Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 200: Trên nước mạt chược

**Chương 200: Mạt chược trên nước**
Hai người đến tầng bốn, nơi này tổng cộng có tám vị cô nương, thơ văn, tài nghệ, dung mạo đều là nhất lưu.
Ở chỗ này qua một đêm cần bạch ngân 500 lượng, tương đương với chi phí sinh hoạt mười năm của một gia đình bình thường, có thể nói là giá trên trời.
Tám gian phòng được ngăn cách, mỗi cửa gian phòng đều có bút, mực, giấy, nghiên.
Ở nơi cuối cùng, treo một chiếc đèn lồng mới, trên đó viết hai chữ Thanh Diên.
Cô nương mới tới này tên là Thanh Diên.
Trước cửa có sáu văn sĩ đang ngồi, vắt óc làm thơ.
Hai người đi qua, trong đó có một công tử đứng dậy hành lễ: "Ai nha, hai vị đến thật đúng lúc, câu đối của Thanh Diên nương tử này thực sự quá khó."
Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng nhìn nhau cười, nói: "Chúng ta sẽ thay chư vị phá giải cửa ải này, mang các ngươi đi gặp mặt, ngắm dung nhan của Thanh Diên nương tử."
Năm văn sĩ còn lại đứng dậy nói: "Vậy liền nhờ cả vào hai vị."
Hà Văn Bạch cầm lấy câu đối của Thanh Diên nương tử, Hồ Chí Hằng cầm bút chấm mực, hai người tràn đầy tự tin.
Sau hai canh giờ, Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng dẫn theo mấy văn nhân từ trên lầu đi xuống.
Nguyệt Nương kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ hai vị cũng không qua được cửa ải sao?"
Hà Văn Bạch có chút hổ thẹn, cười khổ nói: "Haizz, xem ra đời này chúng ta không có duyên gặp được Bán Tiên nương tử rồi."
Hồ Chí Hằng thở dài nói: "Thanh Diên nương tử mới tới có văn tài xuất chúng, chúng ta..."
Những văn nhân phía sau cũng lắc đầu cười khổ, đến Hà Văn Bạch, Hồ Chí Hằng còn không có cách nào, bọn họ thua cũng không mất mặt.
Văn nhân, quan viên ở dưới lầu nhận ra hai người, nghe nói hai người cũng bại trận, đều nói Vong Tình Các lại xuất hiện một nương tử mà không ai có thể gặp được.
Nguyệt Nương an ủi: "Hai vị công tử không cần nản lòng, Thanh Diên nương tử này đến từ Nam Lương, trong nhà vốn là thư hương môn đệ, gặp nạn mới lưu lạc đến đây, nhất thời không đối đáp được cũng là bình thường, về nhà nghĩ thêm xem sao, với tài hoa của hai vị, nhất định có thể vượt ải vào phòng."
Hà Văn Bạch và Hồ Chí Hằng nghĩ lại cũng thấy phải, dù sao mình cũng là tài tử bậc nhất Đại Chu.
"Tối nay tạm thời nghỉ ngơi một đêm ở Vong Tình Các, làm phiền Nguyệt Nương an bài một chút."
Nguyệt Nương cười nói: "Gian phòng riêng của hai vị công tử vẫn luôn được giữ lại."
Hai người liền ở lại Vong Tình Các một đêm.
...
Tây Cung.
Mùa hè ở Kinh Sư nóng nực khó chịu, tuy nhiên đã vào đêm, các nữ tử trong cung đều mặc y phục bằng lụa mỏng, làn da trắng nõn, dáng người thướt tha, giống như chốn thiên đường.
Cung chính Tô Hữu Dung mặc một thân y phục bằng lụa mỏng màu đen, bên trong là giáp ngực màu đen, bưng một đĩa thức ăn, đựng mấy bát bột đậu, bên trong có thêm đá bào.
Tô Hữu Dung bưng bột đậu tiến vào phòng tắm, Long Thần cùng Đế Lạc Hi, Độc Cô Gia Lệ, Ngô Tương Vân bốn người đang đánh mạt chược trên nước.
Huyền Y, Thanh Nguyệt và Trương Thiến ba người đang đứng xem.
Một bàn mạt chược bằng gỗ trôi nổi trên mặt nước, Long Thần ngồi ở phía đông, Đế Lạc Hi ở phía tây, Độc Cô Gia Lệ và Ngô Tương Vân ở hai bên.
Đế Lạc Hi ném ra một quân bài, Ngô Tương Vân suy nghĩ một chút, cũng ra một quân bài, sau đó khẩn trương nhìn Long Thần.
"Không có ý tứ các vị, ta lại thắng rồi!"
Long Thần đẩy bài, cười hì hì nhìn ba người, nói: "Ba vị, cởi đi!"
Độc Cô Gia Lệ và Ngô Tương Vân bất đắc dĩ cởi bỏ nốt cái áo tắm cuối cùng.
Giáp ngực và áo tắm của Đế Lạc Hi đã sớm thua sạch, chỉ còn lại một cái quần lót.
Long Thần cười hì hì nói: "Công chúa điện hạ, có chơi có chịu, ngài cởi quần lót..."
Độc Cô Gia Lệ và Ngô Tương Vân xấu hổ nhìn Đế Lạc Hi.
Đế Lạc Hi cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, sau đó từ từ cởi một đầu... Bên trong thế mà vẫn còn?
"Ngươi chơi gian lận?"
Long Thần chỉ vào Đế Lạc Hi nói.
Đế Lạc Hi cười lạnh nói: "Ngươi chỉ nói thua thì cởi một bộ y phục, không nói không được phép mặc thêm mấy cái quần lót, ta không hề vi phạm quy tắc."
Độc Cô Gia Lệ tán thán nói: "Công chúa thật cơ trí, thế mà lại mặc nhiều quần lót như vậy, sớm biết ta cũng mặc thêm mấy cái."
Đế Lạc Hi đắc ý cười nói: "Cùng hắn đánh mạt chược, cần phải suy tính một chút, sau này học tập theo đi."
Đế Lạc Hi ném cái quần lót màu da cho Long Thần, đắc ý cười nói: "Đêm nay muốn bản công chúa trần truồng trở về, đừng hòng!"
Long Thần nhận lấy quần lót, khinh bỉ nói: "Công chúa không có 'Võ Đức'."
A... hắt xì...
Long Thần đột nhiên hắt hơi.
Trương Thiến vội vàng hỏi: "Có phải bị cảm lạnh không? Đừng ngâm mình trong nước mãi."
Ngô Tương Vân kỳ quái nói: "Không biết, trời nóng như vậy, làm sao lại cảm lạnh được?"
Long Thần xoa xoa mũi, nói: "Chắc chắn có người đang khen ta, không chừng là vị tiểu thư khuê các nào đó đang thưởng thức thơ văn của ta."
Đế Lạc Hi khinh bỉ nói: "Nữ tử khuê phòng nửa đêm nhớ một tên thái giám, ngươi cũng nghĩ ra được."
Long Thần cười nói: "Nàng ngưỡng mộ tài hoa của ta, chứ không phải thèm muốn thân thể của ta, như vậy mới là sự sùng bái cao cấp nhất."
Những lời này khiến mọi người có chút nổi da gà.
Tô Hữu Dung bưng đá bào bột đậu tới, nói: "Công chúa, đại nhân, ta làm đá bào bột đậu, mọi người giải nhiệt đi."
Đá bào bột đậu được bưng lên, mỗi người một bát.
Long Thần ăn đá bào bột đậu, nhìn thân thể của Tô Hữu Dung trong bộ hắc sa, nói: "Hữu Dung cô cô, chúng ta chơi hai ván nhé?"
Thanh Nguyệt khinh bỉ nói: "Ngươi muốn cởi y phục của Hữu Dung cô cô thì nói thẳng, cần gì phải vòng vo."
Tô Hữu Dung xấu hổ nói: "Nhiều người như vậy ở cùng đại nhân còn chưa đủ, lại đến trêu đùa ta."
Long Thần cười nói: "Trong cung này, duy nhất có thể so sánh lớn nhỏ với Trương Thiến, cũng chỉ có cô cô thôi."
Tô Hữu Dung đem bộ ngực của mình nhấc lên một chút, cười nói: "Không so được với Thiến Thiến, ta bị xệ rồi."
Ăn xong bột đậu, Long Thần nói: "Hai người các ngươi đã thua hết y phục, Hữu Dung cô cô và Trương Thiến vào thay đi."
Độc Cô Gia Lệ và Ngô Tương Vân nhường chỗ, Tô Hữu Dung và Trương Thiến ngồi xuống ghế.
"Cô cô, ngươi cũng không thể cố ý thua bài đâu đấy."
Trương Thiến cố ý dặn dò.
Tô Hữu Dung cười xấu hổ nói: "Ta làm sao lại có thể cố ý thua bài được."
Huyền Y ngậm một cái thìa trong miệng, cười hì hì nói: "Biết đâu cô cô muốn cho Tiểu Long Long ngắm thân thể thì sao?"
Lời nói này trúng vào tâm tư của Tô Hữu Dung, nàng vừa muốn thua hết y phục, sau đó trước mặt mọi người khoe khoang dáng người của mình, để Long Thần nhìn cho kỹ.
Tô Hữu Dung hai má thẹn đỏ, mắng: "Tiểu nha đầu biết cái gì, chớ nói lung tung."
Xào bài lại, Long Thần tiếp tục đánh bài.
Sáng sớm, Long Thần mở mắt ra, Độc Cô Gia Lệ nằm sấp trên người Long Thần đang ngủ say, Ngô Tương Vân ôm một cánh tay của Long Thần nói mớ.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, có thể nghe được tiếng ve kêu.
Tối hôm qua đánh mạt chược đến tận khuya, Long Thần thành công thắng hết cả quần lót của Đế Lạc Hi.
Tô Hữu Dung cũng rất vui vẻ, nàng đã thành công thua hết y phục, để Long Thần ngắm cho đã.
Nhẹ nhàng rút tay ra, lại đem Độc Cô Gia Lệ nhẹ nhàng đặt xuống, Long Thần từ trên giường đứng dậy.
Mở cửa, nhìn thấy Hương Ngưng đi tới, nói: "Đại nhân, Bạch cô nương gặp rắc rối rồi."
Long Thần hỏi: "Gặp rắc rối? Lại làm gì?"
Bạch Đình Đình giúp Long Thần luyện binh ở nam đại doanh, vẫn luôn biểu hiện rất tốt, sao lại gặp rắc rối nữa rồi?
Hương Ngưng lắc đầu, nói: "Hình Bộ đưa tin tới, nói Bạch cô nương bị bắt, ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì."
Long Thần lập tức rửa mặt xong, thay quần áo đi đến Hình Bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận