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận