Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 201: Thấy việc nghĩa hăng hái làm

**Chương 201: Thấy việc nghĩa hăng hái làm**
Long Thần cưỡi ngựa, một mình hướng Hình Bộ mà đi.
Đến cửa Hình Bộ, sai dịch nhìn thấy Long Thần, cuống quýt báo cho Thượng Thư Hồ Thành Phúc.
Những sai dịch này đặc biệt sợ hãi Long Thần, Hình Bộ thượng thư cùng Thị Lang đều từng bị Long Thần "xử lý" qua, bọn họ nhìn thấy Long Thần chẳng khác nào nhìn thấy Diêm Vương.
Hồ Thành Phúc vội vàng ra nghênh tiếp: "Long đại nhân, ngài sao lại tới đây?"
Long Thần hỏi: "Bạch Đình Đình phạm tội gì?"
Hóa ra là vì chuyện của Bạch Đình Đình mà đến, Hồ Thành Phúc thở phào, nói: "Không có việc gì, Bạch Giáo Úy không có chuyện gì."
Vốn dĩ, Nữ Đế sắc phong Bạch Đình Đình làm Binh Bộ Viên Ngoại Lang, sau khi Long Thần rời khỏi Binh Bộ, Bạch Đình Đình cũng đi theo, đến nam đại doanh hỗ trợ huấn luyện binh lính, Nữ Đế lại đổi Viên Ngoại Lang thành Giáo Úy, cho nên Hồ Thành Phúc mới gọi Bạch Đình Đình là Bạch Giáo Úy.
Long Thần hỏi: "Nàng ở đâu?"
Hồ Thành Phúc đáp: "Ở hậu nha uống trà, đại nhân đi theo ta."
Hồ Thành Phúc vừa sợ Long Thần, nhưng cũng đồng thời cảm kích Long Thần, cho nên mới biểu hiện đặc biệt khách khí.
Vào Hình Bộ, nhìn thấy Thị Lang Ngô Văn Tĩnh, Ngô Văn Tĩnh hoảng hốt vội vàng hành lễ: "Long đại nhân, Bạch cô nương ở hậu nha uống trà."
Long Thần nhanh chân tiến vào hậu nha, nhìn thấy Bạch Đình Đình đang bắt chéo hai chân uống trà, bên cạnh có mấy quan viên hầu hạ như hầu hạ đại gia.
"Ngươi làm gì ở đây?"
Long Thần tiến vào hỏi.
Không đợi Bạch Đình Đình mở miệng, Hình Bộ chủ sự liền nói: "Long đại nhân, Bạch cô nương thấy việc nghĩa hăng hái làm, bắt hai nhóm lừa bán ác bá..."
Chưa kịp để Hình Bộ chủ sự nói xong, Bạch Đình Đình đã xen vào: "Trong đó có một nhóm chính là đám lúc trước bắt ngươi, đang bị giam trong phòng giam."
Hồ Thành Phúc nói: "Đại nhân, trong phòng giam đang thẩm vấn, vốn định sau khi thẩm vấn xong, sẽ bẩm báo lại cho ngài."
Long Thần gật đầu, thì ra là như vậy, làm hắn sợ bóng sợ gió một phen.
"Không cần thẩm, đưa đến Tịnh Thân Phòng, cắt hết cho lão tử!"
Lúc trước Long Thần bị bắt, bán vào Tịnh Thân Phòng, giờ "ăn miếng trả miếng" là thích hợp nhất.
Hồ Thành Phúc lập tức phân phó: "Mau làm theo ý của Long đại nhân."
Thị Lang Ngô Văn Tĩnh lập tức cho người đưa đám người kia vào cung Tịnh Thân Phòng.
Bạch Đình Đình cùng Long Thần ra khỏi Hình Bộ, đắc ý nói: "Thế nào, ta đã báo thù cho ngươi."
Long Thần cười nói: "Có phải ngươi rất hận bọn chúng?"
Bạch Đình Đình buột miệng: "Đương nhiên, nếu như ngươi là nam..."
Bạch Đình Đình nói đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn sang sạp hàng bên cạnh, nói: "Cây trâm kia không tệ."
Long Thần cười cười, biết rõ Bạch Đình Đình đang đánh trống lảng.
"Ta nghe nói lại bộ khảo hạch, cha ngươi làm rất tốt, có thể được thăng nhậm chức Tả thiêm Đô Ngự Sử."
Cha nhờ con gái mà được vinh hiển, Bạch Đình Đình đi theo Long Thần làm việc, Nữ Đế cho Lý Quân Quân thăng chức.
Nói cho cùng, vẫn là vì Bạch Đình Đình đi theo Long Thần.
Trước kia, quan lại của Đô Sát Viện thường châm chọc khiêu khích Lý Quân Quân, giờ lại rất cung kính.
Bạch Đình Đình lạnh lùng nói: "Đâu có liên quan gì đến ta?"
Nàng không thích phụ mẫu, mẫu thân lăng loàn, làm xằng làm bậy, nàng cảm thấy mất mặt.
Phụ thân nhu nhược, bất tài, bị "đội nón xanh", nàng cũng cảm thấy mất mặt.
Long Thần nói: "Đứng ở vị trí của cha ngươi, kỳ thực rất bất đắc dĩ, Cảnh Thiên Liệt quyền thế ngập trời, ông ấy có thể làm gì?"
Bạch Thu Luyện là Binh Bộ thượng thư, Cảnh Thiên Liệt là Đại Tướng Quân, hai người bọn họ quan hệ mập mờ, Lý Quân Quân chỉ là một Chủ Bộ của Đô Sát Viện, ông ấy có thể làm gì được?
Giống như vợ của thị trưởng cùng Tỉnh Trưởng gian díu, cấu kết lại với nhau, ông ấy chỉ là một trưởng làng thì có thể làm gì?
Bạch Đình Đình không nói gì, chỉ quay đầu nhìn sạp hàng trên đường.
Long Thần không nói thêm, đến cửa cung, Bạch Đình Đình vào trong tìm Độc Cô Gia Lệ cùng Ngô Tương Vân, còn Long Thần thì đi đến Tịnh Thân Phòng.
Đến Tịnh Thân Phòng, Ngụy công công vội vội vàng vàng ra nghênh tiếp: "Đại nhân, đã làm theo ngài phân phó, đã tẩy rửa sạch sẽ, đang chuẩn bị tịnh thân."
Hình Bộ vừa mới đưa người đến, còn nói là ý của Long Thần, Ngụy công công sợ đến tè ra quần, vội vàng sai người chuẩn bị "cắt".
Long Thần cười nói: "Không vội, dẫn ta đi xem một chút."
Ngụy công công dẫn đường, Long Thần lại đến Tịnh Thân Phòng quen thuộc.
Lúc trước chính là ở chỗ này xuyên không, vốn tưởng rằng sẽ khổ cực, không ngờ nội dung cốt truyện sau đó lại "sướng đến chết".
Nữ Đế, công chúa, cung nữ, nữ tướng quân... cái gì cần có đều có.
Mười mấy người bị trói ngược hai tay ra sau, trong đó có một người bị buộc trên tấm ván, đao tử tượng (đao phủ) mài đao xoèn xoẹt, chuẩn bị động thủ.
Kẻ nằm trên tấm ván chính là lão đại của nhóm người này.
"Long đại nhân đến, còn không quỳ xuống!"
Ngụy công công lên giọng the thé quát lớn.
Mười mấy người hoảng hốt vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu như giã tỏi:
"Đại nhân tha mạng, tha mạng."
"Đại nhân, nhà ta chỉ có một mình ta là con trai độc nhất, không thể cắt a."
"Đại nhân, con dâu ta mới vừa vào cửa, ta không muốn làm thái giám."
"Ta còn chưa có con trai, đại nhân tha mạng, giữ lại của quý cho ta."
"Đại nhân, mẹ già trong nhà ta giục ta sinh ba đứa, ta còn chưa sinh."
Một đám người gào khóc thảm thiết cầu xin.
Long Thần cười khẩy: "Còn mẹ nó sinh ba đứa, lão tử bị các ngươi hại thành ra như thế này, ngươi còn mặt mũi mà nói!"
Tên lão đại nằm trên tấm ván ngẩng cổ lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, dọa đến toàn thân run rẩy.
"Đại nhân, ta sai rồi, ta lúc đó chỉ thu có ba lượng bạc, ta trả lại bạc cho ngài, cầu xin đại nhân tha cho ta."
Long Thần quay đầu hỏi Ngụy công công: "Giá trị con người của ta lúc đó không phải sáu lượng bạc sao? Sao lại thành ba lượng? Bản quan rẻ mạt đến vậy sao?"
Rõ ràng là, Ngụy công công đã tham ô ba lượng.
Ngụy công công sợ đến mức vội vàng nói: "Đại nhân đừng nghe hắn, hắn nói vớ vẩn."
Lão đại vội vàng kêu to: "Đại nhân, ta thật sự chỉ lấy có ba lượng, huynh đệ của ta có thể làm chứng."
Ngụy công công tiến lên tát cho hắn một cái, mắng: "Còn không động thủ!"
Đao tử tượng nhanh nhẹn mà hạ đao, lão đại phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó liền ngất đi.
Ngụy công công quát lớn: "Đem bọn chúng cùng nhau cắt, đừng giữ lại tên nào."
Rất nhanh, tất cả mọi người đều bị "xử lý" xong xuôi.
Ngụy công công cười nịnh: "Đại nhân, những người này đã bị trừng phạt đích đáng."
Long Thần cười như không cười mà nhìn Ngụy công công: "Ngụy công công, ngài cảm thấy bản quan đáng giá ba lượng hay sáu lượng?"
Ngụy công công sợ đến mặt xám như tro tàn, khom người nói: "Đại nhân thiên kim bất dịch (ý nói vô giá), không thể dùng tiền tài để cân nhắc."
Long Thần cười lạnh nói: "Không, ngươi cứ định giá cho bản quan."
Ngụy công công run lẩy bẩy nói: "Một triệu lượng! Ít nhất!"
Long Thần cười nói: "Đã như vậy, Ngụy công công lúc trước tham ô một nửa giá trị con người của bản quan, vậy ngươi bồi thường cho bản quan năm mươi vạn lượng bạc!"
Ngụy công công cứng đờ, hắn không nghĩ tới Long Thần lại gian trá đến vậy, thế mà lại làm như thế.
"Đại nhân, dù có g·iết lão nô cũng không đáng năm mươi vạn lượng."
Ngụy công công quỳ trên mặt đất dập đầu.
Long Thần cười lạnh nói: "Vậy thì ít một chút, năm vạn lượng, một đồng tiền cũng không thể thiếu."
Ngụy công công rưng rưng bái tạ: "Tạ Long đại nhân khai ân."
Long Thần chỉ vào đám lưu manh vô lại nói: "Chờ qua mười lăm ngày, đều đưa đến Nhị Công Chúa trong cung."
Ngụy công công ngẩn người, lập tức nói: "Tuân mệnh."
Đế Tinh Vãn vẫn luôn muốn tìm thái giám, hy vọng có thể tìm được một thái giám lợi hại như Long Thần, tìm hai năm, g·iết hơn ba trăm, bởi vì đều không thỏa mãn.
Vừa hay, đem đám người này đưa qua "chịu c·hết".
Ra khỏi Tịnh Thân Phòng, Long Thần trở về Thu Hưng Điện.
Vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng Bạch Đình Đình cùng Ngô Tương Vân trêu đùa nhau.
Hai người bọn họ có quan hệ tốt nhất.
"Vân phu nhân, đêm qua ngủ có ngon không?"
Bạch Đình Đình ôm Ngô Tương Vân trêu chọc.
Bởi vì Ngô Tương Vân là tiểu tức phụ được Long Thần dùng vàng cát mua từ tay cướp biển, tướng sĩ trong quân đều gọi Ngô Tương Vân là Vân phu nhân, nói nàng là tức phụ của Long Thần.
Bạch Đình Đình cũng thích gọi Ngô Tương Vân là Vân phu nhân.
Ngô Tương Vân cười mắng: "Ngươi cùng đại nhân ngủ một đêm thì biết, hỏi ta làm gì?"
Độc Cô Gia Lệ cười nói: "Phải đó, ngươi ngủ cùng đại nhân còn sớm hơn Vân phu nhân, ngươi phải rõ hơn mới đúng."
Bạch Đình Đình cười mắng: "Được lắm, ngươi giúp nàng, không giúp ta."
Ba người vui đùa trên giường, Long Thần thì đi vào trong đình tu luyện.
Vẫn là câu nói kia, thế giới này võ đạo xưng vương, Long Thần cần phải cố gắng tu luyện.
Đến chạng vạng tối, Độc Cô Gia Lệ cùng ba người trở về nam đại doanh luyện binh, Long Thần từ trong đình trở về phòng.
Tô Hữu Dung bưng một bát thuốc tới, nói: "Đại nhân, công chúa sắc thuốc cho ngài."
Long Thần kỳ quái hỏi: "Ta không có bệnh, tại sao phải uống thuốc?"
Tô Hữu Dung thần bí nói: "Công chúa đang vì đại nhân mà điều chế một loại thuốc rất đặc thù, thuốc này là để chuẩn bị."
Long Thần càng thêm kỳ quái, hỏi: "Thuốc đặc thù? Thuốc gì?"
Tô Hữu Dung hạ giọng nói: "Là thuốc giúp đại nhân mọc lại..."
Đậu phộng...
Long Thần kinh ngạc hỏi: "Trên đời này thật sự có loại thuốc này?"
Tô Hữu Dung nghiêm túc gật đầu nói: "Có, chỉ là thuốc này rất khó phối chế, công chúa trong khoảng thời gian này vẫn luôn tìm kiếm dược liệu."
Long Thần trong lòng kinh ngạc, hóa ra Đế Lạc Hi thật sự muốn hắn trở lại thành nam nhân?
Nàng ta thật sự yêu mình!
Điều này khiến Long Thần cảm thấy tội lỗi.
Đế Lạc Hi thật lòng đối với Long Thần, mà Long Thần lại đang tính kế Đế Lạc Hi, bản thân chẳng khác nào kẻ đồi bại.
"À, ngươi nói với công chúa, không sao cả, dù sao... Dù sao ta cũng quen rồi, biến thành nam nhân cũng không có gì tốt."
Long Thần bưng bát lên, dùng muỗng khuấy nhẹ.
Tô Hữu Dung cười nói: "Đại nhân, đừng phụ tấm lòng của công chúa, chúng ta còn mong ngài làm phò mã gia."
Ách...
Long Thần xấu hổ nói: "Được rồi, làm phiền cô cô."
Tô Hữu Dung bưng thức ăn ra.
Long Thần nhìn chén thuốc, trong lòng cảm động, sau đó liền đổ thuốc đi.
Thuốc không thể uống bừa, vả lại hắn cũng không phải thái giám thật, không cần thiết phải uống.
Trương Thiến từ bên ngoài tiến vào, ngửi thấy mùi thuốc, hỏi: "Ngươi bị bệnh?"
Long Thần đáp: "Không có, Hữu Dung cô cô đưa một bát thuốc xúc tiến tu vi."
Trương Thiến không hỏi nhiều, lấy ra một phong thư giao cho Long Thần: "Đây là tin do Lão Kim phái người đưa tới."
Rời khỏi Tiễn Giang Quận, Long Thần đã để Kim La tìm kiếm tung tích của Tang Thi ở duyên hải, một khi có biến thì lập tức bẩm báo.
Vội vàng mở thư, trong thư nói không phát hiện được gì dị thường, thuyền cá của bọn họ bắt được hơn ba mươi tên cướp biển ở duyên hải, cuối tháng sẽ cùng nhau áp giải đến kinh thành.
Long Thần có chút thất vọng, nhưng cũng có chút yên tâm.
Tang Thi không có tung tích, vậy thì không cách nào điều tra rõ Tang Thi rốt cuộc từ đâu tới, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở Lưỡng Khê Thôn.
Nhưng không có Tang Thi cũng là chuyện tốt, một khi bùng phát làn sóng Tang Thi, thời cổ đại không có Galting, RPG, không khéo lại bị Tang Thi cắn chết.
"Lão Kim nói gì?"
"Không có gì, nói duyên hải hết thảy bình thường, bắt được hơn ba mươi tên cướp biển, cuối tháng sẽ áp giải tới."
Long Thần thu thư lại, chuẩn bị lát nữa sẽ tiêu hủy.
Hương Ngưng từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một thiếp mời, nói: "Đại nhân, bên ngoài có hai vị công tử, đưa cho ngài một tấm thiếp mời."
Trương Thiến nhìn hoàng hôn đang lặn ở phía tây, nói: "Người khác đều đưa thiếp mời vào buổi sáng, sao bọn họ lại đưa vào ban đêm?"
Long Thần nhận thiếp mời, phía trên viết: "Long đại nhân thân khải" (Tận tay Long đại nhân).
Bạn cần đăng nhập để bình luận