Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 1841 mắng thanh tỉnh

**Chương 1841: Mắng cho tỉnh ngộ**
Quân đội được huấn luyện theo trình tự, vảy ngược quân có chế độ huấn luyện đặc thù, những binh sĩ được tuyển chọn khác vẫn tu luyện như thường lệ.
Ngư Phụ Quốc từ Tử Tiêu Cung và Câu Ngư Thành khẩn cấp thu gom hạt giống nấm, mang về Nhạn Môn Quan gầy dựng vườn nấm. Diệu Âm thấy Ngư Phụ Quốc một mình làm không xuể, chủ động đến giúp đỡ.
Long Thần ngồi trong phòng, thầm nghĩ dạo gần đây có chút quá yên tĩnh, kế hoạch nham hiểm lại không có động tĩnh gì, thật sự là kỳ lạ.
Chẳng lẽ kế hoạch nham hiểm đã dốc hết vốn liếng rồi sao?
Cốc cốc cốc...
Phùng Hợp ở bên ngoài gõ cửa, gọi: "Đại nhân?"
Long Thần lên tiếng: "Vào đi!"
Phùng Hợp đẩy cửa bước vào, trên mặt mang theo một nụ cười có chút bỉ ổi.
"Cười cái gì? Nhìn lén người khác tắm rửa à?"
Phùng Hợp đóng cửa lại, cười nói: "Đại nhân, ngài biết mà, ta lão Phùng không thích mấy chuyện đó."
Long Thần khinh bỉ nói: "Vậy ngươi cười bỉ ổi như vậy làm gì?"
Phùng Hợp cười hắc hắc nói: "Là bởi vì đại nhân ngài đó."
Long Thần cau mày nói: "Có rắm thì mau thả!"
Phùng Hợp cười hắc hắc nói ra: "Liễu cô nương đến rồi, đang ở trong tiểu trấn phía nam Nhạn Môn Quan."
Người của Tây Hán gần như đều ở gần Nhạn Môn Quan, giám thị nhất cử nhất động xung quanh.
Ban đầu, việc này là để phòng ngừa người của Quỷ tộc trà trộn vào, tiện thể giám sát Man tộc và những người khả nghi xung quanh.
Liễu Hàm Yến đến Nhạn Môn Quan sau, không có đi thẳng đến doanh địa, mà là ở lại tiểu trấn phía nam.
Bởi vì Liễu Hàm Yến thân phận đặc thù, người của Tây Hán phát hiện sau lập tức bẩm báo Phùng Hợp.
Long Thần thần sắc khẽ biến, cau mày nói: "Nàng sao lại tới đây..."
Trận chiến tranh này quá nguy hiểm, Long Thần không hy vọng Liễu Hàm Yến dính líu vào.
Phùng Hợp thấy Long Thần như vậy, cười cười, nói ra: "Đại nhân, ta có một câu nói không được hay, nói ra ngài đừng để ý."
"Liễu cô nương đối với ngài tình thâm nghĩa trọng, chiến tranh càng nguy hiểm, Liễu cô nương càng muốn đi cùng, ngài đuổi cũng không đi."
"Lại nói, thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, Liễu cô nương có tu vi Võ Hoàng, nàng muốn tham chiến cũng là hợp lý."
Phùng Hợp nói uyển chuyển như thế, nếu nói thẳng ra, chính là Liễu Hàm Yến có tu vi Võ Hoàng, nên tham chiến.
Chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ nhân của Long Thần, liền có thể trốn ở phía sau? Lại không thể c·h·ế·t trận sao?
Long Thần hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, từ từ thở ra.
"Đạo lý kia ta biết, chỉ là không muốn người mình quan tâm cũng cùng tiến vào chỗ nguy hiểm, nếu như có thể, ta nguyện ý một mình gánh chịu tất cả."
Long Thần muốn ngăn cơn sóng dữ, muốn một mình luyện đá vá trời, cứu thiên hạ chúng sinh trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Đáng tiếc, Long Thần làm không được.
Phùng Hợp nói ra: "Việc quan hệ đến sự hưng vong của thiên hạ, người trong thiên hạ đều nên tham dự."
"Đại nhân có thể nghĩ như vậy, người trong thiên hạ đều nên tham chiến."
Long Thần từ từ mở mắt, khẽ thở dài một tiếng, nói ra: "Thôi vậy, coi như không biết đi."
Đi gặp Liễu Hàm Yến cũng không thích hợp, cứ để nàng tùy ý vậy.
"Đồ Chi bên kia thế nào, đã lâu như vậy, còn chưa kiếm đủ năm ngàn người?"
Ước định ban đầu, Long Gia Quân xuất 15,000 người, Man tộc xuất 5000 người.
Long Gia Quân đã bắt đầu huấn luyện, Man tộc vẫn chưa qua đến.
Phùng Hợp nói ra: "Hình như là sắp rồi, hôm nay hẳn là sẽ đến."
Đang nói, Ngô Kiếm từ bên ngoài tiến vào, nói ra: "Thiếu tướng quân, Đồ Chi dẫn người tới rồi."
Phùng Hợp cười nói: "Ta nói gì nào, hôm nay đến thì chính là hôm nay đến."
Long Thần đứng dậy, cùng Ngô Kiếm cùng đi ra ngoài.
Đến phía đông Nhạn Môn Quan, Đồ Chi mang theo Bạt Tư cùng 5000 Man tộc chiến sĩ đến.
"Võ Vương."
"Đan Vu."
Đồ Chi xuống ngựa hành lễ, Long Thần cũng xuống ngựa đáp lễ.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, phải giữ thể diện cho Đồ Chi.
"Người đã chọn lựa kỹ càng, đều ở đây, giao cho Võ Vương."
Đồ Chi quay đầu nhìn 5000 Man tộc chiến sĩ phía sau nói ra.
Long Thần nhìn lướt qua, hình thể những Man tộc chiến sĩ này cũng tạm được, Đồ Chi không có làm qua loa cho xong việc.
Nhưng là... những Man tộc chiến sĩ này nhìn dáng vẻ đều bất đắc dĩ.
"Không phải cho ta, bản vương thay các ngươi huấn luyện tinh binh chiến sĩ, những chiến sĩ này cuối cùng thuộc về các ngươi Lang tộc."
"Bọn hắn luyện tốt, sẽ trở thành dũng sĩ thủ hộ Lang tộc, nếu như bọn hắn làm qua loa, cuối cùng sẽ c·h·ế·t trên cánh đồng tuyết, các ngươi Lang tộc cũng không có người bảo hộ."
Lời Đồ Chi nói không đúng, nghe như Long Thần xin Man tộc xuất binh xuất lực vậy.
Cho nên, cần phản bác lại ngay mặt Đồ Chi.
Đồ Chi lập tức bái nói: "Võ Vương nói rất đúng, là ta suy nghĩ còn nông cạn."
Dẫn năm ngàn người tiến vào giáo trường, Long Gia Quân đang huấn luyện, đội ngũ rất chỉnh tề.
Đồ Chi thấy mà thèm thuồng, cũng muốn có đội quân như vậy.
Long Thần nhìn lướt qua lầu tháp bên cạnh, thả người bay lên, đứng trên lầu tháp, nhìn xuống 5000 Man tộc chiến sĩ phía dưới.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ, đám Man tộc chiến sĩ này, mỗi người một vẻ cà lơ phất phơ, làm đủ loại động tác thừa.
Người như vậy, đến cũng là phế vật.
"Các vị dũng sĩ Lang tộc!"
Long Thần thanh âm rất lớn, 5000 Man tộc chiến sĩ phía dưới nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía lầu tháp.
"Các ngươi đều là dũng sĩ của Lang tộc, là những người dũng cảm nhất."
"Hôm nay Đan Vu mang các ngươi tới đây làm gì, chắc hẳn các ngươi cũng đã biết."
"Bản vương nói với các ngươi trước một câu, những ai muốn thối lui, bây giờ liền có thể rời đi! Các ngươi có thể không tham gia chiến đấu!"
Long Thần nói xong, phía dưới Man tộc chiến sĩ hai mặt nhìn nhau, cho rằng Long Thần đang nói đùa.
Nói chính xác, bọn hắn là bị ép tham gia, ai cũng không muốn cùng Quỷ tộc tác chiến.
Đồ Chi cùng Bạt Tư càng kinh ngạc nhìn Long Thần, bọn hắn vất vả lắm mới kiếm đủ năm ngàn người, Long Thần lại để bọn hắn đi?
"Ngô Tướng quân, cái này..."
Đồ Chi mặt đầy khó hiểu nhìn Ngô Kiếm.
Ngô Kiếm cười cười, nói ra: "Đan Vu không cần khẩn trương, ngài cẩn thận nghe xem Võ Vương nói thế nào."
Đồ Chi đành phải tiếp tục nhìn về phía Long Thần.
Trên lầu tháp, Long Thần tiếp tục nói: "Các ngươi nhất định phải làm rõ ràng một chuyện, các ngươi tới nơi này để làm gì!"
"Các ngươi đang đánh trận giúp bản vương sao, các ngươi là vì Đại Chu mà đánh trận sao!"
"Bản vương nói rõ cho các ngươi biết, các ngươi không phải đánh trận vì Đại Chu, Đại Chu có Long Gia Quân, không cần các ngươi!"
"Các ngươi tới nơi này, là vì Lang tộc của các ngươi mà đánh trận, tình huống lần trước các ngươi cũng đã thấy, mười mấy vạn tộc nhân Lang tộc không phân biệt nam nữ già trẻ, đều trở thành quỷ nô, bị hút khô máu!"
"Nếu như các ngươi muốn quay về thảo nguyên, bản vương hiện tại mở Nhạn Môn Quan, các ngươi có thể rời đi ngay bây giờ!"
"Trở về thảo nguyên bị Quỷ tộc chiếm cứ, để thê tử, con cái, phụ mẫu các ngươi trở thành quỷ nô, bản thân các ngươi cũng bị cắn nát cổ, hút khô máu!"
Long Thần giọng nói rất lớn, Long Gia Quân đang huấn luyện bên cạnh đều nghe được rõ ràng.
Trong quân doanh, Trương Thiến và Bạch Đình Đình nhìn về phía đông.
"Phu quân đang răn dạy Man tộc."
"Hừ, đám Man tộc này không biết tốt xấu, còn cho rằng đang vì chúng ta mà đánh trận, nên phải răn dạy một phen cho tử tế."
Trương Thiến tiếp tục huấn luyện Long Gia Quân, không để ý tới chuyện của Man tộc.
Long Thần nói xong, đám Man tộc chiến sĩ phía dưới bắt đầu bàn tán.
Long Thần nói rất đúng, Man tộc bọn hắn là những người cần chiến thắng Quỷ tộc nhất, bởi vì cố hương thảo nguyên của họ đã bị chiếm cứ.
Nếu như không thể đánh bại chúng, bọn hắn chỉ có thể lưu lạc đến Trung Nguyên, dung nhập cùng người Trung Nguyên.
Long Thần nói xong, Đồ Chi cũng hiểu được ý tứ của Long Thần.
"Võ Vương chính là Võ Vương, chỉ vài câu đã mắng cho bọn hắn tỉnh ngộ."
Đồ Chi cùng đám Man tộc chiến sĩ này nói rất nhiều, cầu gia gia cáo nãi nãi, mới tụ tập được năm ngàn người.
Long Thần lại có thể mắng cho bọn hắn tỉnh ngộ ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận