Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 507: Thần bí hàng xóm

**Chương 507: Thần bí hàng xóm**
Bên cạnh hồ nước có dòng suối chảy qua, một tòa nhà riêng biệt.
Long Thần từ nóc nhà nhảy xuống, phủi bụi bám trên chân, chầm chậm bước vào gian phòng.
Dưới ánh nến lung linh, Tú Nương khoác lên mình bộ áo ngủ bằng lụa trắng, trên đó thêu mấy đóa hoa, nằm nghiêng trên sập, tay cầm bút lông, từ từ vẽ hoa sen.
"Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng."
*Dịch: Lá sen nối liền chân trời xanh biếc vô tận, hoa sen dưới ánh mặt trời rực rỡ một màu hồng khác lạ.*
Long Thần tiến đến sau lưng, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Tú Nương, Long Thần chậm rãi hít sâu một hơi hương thơm cơ thể ngọt ngào, cảm giác liền đến ngay.
Tú Nương biết rõ Long Thần đã vào, tay cầm bút lông vẫn không ngừng, đem điểm cuối cùng của nhụy sen vẽ xong.
"Vẽ tranh so với ta còn thú vị hơn sao?"
Hai cánh tay Long Thần vòng từ eo lên đến ngực thưởng thức, Tú Nương cầm bút lông trong tay không vững, cười khúc khích nói: "Đừng làm rộn, đợi ta vẽ xong đã."
Càng như thế, Long Thần càng làm loạn, mềm mại mà lại có độ đàn hồi...
"Ta rời đi lâu như vậy, nàng cũng không lo lắng sao."
Tú Nương bị Long Thần làm cho không có cách nào, đành phải buông bút lông xuống, xoay người ôm Long Thần, mắng yêu: "Không có lương tâm, ta một mình ở chỗ này, lâu như vậy chàng không đến, muốn ta làm sao phạt chàng đây."
Long Thần thuận thế nằm xuống, cười nói: "Nương tử muốn phạt ta thế nào?"
Tú Nương dán sát vào Long Thần, cười xấu xa nói: "Chàng lập tức sẽ biết."
Áo ngủ bằng lụa bị ném sang một bên, Tú Nương rất thành thục.
Nằm trên chiếu, mái tóc Tú Nương có chút rối bời, trâm cài rơi ở một bên, còn có mấy chiếc khăn lụa bị ném vào trong ống nhổ.
Thời cổ đại không có khăn tay, Long Thần dùng lụa làm khăn lụa thay thế.
"Sao lâu như thế chàng không đến, chàng không biết ta cô đơn đến nhường nào đâu."
Tú Nương nằm trên bộ ngực rắn chắc, giọng nói có chút oán trách.
Tú Nương một mình ở đây, thật sự rất cô đơn, Long Thần cũng hiểu được điều này.
Ôm Tú Nương, Long Thần nói: "Những ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, không kịp nói với nàng."
Long Thần đem chuyện gần đây kể lại, từ việc Thiên Hạ Hội của Cơ Bá ám sát cho đến trận đánh ở Ngọc Phật Quan, Tú Nương ở trong khuê phòng, không biết những chuyện bên ngoài.
"Cơ Bá thế mà lại tự mình động thủ?"
"Đúng vậy, ban đầu ta tưởng rằng là thích khách của Thiên Hạ Hội, về sau mới biết Cơ Bá tự mình ra tay."
"Thiên Hạ Hội..."
Tú Nương rất lo lắng, lần trước bị Vạn Kim Lâu để mắt tới, lần này lại bị Thiên Hạ Hội nhắm đến, đều là những bang phái lớn mạnh đến mức đủ để khuấy đảo cục thế thiên hạ.
"Phu quân, hay là... Chúng ta quy ẩn đi, ta không muốn giang sơn, ta chỉ cần chàng bình bình an an."
Tú Nương chống người dậy, nằm sấp trên thân Long Thần, vô cùng lo lắng nói.
So với giang sơn, Tú Nương càng muốn cùng Long Thần sống lâu dài bên nhau.
"Ta đã hứa cho nàng thiên hạ giang sơn, ta nhất định sẽ cho nàng."
"Thiên Hạ Hội thì đã sao, dám đối nghịch với ta, ta cũng sẽ hủy diệt nó!"
"Cơ Bá tự mình ra tay đánh lén, không phải cũng bị trọng thương sao, hai trưởng lão cùng lúc động thủ, ta cũng không chịu thiệt."
"Không cần lo lắng, phu quân của nàng là thiên hạ vô địch!"
Long Thần ôm Tú Nương hôn một trận, làm cho Tú Nương cành hoa rung rẩy.
Náo loạn một canh giờ, Tú Nương đem mấy chiếc khăn lụa ném vào ống nhổ, đứng dậy rót một ly trà kỷ tử.
"Phu quân uống chút đi, đừng làm tổn hại đến thân thể."
Long Thần uống một chén, cười nói: "Thấy ít sao?"
Tú Nương vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, chàng không muốn để cho ta sống nữa à."
Long Thần ôm Tú Nương, nói: "Ta muốn đối phó với Thiên Hạ Hội, trước tiên phải diệt trừ thế lực của bọn chúng ở Đông Chu."
Tú Nương dựa sát vào ngực, lo lắng nói: "Phu quân nhất định phải cẩn thận, nhất định phải làm được mọi việc thật cẩn trọng, nếu như tình huống không ổn, chúng ta liền rời đi, cùng nhau ẩn cư nơi thôn quê núi rừng, đến đâu cũng được, ta chỉ cần phu quân bình bình an an."
Long Thần ôm Tú Nương, hôn một cái, cười nói: "Yên tâm, kẻ nào đối nghịch với ta đều phải chết."
"Ngược lại là nàng bên này, nhất định phải chú ý an toàn."
Tú Nương ngọt ngào nằm trong ngực, nói: "Ta vẫn ổn, bình thường gần như không ra ngoài, bất quá... Gần đây có một người kỳ quái đến ở tòa nhà bên cạnh."
Long Thần trong lòng cảnh giác, hỏi: "Tòa nhà nào?"
Tú Nương chỉ vào bên trái, nói: "Cách vách của cách vách."
Hai tòa nhà bên cạnh Tú Nương đều bị Long Thần mua lại, đều bỏ trống không có người ở.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người kỳ quái, vấn đề này liền có chút không ổn.
"Kỳ quái như thế nào?"
Tú Nương nói: "Bên trong chỉ có một nữ tử trẻ tuổi, rất xinh đẹp, bình thường chỉ có một mình nàng ta ở."
"Nhưng thỉnh thoảng có một nam tử trẻ tuổi đi vào, người kia tu vi rất cao, mỗi lần đều là ban đêm đến rồi ban đêm đi, còn từng đến tòa nhà này của ta nhìn trộm một lần, ta giả vờ không biết."
Long Thần lập tức nói: "Đi, đổi sang chỗ khác, nơi này không an toàn."
Long Thần lần này gặp phải ám sát, sau đó lại là một trận chiến, không kịp thời thay đổi chỗ ở cho Tú Nương.
Tu vi rất cao, hành động quỷ dị, còn nhìn trộm, nam tử này tuyệt đối không đơn giản.
"Ân, được!"
Tú Nương cũng biết việc ẩn giấu hành tung rất quan trọng, nếu như bị Vạn Kim Lâu phát hiện, nàng và Long Thần đều sẽ gặp phiền toái lớn.
Thu thập những đồ vật quan trọng, Long Thần cùng Tú Nương lập tức rời đi.
Mượn bóng đêm, rời khỏi hồ nước có suối chảy qua, hai người đến một tòa nhà đã chuẩn bị sẵn ở Kinh Sư để ở lại.
Bên trong đồ đạc đều đầy đủ, Tú Nương liền ở lại trong phòng.
"Ta quay lại đó một chuyến, nàng ở đây chờ ta."
"Phu quân cẩn thận, chú ý an toàn."
Long Thần ôm Tú Nương hôn một cái, sau đó bay người lên nóc nhà, rời khỏi Kinh Sư, quay trở lại tòa nhà bên hồ có suối.
Trong sân gần hồ nước có dòng suối, Long Thần đem tất cả những đồ vật có khả năng tiết lộ thân phận, toàn bộ chìm xuống đáy hồ.
Thu dọn xong tòa nhà, Long Thần dập tắt nến, sau đó nhẹ nhàng lật qua tường viện, đến tòa nhà bên cạnh.
Bên hồ đêm khuya mát mẻ, gió nhẹ thổi tới, mang theo hương hoa sen thoang thoảng.
Long Thần dựa vào tường đứng, thu liễm khí tức, lắng nghe động tĩnh từ căn nhà bên cạnh.
Từ tòa nhà sát vách phát ra những tiếng động rất nhỏ, ánh nến mờ ảo, bên ngoài phòng gần như tối đen.
"Có một người này, ở phía bắc của trời như bèo trôi này, mặc cho vật đổi sao dời gió mưa nơi chân trời, không chỗ nương tựa mà cô độc buồn bã."
*ý chỉ người con gái có thân phận lênh đênh, không nơi nương tựa*
Tiếng hát trong trẻo vang vọng bay ra, có một cô gái trẻ tuổi đang ôm đàn tỳ bà gảy nhẹ rồi than khẽ, trong khúc hát đều là vẻ bi thương của thân phận phiêu bạt vô định.
Nghe qua tiếng hát, hẳn là một nữ tử tuyệt mỹ, lại là hồng nhan bạc mệnh.
Trên mặt hồ có một bóng dáng lướt qua, đạp trên lá sen, thân pháp cực kỳ tốt, rất nhanh đã vào trong sân.
"Chủ nhân."
Tiếng hát im bặt, nữ tử đứng dậy nghênh đón.
"Sao lại khóc? Ta đã nói rồi, sau này đi theo ta là được."
Là giọng nam tử, hơn nữa tuổi không lớn lắm.
"Vâng, chủ nhân."
Giọng cô gái nghe rất ngoan ngoãn.
"Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi là phu quân."
Giọng nam tử rất ôn nhu.
"Phu quân."
Trong viện truyền đến tiếng rót trà, sau đó là những âm thanh còn lại không thể miêu tả.
Long Thần cười cười, chậm rãi rời khỏi sân, trở lại tòa nhà ở Kinh Sư.
Tú Nương đã nằm ngủ, Long Thần cầm quần áo để sang một bên, ôm Tú Nương nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Tú Nương xoay người ôm Long Thần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào trên lồng ngực, mái tóc đen xõa trên gối, áo ngủ lụa màu hồng phấn trễ xuống một nửa, làn da trắng như tuyết.
Nam nhân buổi sáng đều là tràn trề sức sống.
Ngọc nhân ở trước mắt, Long Thần xoay người đè lên, Tú Nương từ trong mộng tỉnh lại, hung hăng cắn Long Thần một cái, dịu dàng mắng: "Không chào hỏi đã vào cửa!"
Long Thần cười nói: "Nhà của ta, vào cửa còn phải chào hỏi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận