Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 556: Cô cô đi lên

**Chương 556: Cô cô lên giường**
Long soái phủ.
Long Thần đang nằm trên giường ngáy o o, đêm nay hiếm khi mát mẻ một chút, ngủ rất dễ chịu.
Tùng tùng tùng...
Một trận tiếng đập cửa rất nhỏ vang lên, Long Thần trở mình, theo thói quen thò tay muốn ôm mỹ nữ ở bên cạnh, kết quả lại vồ hụt.
"Ân..."
Long Thần chậm rãi mở mắt, mới nhớ ra đêm nay ngủ một mình, không có ai bầu bạn.
"Vào đi."
Long Thần lười biếng đáp một tiếng, cửa phòng mở ra, Tô Hữu Dung bước vào.
Ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, trong phòng cũng có thể thấy rõ, Tô Hữu Dung liền không đốt đèn.
"Đại nhân, bên ngoài có người trẻ tuổi cầu kiến, nói chủ nhân của bọn họ viết một bài thơ, muốn đại nhân đánh giá."
Lúc Tô Hữu Dung nói, cảm thấy có chút khó hiểu, nửa đêm phái người đưa thơ văn tới yêu cầu đánh giá, đây không phải đầu óc có bệnh sao!
Quản sự tiền viện Hà Quân Đào nghe xong rất tức giận, muốn đuổi người trẻ tuổi kia đi, nhưng người trẻ tuổi kia nói Long Thần nhất định sẽ đứng lên đánh giá thơ văn, còn thông báo.
Thấy người trẻ tuổi tự tin như vậy, Hà Quân Đào rất sợ làm lỡ việc, liền nói cho Tô Hữu Dung.
Tô Hữu Dung cảm thấy kỳ quái, liền vào phòng của Long Thần.
Long Thần ngủ mơ mơ màng màng, nói: "Cô cô lên đi, ngủ cùng ta."
Tô Hữu Dung mặc một thân áo ngủ mỏng, vậy mà lại bò lên giường, nằm bên cạnh Long Thần.
Long Thần nhấc chân đè lên người Tô Hữu Dung, tay đặt ở phía trên, mềm mại, đặc biệt dễ chịu.
"Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến."
Tô Hữu Dung khẽ nói.
Long Thần nắm vuốt thân thể mềm mại của Tô Hữu Dung, lầu bầu nói: "Điên rồi... Nửa đêm đến..."
Tô Hữu Dung cảm thấy cũng đúng, liền không để ý nữa.
Tô Hữu Dung tuy rằng thường xuyên bị Long Thần trêu ghẹo, nhưng ngủ cùng thì đây là lần đầu.
Trước kia không phải công chúa bầu bạn, thì cũng bị đám tiểu yêu tinh Trương Thiến, Bạch Đình Đình chiếm lấy, làm gì có đến lượt Tô Hữu Dung.
Vả lại, Tô Hữu Dung cũng không tiện nói.
Khó có được đêm nay có cơ hội, Tô Hữu Dung rất vui vẻ.
Đem chân Long Thần bỏ xuống, Tô Hữu Dung nhấc chân, đem tay Long Thần đặt ở đây...
Trong lúc ngủ mơ, Long Thần cảm giác được cái gì, liền bản năng cử động...
Tô Hữu Dung ôm Long Thần, chậm rãi tận hưởng giấc ngủ.
Tùng tùng tùng...
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Tô Hữu Dung hơi mất kiên nhẫn, quay đầu thấp giọng hỏi: "Ai vậy?"
Hà Quân Đào ở ngoài cửa nói: "Hữu Dung cô cô, người trẻ tuổi ngoài cửa là thị vệ thân cận của Hội trưởng Thiên Hạ Hội, đại nhân dậy một chút."
Người trẻ tuổi kia dĩ nhiên là Nghiêm Tinh.
Tô Hữu Dung trong phòng hưởng thụ, Nghiêm Tinh bị phơi ở ngoài cửa chờ rất lâu.
Nghiêm Tinh lo lắng kéo dài thời gian quá lâu, liền nói ra thân phận của mình, Hà Quân Đào lập tức vào bẩm báo.
Nghe nói là người của Thiên Hạ Hội, Tô Hữu Dung mới nhẹ nhàng đẩy đẩy Long Thần, nói: "Đại nhân, người của Thiên Hạ Hội cầu kiến."
Trong mơ mơ màng màng, Long Thần nghe được Thiên Hạ Hội, mở to mắt phát hiện Tô Hữu Dung ngủ ở bên cạnh.
"Ủa, cô cô sao lại ngủ ở đây?"
Tô Hữu Dung thấp giọng nói: "Ngươi bảo ta lên mà."
Long Thần vò đầu suy nghĩ một chút... Hoàn toàn không nhớ nổi.
"Khó trách, ta nói sao lại thoải mái như vậy, thì ra là đồ của cô cô."
Tô Hữu Dung nghe xong có chút ngượng ngùng: "Cái gì mà thoải mái hay không thoải mái, không phải đều như nhau sao."
Mặc xong áo ngủ, Tô Hữu Dung đứng dậy đốt đèn, Long Thần chậm rãi ngồi dậy.
Mở cửa, Hà Quân Đào đi vào.
"Người đâu?"
Long Thần ngáp một cái, còn muốn tiếp tục ngủ.
Hà Quân Đào nói: "Ở ngoài cửa, đại nhân..."
Nơi này là hậu viện, Nghiêm Tinh một nam nhân đi vào không thích hợp.
Long Thần nói: "Đi thôi, đến phía trước, xem bọn hắn bày trò gì."
Hà Quân Đào dẫn đường, Long Thần chậm rãi đi đến phòng khách, chỉ chốc lát, Nghiêm Tinh đi vào, nhìn thấy Long Thần mắt vẫn còn ngái ngủ.
"Gặp qua Đại Trụ Quốc."
Nghiêm Tinh chỉ cúi đầu chào, cũng không khách khí nhiều.
Tiểu tử này mới theo Cơ Bá không lâu, lòng dạ rất cao, có chút nghé con mới sinh không sợ cọp.
"Nói đi, chuyện gì."
Long Thần muốn sớm trở về đi ngủ.
Nghiêm Tinh đem thơ văn mà Cơ Bá làm lấy ra, nói: "Hội trưởng tại hồ nước ngắm trăng, đột nhiên thi hứng dâng trào, làm một bài thơ, Đại Trụ Quốc đánh giá."
Nghe nói Cơ Bá làm thơ, Long Thần hơi kinh ngạc: "Ồ, Hội trưởng còn có thể làm thơ sao, ta xem thử."
Hà Quân Đào nhận lấy thơ văn, triển khai trước mặt Long Thần, cũng không để Long Thần chạm vào.
Nàng lo lắng trên giấy có độc.
"Một vầng trăng cao lại cao, hồ nước chi thủy sóng cuồn cuộn, ôm ấp mỹ cơ uống mỹ tửu, thiên hạ anh hùng ta nhất hào!"
Long Thần đọc xong, suýt chút nữa cười ra tiếng heo kêu, cái này mà cũng gọi là thơ văn, đến vè cũng không bằng!
"Thơ hay a! Ta chưa từng thấy qua bài thơ nào vừa trắng ra lại vừa có ý cảnh như thế!"
"Ai nha, ta vẫn cho rằng Hội trưởng chỉ biết kiếm tiền, không ngờ lại có tài văn chương như vậy!"
"Đáng tiếc đáng tiếc, nếu như Hội trưởng không làm Vô Miện Vương, hẳn là có thể trở thành Văn sĩ khôi thủ!"
Những lời này nói ra chính Long Thần cũng thấy buồn nôn.
Nghiêm Tinh đắc ý cười nói: "Đại Trụ Quốc quả nhiên có nhãn lực tốt."
Long Thần khen ngợi xong, nói: "Nhìn thấy bài thơ hay như vậy của Hội trưởng, ta cũng thi hứng dâng trào, làm một bài họa theo."
Văn nhân họa theo nhau là một việc làm tao nhã.
Cái gọi là họa theo, chính là làm thơ cùng người khác xướng họa lẫn nhau.
Hiện tại Cơ Bá làm một bài thơ, Long Thần lại làm một bài thơ để xướng họa.
Nghe nói có thơ xướng họa, Nghiêm Tinh rất vui vẻ, vái nói: "Vậy xin mời Đại Trụ Quốc làm ngay một bài."
Hà Quân Đào lập tức lấy ra bút mực, Long Thần viết ngay một bài.
Hà Quân Đào thu lại, đưa cho Nghiêm Tinh.
Nghiêm Tinh không hiểu, cũng không xem, liền vái nói: "Tại hạ xin cáo từ."
Nói xong, Nghiêm Tinh rời khỏi Long soái phủ, lập tức cưỡi ngựa trở về hồ nước.
Hà Quân Đào rất khó chịu, nói: "Người trẻ tuổi này không hiểu lễ nghĩa."
Long Thần cười cười, nói: "Người trẻ tuổi mà, cuồng một chút là bình thường."
"Ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, hơn nửa đêm tìm người phẩm thơ, đầu óc có vấn đề."
Long Thần trở lại phòng ngủ, Tô Hữu Dung vẫn còn ngồi trong phòng.
"Cô cô còn ở đây à, vậy thì ngủ cùng ta đi."
Long Thần cười hì hì kéo Tô Hữu Dung lên giường, để tay ở giữa...
"Chờ một chút, ta đi lấy một cái khăn lông, tốt nhất đừng để dính nước."
Tô Hữu Dung rất nhanh cầm một cái khăn lông đệm lên, Long Thần thổi tắt nến rồi ngủ.
Nghiêm Tinh cầm thơ văn trở lại hồ nước, vừa xuống ngựa liền lên ngay thuyền nhỏ đến thuyền lớn.
Cơ Bá mất kiên nhẫn hỏi: "Sao lại lâu như vậy?"
Nghiêm Tinh trả lời chi tiết: "Long Thừa Ân đã sớm ngủ, cho nên kéo dài thời gian."
Ngưu Dương và Cao Niên hai người lớn tuổi, cũng rất buồn ngủ, ngồi ở bên cạnh gà gật.
"Hắn nói thế nào?"
Nghiêm Tinh trả lời: "Hắn nói thơ văn của Hội trưởng tài văn chương rất tốt, nếu như Hội trưởng không làm Vô Miện Vương, hẳn là có thể làm Văn sĩ khôi thủ."
Đây là Long Thần nói thật, Cơ Bá nghe xong ha ha cười nói: "Cái tên Long Thừa Ân này, vuốt mông ngựa cũng không tệ a!"
"Văn sĩ khôi thủ là của hắn Long Thừa Ân, bản tọa khinh thường muốn cái danh hiệu đó."
Cơ Bá nghe xong phi thường dễ chịu, cũng rất đắc ý.
Từ xưa đến nay, người có quyền có thế đều thích học đòi văn vẻ, rõ ràng là người thô kệch, lại liều mạng dựa dẫm vào văn nhân nhã sĩ, cuối cùng lại thành ra dở dở ương ương.
"Hội trưởng, Long Thừa Ân trả về một bài thơ, nói thơ văn của Hội trưởng khiến hắn thi hứng dâng trào."
Cơ Bá cao hứng nói: "Lấy ra, để Đại trưởng lão xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận