Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 303: Người nào chiếm người nào tiện nghi?

**Chương 303: Ai chiếm tiện nghi của ai?**
Khi Long Thần hồi kinh, Đế Lạc Hi đã cảnh cáo Đế Vũ Vi không được có ý đồ với Long Thần.
Lúc đó, Đế Vũ Vi liền tức giận, nàng vẫn luôn ghen tị với Đế Lạc Hi vì có Long Thần, lần này nàng quyết tâm muốn "đào chân tường".
Sáng sớm hôm nay, Đế Lạc Hi mang theo Huyền Y cùng Thanh Nguyệt đến núi bên trong săn bắn, không có ở Tây Cung.
Đế Vũ Vi nghe được rõ ràng, lập tức phái Hà Ngưng Tâm đến chỗ Long Thần, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Long Thần đi vào gian phòng, bên trong rất ấm áp, Đế Vũ Vi chỉ mặc một bộ sườn xám màu trắng, đem dáng người thướt tha uyển chuyển càng làm nổi bật lên, mười phần chặt chẽ mê người.
"Vi thần gặp qua công chúa điện hạ."
Đế Vũ Vi thấy Long Thần tiến vào, trong lòng mừng thầm, cười nói: "Khách khí cái gì, ngồi đi."
Đế Vũ Vi ngồi trên một chiếc giường, phía dưới đệm một tấm đệm giường bằng lông lạc đà, vừa vặn có thể ngồi được hai người.
Bên cạnh lò sưởi lại không có ghế, Đế Vũ Vi nói ngồi xuống, tự nhiên là ngồi chung một giường.
"Đa tạ."
Long Thần liền ngồi xuống bên cạnh Đế Vũ Vi, Hà Ngưng Tâm lại giúp Long Thần đem áo khoác để sang một bên.
Long Thần dùng khóe mắt liếc nhìn Đế Vũ Vi, dưới lớp sườn xám trắng, dáng người nhấp nhô, sườn xám chỉ che khuất bắp đùi một chút, đôi chân thon dài lộ ra không thể nghi ngờ, chân như ngọc điêu khắc.
Quả nhiên là tỷ muội ruột cùng mẹ sinh ra, giống Đế Lạc Hi, hoàn mỹ không một tì vết.
Đế Vũ Vi chú ý tới ánh mắt của Long Thần, cười nói: "Ngươi cùng Tứ muội thân mật như vậy, vì sao lại lạnh nhạt với ta như thế?"
Hà Ngưng Tâm cùng đám người lui ra khỏi phòng, chỉ để lại Đế Vũ Vi và Long Thần hai người ngồi chung.
"Tứ công chúa tương đối hiền hòa, chúng ta tùy ý quen thân."
Long Thần cười ha ha nói.
Bây giờ trong lòng Long Thần đang nghĩ: Đại công chúa rõ ràng có ý, không bằng "xử lý" thôi, nhưng Nữ Đế và Tứ công chúa đều đã "thế kia" rồi, lại đem Đại công chúa "xử lý", thực tại có chút không bằng cầm thú a...
"Ngươi đây là trách ta không hiền hòa đi."
Nước đã nấu sôi, Đế Vũ Vi pha một bình trà, rót cho Long Thần một ly.
"Đến, nếm thử tay nghề của ta."
Đế Vũ Vi hết sức ân cần, tự mình đưa trà cho Long Thần.
"Đa tạ đại công chúa."
Long Thần nhận lấy trà, chậm rãi nhấp một ngụm, lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Đế Vũ Vi vẫn luôn nhìn Long Thần, thân thể có chút ngả về phía sau, dựa vào lan can bằng gỗ trên giường, hai đầu chân thon dài dựng lên trên thân Long Thần, khẽ mím môi đỏ, ngón tay ngọc, mị nhãn nhìn Long Thần.
Đế Vũ Vi bình thường đều rất nghiêm túc, nhìn có vẻ tôn quý trang nghiêm, hiện tại dáng vẻ phong tao vũ mị này, độ tương phản quá lớn, Long Thần kêu lên "kích thích"...
"Đại công chúa đây là... ý gì a..."
Long Thần cười cười ha ha, muốn động thủ, lại sợ bị Đế Lạc Hi biết rõ.
Con cọp cái kia, tính bảo vệ đồ ăn của mình rất lợi hại.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Trương Thiến các nàng bất kể thế nào cùng Long Thần làm loạn, Đế Lạc Hi đều mặc kệ, duy chỉ có Đế Vũ Vi cùng Đế Tinh Vãn là không được.
Đế Vũ Vi nâng một chân lên, trên thân Long Thần chậm rãi di chuyển, giọng dịu dàng nói ra: "Tiểu Long Long, Tứ muội là gọi ngươi như vậy đi."
Long Thần cười xấu hổ, nói ra: "Tứ công chúa đặt nhũ danh, đại công chúa chê cười rồi."
Đùi ngọc của Đế Vũ Vi không ngừng, thanh âm mềm mại mà hỏi: "Vậy ta có thể gọi ngươi như vậy sao?"
Long Thần cười ha ha nói: "Tự nhiên là có thể."
Đế Vũ Vi mị nhãn lưu ba, hai đầu đùi ngọc thu lại, thân thể thẳng lên, sau đó nằm sấp trên vai Long Thần, ôn nhu nói: "Tiểu Long Long, ngươi nói xem ta so với Tứ muội, ai tốt hơn?"
Long Thần cười ha ha nói: "Cái này... Ta không biết..."
Đế Vũ Vi hai tay ôm cổ Long Thần, thân thể dán chặt lấy, xuyên qua lớp sườn xám mỏng manh, Long Thần có thể xác định Đế Vũ Vi chỉ mặc một bộ sườn xám, bên trong cái gì cũng không có, xúc cảm này chính là cảm giác da thịt chạm da thịt.
Đế Vũ Vi môi đỏ dán vào lỗ tai Long Thần, mang theo mùi thơm, hơi thở chui thẳng vào trong tai...
"Không biết là có ý gì? Có phải là nói... Ngươi biết Tứ muội tốt, không biết ta tốt?"
Đế Vũ Vi khi chính kinh thì rất chính kinh, phong tao lên thì đơn giản là muốn mạng người a!
"Cái này..."
Long Thần muốn nói: Ngươi nói quá đúng, lại đây, để cho ta thử một chút ngươi tốt thế nào!
Đế Vũ Vi thấy Long Thần không nói lời nào, liền tiến thêm một bước, thân thể nghiêng về phía trước, ép Long Thần xuống giường, môi đỏ hôn lên mặt, giọng dịu dàng nỉ non nói: "Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết."
Long Thần trong lòng cuồng hỉ: Đại công chúa thật mẹ nó khéo hiểu lòng người!
"Cái này... không tốt a!"
Long Thần muốn nói: Ngươi lại chủ động chút nữa, ta không xác định được ngươi có phải làm thật không!
Đế Vũ Vi thấy Long Thần không kháng cự, bắt đầu cởi nút thắt cổ áo, trêu đùa nói: "Là không tốt, hay là không dám?"
Đế Vũ Vi biết rõ Đế Lạc Hi bảo vệ "đồ ăn" rất gấp.
Long Thần nói ra: "Hai bên đều là công chúa, ta thật sự là đắc tội không nổi."
Đế Vũ Vi cười khanh khách: "Tứ muội hôm nay đi săn, nơi này chỉ có ngươi và ta."
"Ta cũng biết Tứ muội lợi hại, ta không làm khó dễ ngươi, hôm nay chúng ta vuốt ve an ủi một chút, ngươi xem ai tốt hơn, rồi quyết định theo người đó."
Đế Vũ Vi tự tin mị lực của mình không thua kém Đế Lạc Hi, chỉ là Đế Lạc Hi vận khí tốt, gặp được Long Thần trước.
Nếu như Đế Vũ Vi gặp được Long Thần trước, cũng có thể bằng vào mị lực của chính mình chinh phục Long Thần, để Long Thần biến thành tâm phúc của mình.
Long Thần giả ý kháng cự, nói ra: "Như vậy không tốt đâu, nếu là Tứ công chúa không đáp ứng, ta chẳng phải là không công chiếm tiện nghi của công chúa?"
Đế Vũ Vi sững sờ một chút, cười khanh khách nói: "Chiếm ta tiện nghi? Chẳng lẽ không phải ta chiếm tiện nghi của ngươi sao?"
Đậu phộng, còn có loại giác ngộ này?
Long Thần thật sự là bội phục a, nguyên lai các nàng vẫn cảm thấy chịu thiệt thòi là Long Thần a...
Vậy thì không cần khách khí!
"Ta chịu thiệt không quan hệ, chỉ là..."
Long Thần nghĩ giải thích một chút, cho chuyện này lộ ra càng thêm tự nhiên.
Đế Vũ Vi cũng đã vội vã không nhịn nổi, nút thắt toàn bộ được cởi, sau đó....
...
Tây Cung.
Đế Lạc Hi cưỡi ngựa vào sân, trên lưng ngựa đặt một con hươu đực, Huyền Y và Thanh Nguyệt theo sau, còn có nữ hộ vệ Tây Cung.
Hôm nay ra ngoài săn bắn, Đế Lạc Hi vận khí rất tốt, săn được một con hươu đực trắng.
"Tiểu Long Long đâu? Đem hắn gọi qua, ta đêm nay cho hắn ăn thịt hươu, uống máu hươu."
Đế Lạc Hi vừa xuống ngựa, tâm tình phi thường tốt.
Tô Hữu Dung đi tới, phân phó người đem con mồi mang đi.
"Công chúa, thịt hươu, máu hươu đều là đồ vật tráng dương, cho Long đại nhân ăn có thích hợp không?"
Thứ này cho nam nhân ăn thì được, cho một tên thái giám ăn thì tính toán chuyện gì xảy ra?
Đế Lạc Hi nói ra: "Có cái gì không thích hợp, không phải chỉ là đồ ăn thôi sao, hắn ăn lại có thể làm gì?"
Tô Hữu Dung nói ra: "Cũng là bởi vì Long đại nhân không thể làm nha, hắn sẽ rất khó chịu."
Nam nhân khó chịu còn có thể giải quyết, thái giám thì không có cách nào xử lý a.
Đế Lạc Hi cười nói: "Vậy sao, vậy thì ăn thịt hươu đi, máu hươu coi như xong."
Thanh Nguyệt xuống ngựa, đến sát vách tìm người, quay về nói: "Công chúa, Hương Ngưng nói Tiểu Long Long bị Hà Ngưng Tâm mời đến Đông Cung rồi."
Sắc mặt Đế Lạc Hi lập tức biến đổi, hỏi: "Đến bao lâu rồi?"
Thanh Nguyệt trả lời: "Chúng ta vừa đi, Hà Ngưng Tâm liền đến!"
Đế Lạc Hi giận nói: "Con nha này! Canh đúng thời điểm cướp người a! Theo ta đi!"
Đế Lạc Hi mang theo Huyền Y, Thanh Nguyệt thẳng đến Đông Cung, Tô Hữu Dung hô to "hỏng rồi", tranh thủ thời gian phái người đến báo cáo Nữ Đế, liền sợ hai vị công chúa lại "treo lên" nhau.
Đế Lạc Hi hùng hổ xông vào Đông Cung, nhìn thấy Hà Ngưng Tâm đang bưng một chồng giấy đi vào.
"Long Thừa Ân đâu?!"
Đế Lạc Hi nghiêm nghị chất vấn.
Hà Ngưng Tâm nhìn thấy Đế Lạc Hi, vội vàng bái nói: "Long đại nhân trong phòng cùng đại công chúa ngâm thơ."
Đế Lạc Hi không tin, canh đúng thời điểm cướp người, chỉ vì ngâm thơ sao, khẳng định là có ý đồ khác.
Đế Lạc Hi phá tan cửa, chỉ thấy Đế Vũ Vi khoác một chiếc áo khoác lông chồn, Long Thần đang viết một bài thơ, bên cạnh còn có hai thị nữ trông coi.
"Tứ muội? Ngươi về rồi sao? Ta còn muốn ngươi cùng đến đây uống trà ngâm thơ đây?"
Đế Vũ Vi ra hiệu Đế Lạc Hi ngồi xuống bên cạnh, Long Thần bây giờ ngồi một chiếc ghế khác.
Long Thần thấy Đế Lạc Hi tiến vào, cười nói: "Vừa vặn, ta viết một bài thơ, công chúa xem thấy thế nào?"
Đế Lạc Hi bán tín bán nghi nhận lấy, trên đó viết một bài thơ:
*Hoàng hôn Thương Sơn viễn, thiên hàn bạch ốc bần.* *Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân.* *(Tạm dịch:
Hoàng hôn Thương Sơn xa, trời lạnh nhà tranh nghèo.
Cổng tre nghe chó sủa, gió tuyết đêm người về.)*
Bài thơ này viết rất giống với việc Đế Lạc Hi ra ngoài săn bắn, Long Thần ở nhà chờ Đế Lạc Hi trở về.
"Đây là ý gì?"
Đế Lạc Hi không xác định được ý nghĩa bài thơ, cho nên hỏi lại lần nữa.
Long Thần cười nói: "Công chúa ra ngoài săn bắn, ta liền viết một bài thơ."
Đế Lạc Hi trong lòng ấm áp, cười nói: "Tính ngươi có lương tâm, ta săn cho ngươi một con hươu trở về, đêm nay ăn thịt hươu."
Đế Vũ Vi cười nói: "Tứ muội đối với Long Thừa Ân thật tốt a, ta còn nói chờ ngươi trở về cùng nhau ăn cơm tối ở chỗ ta đây, xem ra là dư thừa rồi."
Đế Lạc Hi lạnh lùng nói ra: "Không, chúng ta về chỗ chúng ta ăn."
Kéo Long Thần, Đế Lạc Hi bước nhanh ra khỏi Đông Cung.
Đế Vũ Vi nhìn qua Đế Lạc Hi rời đi, hỏi: "Đi rồi sao?"
Hà Ngưng Tâm gật đầu nói: "Đi rồi."
Đế Vũ Vi thở phào, đem áo khoác cởi ra, bên trong chiếc sườn xám bị xé mấy lỗ, nhìn có vẻ rách rưới.
Vừa rồi suýt chút nữa bị vạch trần, may mà Đế Vũ Vi đã sớm chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận