Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 1254 không phải người luyện

**Chương 1254: Không Phải Người Luyện**
Tả hộ pháp run rẩy nâng hai tay, nắm lấy chiếc mặt nạ màu đỏ. Do dự hồi lâu, lão mới chầm chậm tháo nó xuống.
Trong gương đồng mờ ảo hiện lên một khuôn mặt chẳng ra người chẳng ra quỷ, đầy nếp nhăn cùng đủ loại đốm lốm đốm, ngũ quan méo mó.
Tả hộ pháp không nhìn nổi nữa, lập tức đeo lại mặt nạ, nhìn vào gương đồng trầm tư.
...
Trên đỉnh núi.
Hữu hộ pháp chậm rãi bước vào cung điện. Trên đài trống rỗng, tông chủ không có ở trong điện.
Hữu hộ pháp nhìn về phía căn phòng nhỏ phía sau, nàng biết tông chủ đang ở đó.
Hữu hộ pháp yên lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, tông chủ mới từ phòng nhỏ đi ra.
"Bẩm tông chủ, vừa rồi Long Thần cùng Khương Võ quyết đấu, Khương Võ suýt chút nữa bị đánh rơi xuống vách núi, Kim Báo trưởng lão đã cứu Khương Võ."
Hữu hộ pháp đem sự tình bẩm báo. Tông chủ chầm chậm ngồi xuống, lạnh lùng hỏi: "Quyết đấu? Vì sao?"
Hữu hộ pháp trả lời: "Vì tranh giành nữ nhân, hai người họ đều để ý Diệu Âm, nhưng Diệu Âm chỉ thích Long Thần, không vừa ý Khương Võ."
Thần sắc tông chủ lạnh lẽo, giống như băng sơn vĩnh viễn không đổi ở vùng cực bắc này.
"Đã biết."
Tông chủ nhàn nhạt nói một câu. Hữu hộ pháp không nói gì thêm, yên lặng đứng bên cạnh hầu hạ.
...
Trong mật thất.
Long Thần nghĩ đến Đế Lạc Hi cùng công dụng của đế lệnh, lại nghĩ đến Hàm Hương, Yến Sương Ngọc... dùng những ký ức đó để giảm bớt đau đớn khi khí huyết phá mạch.
Vì những người này, Long Thần nhất định phải trở về, còn sống trở về.
"A..."
Long Thần phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, quần áo suýt chút nữa bị cắn thủng.
Đau, thật sự là quá đau!
Thử tưởng tượng, toàn thân, tất cả lỗ chân lông đều bị kim châm, cảm giác này thật sống không bằng chết.
Tựa vào tường, Long Thần từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm như vừa tắm xong.
"Mẹ nó, thứ này không phải đồ cho người luyện."
Long Thần không biết bên ngoài là giờ nào, vừa rồi luyện công quá nhập tâm, quên mất thời gian trôi qua.
Ở trong một không gian phong bế, rất khó đoán định được thời gian.
Bởi vì cảm giác của bản thân và thời gian trôi qua thực tế không giống nhau.
Khi vui vẻ, khi khoái hoạt, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua không lâu, nhưng trên thực tế lại qua rất lâu.
Mà khi khổ sở, khi dày vò, lại cảm thấy một ngày dài như một năm.
Giống như có người cảm thán: một ngày quá dài, cả một đời lại quá ngắn.
Long Thần tựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày mai nhất định phải mang theo một bộ quần áo để thay kịp thời.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi, lại không thể tự mình ra ngoài thay, khiến cho rất khổ sở.
Cửa đá ầm ầm mở ra, Tả hộ pháp đứng ở cửa hang, lạnh lùng nói: "Trời tối rồi, về tán gái đi."
Long Thần chậm rãi đứng lên, nhìn ra ngoài cửa tuyết đang rơi, lập tức chạy xuống núi.
Tả hộ pháp nhìn Long Thần rời đi, ngơ ngác đứng ở cửa hồi lâu mới về phòng ngủ.
Thánh Tuyết Phong, cái nơi quỷ quái này, giữa tiết trời mùa xuân mà tuyết lớn đầy trời, nhiệt độ không khí giảm đột ngột.
Long Thần mặc bộ quần áo ướt sũng mồ hôi lạnh lẽo, thật sự khó chịu.
Chóng vánh đi tới cửa thượng viện, chỉ thấy Diệu Âm Lâu chủ mặc một bộ trường bào màu trắng đứng trong gió tuyết.
Tuyết bay rơi vào mái tóc đen nhánh, Diệu Âm trông như một người ngọc.
"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Long Thần run rẩy cười cười.
Diệu Âm sờ vào quần áo của Long Thần, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Y phục của ngươi sao lại ướt đẫm thế này?"
Long Thần nói: "Luyện công đau đớn khó nhịn, ra mồ hôi, chúng ta đi thôi."
Trời đông giá rét, Long Thần lại như vậy, Diệu Âm cũng không hỏi nhiều, lập tức cùng Long Thần xông về sân nhỏ.
Vào phòng, Long Thần làm theo, ném bộ quần áo đông thành băng u cục xuống đất, chui thẳng vào trong chăn.
Diệu Âm nhặt quần áo trên đất lên, nói: "Y phục này của ngươi phải mang đi suối nước nóng ngâm một chút, sau đó hong khô mới được."
Long Thần ở trong chăn từ từ hoàn hồn, Diệu Âm rót một chén trà nóng tới, ngồi xuống mép giường.
"Nào, đệ đệ uống chén trà nóng, đừng để bị cóng lạnh."
Diệu Âm hai mắt ẩn tình, cười hì hì nhìn Long Thần.
Long Thần ngồi dậy nhận lấy trà nóng, cười nói: "Đệ đệ không có bị cóng lạnh, tỷ tỷ yên tâm."
Diệu Âm không ngốc, cười nói: "Có gì mà không ổn hay không ổn chứ, có quan hệ gì tới ta."
Long Thần uống một chén trà nóng, đưa tay ôm lấy Diệu Âm, nói: "Sao lại không quan hệ? Nàng là tỷ tỷ, ta là đệ đệ, đệ đệ là của tỷ tỷ."
Diệu Âm đã từng đến phòng của Long Thần, còn bị Long Thần ôm lên giường.
Nhưng lần trước, Diệu Âm bị Long Thần dọa sợ.
Lần đầu tiên vào phòng, Long Thần vừa mới đứng lên liền động thủ, khiến cho Diệu Âm không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào.
"Ngươi đêm nay nói là tỷ tỷ, đêm mai lại là của ai, ai biết đệ đệ là đệ đệ của ai chứ."
Diệu Âm vẫn để ý chuyện Long Thần cùng Tử Vân sư thái, giọng nói có chút chua chát.
Long Thần cười nói: "Đó cũng là tỷ tỷ sai, buổi tối hôm đó nàng chạy mất, làm hại ta phòng không gối chiếc một đêm."
Diệu Âm tránh né Long Thần, cười nói: "Mới một buổi tối đã phòng không gối chiếc, tỷ tỷ ta không sai biệt lắm 40 năm một mình, lại kêu là gì?"
Diệu Âm Lâu chủ vì tu luyện, vì tông môn, chưa từng nói đến chuyện tình cảm.
"Tỷ tỷ gọi là thủ thân như ngọc."
Long Thần cười hì hì hôn Diệu Âm một cái.
Diệu Âm làm nũng nói: "Thối c·hết, ra một thân mồ hôi, còn không mau đi tắm."
Long Thần cười nói: "Được, ta đi tắm ngay đây."
Long Thần từ trong chăn chui ra, ôm lấy Diệu Âm hướng về phòng suối nước nóng đi tới....
Tắm rửa xong, trở về phòng.
Đông đông đông...
Long Thần vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa lớn lại bị gõ vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận