Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 102: Thái giám cũng muốn lật bài tử

**Chương 102: Thái giám cũng muốn lật thẻ bài**
Long Thần vốn cho rằng các nàng sẽ rất cao hứng cùng nhau tắm rửa, không ngờ Đế Lạc Hi lại dẫn theo Trương Thiến ba người vào phòng đ·á·n·h mạt chược.
Hồi mùa hè, y phục mỏng manh, Long Thần đã dạy các nàng chơi Đấu Địa Chủ, ai thua thì phải cởi đồ.
Đến mùa đông, y phục dày cộm, Đấu Địa Chủ quá phiền phức, nên Long Thần đổi thành đ·á·n·h mạt chược, 1 cái t·ử cởi một món.
Bốn người vào phòng bắt đầu đ·á·n·h mạt chược, Long Thần đành phải gọi Hương Ngưng tới.
"Giúp ta lấy y phục, ta đi tắm."
Hương Ngưng cười hì hì nói: "Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, đại nhân đi theo ta."
Hương Ngưng không kịp chờ đợi lôi kéo Long Thần đi về phía phòng tắm, sợ Đế Lạc Hi mấy người kia hối hận.
Đến cửa phòng tắm, Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc nói: "Hương Ngưng tỷ tỷ, một mình tỷ mệt lắm, bọn muội giúp tỷ nhé."
Rõ ràng, 2 tiểu la lỵ này cũng có ý đồ xấu.
Hương Ngưng sắc mặt lạnh lùng, mắng: "Cút!"
Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc nhát gan, quay người định đi, Long Thần lại nói: "Người ta còn nhỏ, làm gì mà h·u·n·g dữ như thế, trời đông giá rét, để các nàng cùng tắm rửa cho ấm áp."
Long Thần là một người cao thượng, một người vô tư, một người luôn suy nghĩ cho cung nữ.
Trời lạnh như vậy, các nàng muốn tắm rửa cùng nhau, Long Thần khẳng định phải cho phép chứ.
"Đại nhân thật tốt."
Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc hứng thú bừng bừng chạy vào phòng tắm, giúp đỡ đem y phục cất kỹ, rồi thử độ ấm của nước.
Hương Ngưng vẻ mặt ghen tuông, lầu bầu: "Còn tưởng có thể một mình hầu hạ, lại thêm 2 cái đồ đĩ, không biết x·ấ·u hổ, không biết thẹn."
Long Thần bước vào, Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc xúm lại giúp hắn cởi y phục, sau đó đỡ hắn vào bồn tắm.
Bồn tắm này do Long Thần đặc biệt chế tạo, phía dưới là một cái bát tô lớn, dùng than tổ ong đun nước.
Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc hai người ôm Long Thần, ân cần kỳ cọ bắp t·h·ị·t.
"Đại nhân thật cường tráng, chẳng khác gì nam nhân thực thụ."
Tiểu Nga hai mắt p·h·át sáng, ngắm nhìn cơ n·g·ự·c tráng kiện của Long Thần.
Tiểu Đại Ngọc cũng thế, xoa xoa tấm lưng cường tráng, tán thưởng: "Dáng người đại nhân quá tốt, sau này còn có cơ hội tắm chung không ạ?"
Hương Ngưng tức giận nói: "Không có, có xếp hàng cũng không đến lượt các ngươi."
Long Thần cười nói: "Thôi nào, tắm rửa là chuyện vui vẻ như vậy, sao lại làm như đ·á·n·h giá vậy."
"Hay là thế này đi, từ nay về sau lật thẻ bài, lật trúng tên ai thì người đó sẽ hầu hạ tắm rửa."
Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc đồng thanh: "Chúng ta đồng ý, như vậy rất c·ô·ng bằng."
Hương Ngưng vốn định từ chối, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như lật thẻ bài, nàng sẽ có cơ hội cạnh tranh với Trương Thiến ba người, vậy nên nàng cũng đồng ý.
"Vậy sau này sẽ lật thẻ bài."
Long Thần không ngờ mình, một thái giám giả, thế mà lại bày trò lật thẻ bài trong hậu cung, đúng là s·ố·n·g lâu mới thấy.
Từ phòng tắm đi ra, Hương Ngưng ôm y phục đi giặt, Tiểu Nga và Tiểu Đại Ngọc dắt dìu nhau về phòng.
Nhìn hai người bước đi lảo đảo, Long Thần hoài nghi mình có phải đã quá tàn nhẫn rồi không, dù sao 2 tiểu la lỵ này chưa từng trải qua chuyện này.
"Người ai cũng có lần đầu, lần sau sẽ quen thôi."
Nghĩ vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Long Thần tan biến, tâm tình lại tốt lên.
Từ phòng tắm quay lại, có thể nghe thấy tiếng lách cách chà mạt chược trong phòng, đang định bước vào thì Ngô Kiếm xuất hiện ở cửa.
Long Thần nhanh chân đến cửa, bên cạnh khe gạch có một tờ giấy.
Long Thần rút tờ giấy ra, mở xem, tr·ê·n đó viết một hàng chữ: "Quán cá tươi, phòng khách Đông Hải, Phùng Hợp."
Long Thần trong lòng mừng rỡ, trước đây từng nói với Phùng Hợp, nếu ở Nam Lương không sống nổi nữa thì có thể đến Đông Chu tìm nơi nương tựa.
Vốn chỉ là một câu "Vô Tâm cắm Liễu" (ý chỉ vô tình nói ra), không ngờ Phùng Hợp lại thực sự tìm đến.
Cất tờ giấy đi, Long Thần quay về phòng, Đế Lạc Hi bốn người đang ngồi tr·ê·n giường đ·á·n·h mạt chược hăng say.
Long Thần thay một bộ quần áo, đội mũ chồn nhung che khuất hơn nửa khuôn mặt, sau đó khoác áo lông chồn, xỏ giày da thú.
Bình thường Long Thần mặc áo lông trong cung, lần này ra ngoài để che giấu tung tích, cố ý đổi sang áo lông chồn.
"Đại nhân muốn ra ngoài sao?"
Trương Thiến thấy Long Thần đang thay quần áo.
Đế Lạc Hi quay đầu, nhìn thấy Long Thần đã chuẩn bị gần xong.
"Ngươi muốn ra ngoài? Lúc này mà ngươi còn muốn ra ngoài?"
Long Thần và Cảnh Thi Liệt đang đối đầu căng thẳng, lúc này rời cung hiển nhiên không an toàn.
"Đúng, ta đi tìm một người."
Long Thần lấy ra một con chủy thủ giấu trong tay áo.
Đế Lạc Hi hỏi: "Ngươi ra ngoài tìm ai?"
Long Thần không nói về Phùng Hợp, nếu nói ra, Đế Lạc Hi sẽ càng lo lắng hơn.
"Một cố nhân, lát về ta sẽ nói cho nàng biết."
Trương Thiến lập tức ném mạt chược, nói: "Ta đi cùng ngươi."
Huyền Y và Thanh Nguyệt cũng bỏ mạt chược xuống, lập tức thay quần áo, chuẩn bị đi cùng.
Long Thần nói: "Các ngươi đừng đi, ai cũng biết các ngươi th·iếp thân đi theo ta, các ngươi cứ ở lại đây đ·á·n·h mạt chược, bọn họ sẽ nghĩ rằng ta vẫn còn trong cung."
Nếu Trương Thiến ba người đi theo, mục tiêu của Long Thần sẽ rất lớn.
Ngược lại, nếu Trương Thiến ba người ở trong phòng đ·á·n·h mạt chược, người khác sẽ cho rằng Long Thần không rời cung.
"Ngươi đang mạo hiểm đó, vạn nhất gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"
Đế Lạc Hi không đồng ý cho Long Thần đi một mình.
Long Thần cười nói: "Chỉ vì Cảnh Thi Liệt mà ta đến cửa cũng không dám ra, thế thì còn ra thể thống gì."
"Yên tâm, các ngươi cứ ở đây đ·á·n·h mạt chược là được, đợi ta trở về."
Long Thần đứng dậy đi ra khỏi cửa hông của Thu Hưng Điện, đi qua mấy hành lang khúc khuỷu, ra khỏi hoàng cung.
Trong phòng, Trương Thiến lo lắng nói: "c·ô·ng chúa, hắn một mình ra ngoài..."
Đế Lạc Hi trầm giọng nói: "Hắn nói đúng, nếu ngay cả ra ngoài cũng không dám, thì làm sao đấu lại Cảnh Thi Liệt."
Trương Thiến ba người im lặng không nói.
Đế Lạc Hi lấy lại tinh thần, nói: "Nào, tiếp tục chà mạt chược, đ·á·n·h vài ván nữa là hắn về thôi."
Long Thần ra khỏi cung, đi ra đường lớn.
Tuyết lớn bao phủ mái nhà, đường phố, người đi đường thưa thớt, ai ra ngoài cũng đều mặc y phục dày cộp, đội mũ, che kín mặt.
Long Thần từng bước đi bên đường, tuyết dưới chân phát ra tiếng sột soạt.
Ở Đông Chu lâu như vậy, Long Thần hầu như chỉ ở trong hậu cung, rất ít khi ra ngoài dạo phố, bởi vì hậu cung nhiều mỹ nữ.
Quán cá tươi là một tiệm ăn n·ổi danh ở Kinh Sư, chuyên bán cá tươi, giá cả rất đắt đỏ.
Long Thần chưa từng đến, nhưng biết đại khái vị trí.
Mất chút c·ô·ng sức, Long Thần đã tìm thấy quán cá tươi.
Cửa treo một tấm biển hiệu, viết một chữ "Ngư" (Cá), đèn l·ồ·ng trắng treo cao, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Thực ra, đèn l·ồ·ng của người cổ đại vẫn luôn là màu trắng, sau này mới chuyển thành màu đỏ.
Cửa quán cá treo hai tấm da thú dày dặn, ngăn gió tuyết bên ngoài.
Long Thần bước vào quán cá, một tiểu nhị nhiệt tình chào đón: "Khách nhân đi mấy người?"
Long Thần lạnh lùng nói một câu: "Phòng khách Đông Hải."
Tiểu nhị lập tức đáp: "Khách nhân đi theo ta."
Theo tiểu nhị lên lầu hai, đến một phòng riêng, phía tr·ê·n treo một tấm bảng: "Đông Hải".
"Xin mời ngài."
Tiểu nhị gõ cửa, sau đó xuống dưới tiếp đón những vị khách khác.
Long Thần đẩy cửa bước vào, bốn phía bày bốn lò than tổ ong, giữa phòng đặt một cái bàn, vài cái ghế, vị trí chính diện có một người đang ngồi.
Người này mặc áo t·ử da dê dày cộp, mắt tam giác, không có râu, ánh mắt âm lãnh.
"Phùng Hợp?"
Long Thần ngồi xuống đối diện.
"Thượng Thư đại nhân, lại gặp mặt."
Người ngồi đối diện chính là Phùng Hợp, nhưng hình dạng của hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Rõ ràng, Phùng Hợp đã cải trang dung mạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận