Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 25: Lại cắt một lần?

**Chương 25: Lại cắt thêm lần nữa?**
"Thì ra là Hà đại nhân, thứ lỗi cho ta... đang tắm rửa nên không tiện hành lễ."
Hà Ngưng Tâm tuy đã là người trung niên, nhưng phong vận vẫn còn, cũng có thể lọt vào mắt xanh.
"Long tổng quản khách khí quá, hiện tại ngài là Hậu Cung Tổng Quản, còn tạm thay chức Công Bộ Thượng Thư, chức vụ cao hơn ta nhiều."
Hà Ngưng Tâm không hề che giấu ánh mắt của mình, tham lam mà nhìn ngắm bắp thịt cường tráng của Long Thần.
"Không biết Hà đại nhân đến chỗ ở tồi tàn này của ta có việc gì cần làm?"
Long Thần nâng hai tay lên xoa xoa, cố ý gồng hai đầu cơ bắp lên, Hà Ngưng Tâm nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô, hận không thể tự mình nhảy vào bồn tắm để cùng Long Thần tắm chung.
"Tứ công chúa đề cử Long tổng quản đảm nhiệm chức Công Bộ Thượng Thư, trong triều có rất nhiều ý kiến phản đối, còn đưa ra nan đề."
"Vấn đề thiếu củi ở Nữ Nhi Thành, đã tồn tại mấy chục năm, cho tới giờ vẫn chưa có biện pháp giải quyết, Lại Bộ đưa ra vấn đề khó khăn này chẳng khác nào tử cục."
Hà Ngưng Tâm không kìm lòng được tiến lên phía trước hai bước, sát gần thùng tắm, đôi mắt xuyên qua làn nước nhìn xuống.
Biết rõ Long Thần là một tên thái giám, Hà Ngưng Tâm vẫn muốn nhìn xuống một phen.
"Vậy thì sao??"
Long Thần đột nhiên quay người đứng dậy, đường cong hoàn mỹ sau lưng phô bày không thể nghi ngờ, thân thể này chính là dáng vóc tiêu chuẩn của một võ tướng.
Hương Ngưng cầm lấy khăn mặt lau, lại thay Long Thần thay y phục.
Hà Ngưng Tâm nhìn thấy âm thầm cắn răng, trong lòng thầm nghĩ: "Khó trách Tứ công chúa lại sủng ái như thế, tuy là một tên thái giám, nhưng so với nam nhân lại càng nam nhân hơn!"
"Hà đại nhân, mời đi lối này."
Long Thần mặc đồ ngủ, cùng Hà Ngưng Tâm đến phòng ngủ ở dưới trướng.
Hương Ngưng pha trà, Hà Ngưng Tâm uống một hơi hết hơn phân nửa bát.
"Long tổng quản là một nhân tài, văn võ song toàn, Đại công chúa có ý mời chào, chỉ cần Long tổng quản đáp ứng, Đại công chúa sẽ tiến cử hiền tài như ngài làm Công Bộ Thượng Thư."
Long Thần cười nói: "Tứ công chúa còn không cách nào thuyết phục quần thần, Đại công chúa liền có thể làm được sao?"
Hà Ngưng Tâm nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì Đại công chúa là Đông Cung công chúa."
Ý tứ ở đây là, tuy rằng Nữ Đế chưa sách lập Thái tử, nhưng mọi người ngầm thừa nhận Đại công chúa sẽ kế vị, cho nên nể mặt.
Long Thần tự nhiên hiểu rõ ý tứ này.
"Đa tạ Đại công chúa đã có ý tốt, nan đề của Lại Bộ rất đơn giản, ta có thể giải quyết."
Long Thần cảm thấy ở Tây Cung rất tốt, không có ý định thay đổi địa vị.
Kỳ thực, Long Thần cũng muốn đến Đông Cung "làm loạn" một phen, Đại công chúa Đế Vũ Vi cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Thế nhưng, Đế Lạc Hi là một con hổ cái, nếu như Long Thần dám thay lòng đổi dạ, chắc chắn sẽ bị Đế Lạc Hi "tiên X hậu sát", chết không yên lành.
Khát vọng sống còn đã chiến thắng sắc dục, Long Thần quả quyết cự tuyệt.
"Sớm nghe nói Long tổng quản đa mưu túc trí, vậy xin được xem thủ đoạn của ngài."
Hà Ngưng Tâm có chút thất vọng, nếu như Long Thần đến Đông Cung, nàng ta cũng có thêm cơ hội.
Hà Ngưng Tâm đứng dậy muốn rời đi, Long Thần đột nhiên nói: "Chỗ ta có thuốc tắm tăng cao tu vi, nếu như Hà đại nhân rảnh rỗi, có thể ghé qua thử xem."
Hà Ngưng Tâm sững sờ một chút, gương mặt trong thoáng chốc liền đỏ ửng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, tay chỉ Long Thần muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, giận dữ vung tay áo rời khỏi thiên viện.
"Tổng quản đại nhân, Hà đại nhân là tâm phúc của Đại công chúa, ngài lại đùa giỡn nàng như vậy..."
Hương Ngưng vô cùng lo lắng.
Long Thần lại cười nói: "Ta đánh cược với nàng, nàng ta nhất định sẽ tới."
Hà Ngưng Tâm là loại phụ nữ thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, một khi đã buông thả thì so với ai khác còn buông thả hơn, Long Thần rất mong chờ.
"Ta cảm thấy nàng sẽ không tới."
"Nếu như nàng ta đến, ta sẽ hát bài "Hoàng Kim Giáp" cho nàng nghe."
Long Thần cười hì hì ôm lấy Hương Ngưng.
"Không cần, bỉ ổi quá..."
Hương Ngưng quay người muốn chạy, lại bị Long Thần đè ở trên giường cù lét.
"'Cúc hoa tàn, đầy đất thương, nụ cười của nàng đã úa vàng..."
Long Thần tiện hề hề hát lên, Hương Ngưng đã bị cù cho co quắp lại thành một đoàn như con mèo nhỏ.
...
Tẩm điện Tây Cung.
Long Thần vào cửa, Đế Lạc Hi đang viết chữ, bút Tử Hào trong tay vung mực, viết ra một bức Khải Thư.
"Công chúa thư pháp càng ngày càng tinh xảo."
Huyền Y vỗ tay tán thưởng.
Đặt bút lông xuống, Đế Lạc Hi vẫy tay: "Tiểu Long Long, ngươi nói chữ của bản công chúa thế nào?"
Long Thần xem qua, khen: "Không tệ."
Hử?
Đế Lạc Hi nhíu mày, nói: "Không tệ? Chỉ là không tệ thôi sao?"
Rất hiển nhiên, Đế Lạc Hi đối với thư pháp của mình rất tự tin.
"Tiểu Long Long, chữ của công chúa là do đại thư pháp gia Vương Hiến Chi chỉ dạy đó."
Thanh Nguyệt rất nghiêm túc nói.
Long Thần cầm lấy bút Tử Hào, viết ra một bức chữ giống y hệt, nhưng gân cốt lộ rõ, mang một khí chất cương trực công chính.
"Oa, Tiểu Long Long, thư pháp của ngươi cũng rất được đó!"
Thanh Nguyệt kinh ngạc, Long Thần dường như cái gì cũng biết.
Đế Lạc Hi nhìn kỹ chữ của Long Thần, tán thưởng nói: "Không tệ a Tiểu Long Long, ngươi ngoại trừ phía dưới không được, cái gì cũng được!"
Phốc...
Long Thần một ngụm máu già suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Ta còn biết những thứ khác, cho các ngươi mở mang tầm mắt một phen."
Nói xong, Long Thần lại viết Sấu Kim Thể và Thảo Thư, Đế Lạc Hi bị kinh diễm.
"Cái chữ Sấu Kim Thể này là do ngươi tự sáng tạo ra sao?"
Đế Lạc Hi thích nhất bút pháp này, cảm thấy rất đẹp, tựa như nữ tử yểu điệu thướt tha.
"Đúng vậy, là ta tự sáng tạo."
Long Thần vô sỉ một phen, dù sao thế giới này không có triều Tống, cũng không có Tống Huy Tông, nói là của mình cũng không có ai biết.
Đế Lạc Hi đột nhiên ánh mắt lóe lên hàn quang, nói: "Từ hôm nay trở đi, cái chữ Sấu Kim Thể này là của bản công chúa, ngươi nhớ cho kỹ!"
Long Thần trong lòng oán thầm: Vô sỉ!
"Tiểu nhân hiểu rồi, đây chính là bút pháp Lan Hoa do công chúa tự sáng tạo."
"Như lá của hoa lan, thướt tha độc lập, tựa như u lan trong không cốc."
Long Thần hết lời khen ngợi, nhu thuận nịnh nọt.
Đế Lạc Hi rất hài lòng với biểu hiện của Long Thần, cười nói: "Tốt, liền gọi là Lan Hoa thể, ngươi lại viết thêm mấy tờ nữa, bản công chúa muốn suy ngẫm cho thật kỹ."
Long Thần nâng bút, viết xuống một bài "Xuân giang hoa nguyệt dạ". Đế Lạc Hi ở bên cạnh xem đến ngây người.
"Bên sông người nào lần đầu thấy trăng? Trăng sông năm nào soi bóng người? Đời đời người sinh ra vô cùng tận, trăng sông năm năm vẫn tương tự."
"Thơ hay lời hay, Tiểu Long Long, đáng tiếc, đáng tiếc ngươi lại là một tên thái giám."
Long Thần vận bút như bay, nói: "Nếu như ta không phải thái giám, công chúa có nguyện lấy thân báo đáp không?"
Huyền Y và Thanh Nguyệt ban đầu còn xem rất nghiêm túc, Long Thần vừa nói kiểu này, hai người "phốc" một tiếng bật cười.
"Tiểu Long Long, ngươi mau đến Tịnh Thân Phòng đem "bảo bối" của ngươi gắn trở lại đi."
"Di Hoa Tiếp Mộc, cây khô gặp mùa xuân, chim chết sống lại, Phượng Hoàng Niết Bàn."
Hai người cứ thế cười không ngừng.
Đế Lạc Hi cũng cảm thấy buồn cười: "Nếu như ngươi không phải thái giám, ta liền tự tay đem ngươi cắt thêm lần nữa!"
Đậu xanh, đúng là hung ác!
Long Thần viết liền một mạch hơn một ngàn chữ thơ văn, Đế Lạc Hi đem tất cả treo lên tường.
"Thư pháp không tệ, vậy nan đề của Lại Bộ ngươi đã có biện pháp giải quyết chưa?"
Đế Lạc Hi vừa xem thơ văn vừa hỏi.
"Ta có biện pháp, bất quá cần công chúa giúp đỡ một việc."
"Cứ nói thẳng, đừng khách khí."
Đế Lạc Hi tâm tình đang vô cùng tốt.
"Ta muốn hỏi một chút, trong Đông Chu cảnh nội có nơi nào có Địa Hỏa không?"
"Địa Hỏa? Địa Hỏa gì?"
"Chính là loại đất bốc khói, tự bốc cháy mà không cần lửa ấy."
Đế Lạc Hi quay người ngồi lên giường, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Phía bắc thành, cách 50 dặm có một ngọn núi tên là Địa Ngục Sơn, ở đó quanh năm đất tự bốc cháy, trong núi có độc khí, ngươi nói đến có phải là nơi đó không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận