Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 1726 ăn chưa? Ăn ngon không?

**Chương 1726: Ăn chưa? Ăn ngon không?**
"Nhi thần cũng cảm thấy như vậy, mẫu hậu, người nói xem Tiểu Long Long của ta có phải thật sự rất thông minh không?"
Đế Lạc Hi vô cùng đắc ý khoe khoang.
Nữ Đế cau mày nói: "Đúng, đúng, đúng, Tiểu Long Long của ngươi thông minh."
Đế Lạc Hi cười hì hì sà vào lòng Nữ Đế, Nữ Đế hiền lành vuốt ve.
"Ngày mai khởi hành hồi kinh sao? Hay là chờ Trâu Tài Lương dựa theo công nghệ chế tạo ra binh khí rồi nói?"
Nữ Đế hỏi Long Thần về chuyện hành trình, Long Thần nói: "Ngày mai khởi hành hồi kinh, Trâu Tài Lương bên này không có vấn đề, hắn rất thông minh, có thể làm tốt việc này."
Nữ Đế gật đầu nói: "Tốt, vậy thì ngày mai lên đường đi."
Long Thần đứng dậy bái nói: "Vi thần cáo lui."
Đế Lạc Hi muốn đi cùng, Nữ Đế chậc chậc nói: "Ai u, nhìn thấy phu quân là quên cả mẹ rồi."
Đế Lạc Hi ngượng ngùng, lại đổ vào trong lòng Nữ Đế, cười khanh khách nói: "Mẫu hậu nói gì vậy, đương nhiên mẫu hậu là thân nhất, nhi thần mới không cần cái con rồng thối tha kia."
Nữ Đế cười nói: "Thật sao? Vậy người ta có thể đi rồi."
Đế Lạc Hi cười nói: "Đi thì đi, nhi thần ở đây bồi tiếp mẫu hậu."
Long Thần nghe hai mẹ con trêu đùa nhau, trong lòng thầm nghĩ: *Đều đang giả vờ cả.*
Rời khỏi hành cung, Long Thần hướng phủ Thứ Sử đi đến, chỗ ở của hắn ở trong phủ.
"Có công chúa quên tỷ tỷ, đúng là đồ đệ đệ không có lương tâm."
Diệu Âm lâu chủ từ bên cạnh đi tới, mặc một bộ quần áo màu xanh, bên cạnh đi theo Tử Vân Sư Thái, mặc một thân quần áo màu tím.
Hai người tay trong tay, cười nhẹ nhàng đi tới, chặn đường Long Thần.
"Hai vị tỷ tỷ, các ngươi mới nhẫn tâm, lâu như vậy không bồi đệ đệ nói chuyện."
Long Thần cười hì hì đi qua, đưa tay liền muốn trêu chọc váy, hai người vội vàng né tránh.
"Trên đường nhiều người như vậy, không sợ công chúa đánh gãy chân chó của ngươi sao."
Tử Vân Sư Thái thấp giọng cười nói.
Long Thần nói: "Ta không sợ, sư thái có sợ hay không?"
Tử Vân Sư Thái cười nói: "Ta sợ cái gì, cùng ta có liên quan gì."
Long Thần cười nói: "Ngươi thông đồng con rể khuê mật, có phải hay không nên đánh?"
Diệu Âm lâu chủ cười khanh khách nói: "Xác thực nên đánh, quả thực đáng giận."
Tử Vân Sư Thái cười mắng: "Ranh con, cùng tỷ tỷ đến, cho ngươi chơi vui."
Long Thần đi theo hai vị đại tỷ tỷ hướng cửa Đông đi.
Ra khỏi cửa Đông, lại đi vài dặm, lúc này sắc trời dần dần tối, gió đêm hơi lạnh.
Đến một con sông bên cạnh, Tử Vân Sư Thái cởi dây thắt lưng, quần áo màu tím rơi xuống, dáng người uyển chuyển chui vào trong nước.
Diệu Âm hai tay ôm Long Thần, môi đỏ hé mở, miệng phun lan hương, dịu dàng nói: "Đệ đệ, có muốn cùng tỷ tỷ chơi đùa với nước không?"
Long Thần ôm vòng eo châu báu của Diệu Âm, cười nói: "Chơi nước vì sao phải xuống sông? Bắt cá sao?"
Diệu Âm kiều thanh cười nói: "Đệ đệ thật là xấu, không xuống sông thì lấy đâu ra nước?"
Nói xong, quần áo màu xanh rơi xuống, Diệu Âm lâu chủ mặc cái yếm, nhảy xuống nước.
Tử Vân Sư Thái từ trong nước xuất hiện, ôm lấy Diệu Âm, cười nói: "Đệ đệ, còn không xuống bồi tỷ tỷ."
Long Thần đem quần áo cất kỹ, rồi cũng nhảy xuống nước.
Hắn lao thẳng xuống nước, mấy cái xoay người, đến dưới chân Tử Vân và Diệu Âm.
Rồi Long Thần chui vào giữa hai người.
Long Thần đột nhiên xuất hiện, Tử Vân và Diệu Âm giật nảy mình, cười mắng: "Đệ đệ thối, sao lại từ giữa chui ra."
Hai người lập tức tản ra, rồi lại chui vào trong nước.
Long Thần cười nói: "Hai vị tỷ tỷ chạy không thoát đâu."
Lặn xuống nước, Long Thần bắt lấy Diệu Âm trước....
Ngày thứ hai.
Long Thần cưỡi ngựa tại cửa Bắc cùng Nữ Đế hội hợp, Trâu Tài Lương dẫn theo bách quan đến tiễn, bách tính cũng đứng hai bên đường vui vẻ đưa tiễn.
Nữ Đế cưỡi ngựa, mặc phượng bào, trông thấy Long Thần tới, hỏi: "Võ Vương đêm qua đi câu cá à?"
Sắc mặt Long Thần khẽ động, oán thầm nói: *Theo dõi ta? Vô sỉ!*
"Đúng vậy, nghe nói cá trắm đen ở An Mộc Thành ăn rất ngon, câu được một con nếm thử."
Trâu Tài Lương nghe không hiểu gì, đêm qua Long Thần nói là ở trong sông chơi đùa đến khuya, nhưng không thấy hắn câu cá trở về.
Chẳng lẽ trên đường về đã ăn rồi sao? Hơi hẹp hòi nha, câu được cá mà không chia sẻ, thật đáng trách.
Nữ Đế cười cười, quay đầu hỏi Tử Vân Sư Thái: "Sư thái, hắn nói đêm qua câu được một con cá, trẫm lại nghe ngươi nói là hai con cá lớn, sao lại không khớp nhau thế?"
Tử Vân Sư Thái xấu hổ cười nói: "Có lẽ là hắn nhớ lầm."
Long Thần mắng to Tử Vân Sư Thái là đồ phản bội, chuyện tối hôm qua thế mà lại nói với Nữ Đế, thật không biết xấu hổ.
Long Thần không nói thêm gì.
"Tốt, chúng ta hồi kinh sư, chuyện chế tạo binh khí, xin nhờ Trâu Thứ Sử."
"Làm xong binh khí, Trâu Thứ Sử sẽ có một công lớn."
Nữ Đế biết gia thế của Trâu Tài Lương, việc này qua đi nên đề bạt trọng dụng.
Trước kia vì thân phận của Long Thần, Nữ Đế không tiện dìu dắt.
Đương nhiên, cũng là vì để Trâu Tài Lương trấn giữ cự mộc lâm.
Trâu Tài Lương bái nói: "Đa tạ thánh thượng."
Đoàn xe của Nữ Đế hướng bắc xuất phát, Trâu Tài Lương đưa tiễn mười dặm.
Đi được hơn mười dặm, Nữ Đế vào xe ngựa nghỉ ngơi.
Long Thần đến bên cạnh Tử Vân Sư Thái, thấp giọng nói: "Loại chuyện này ngươi còn dám nói với thánh thượng?"
Tử Vân cùng Long Thần ở chung, chính là thông đồng với con rể của khuê mật, loại chuyện mờ ám này, thế mà lại dám nói ra, thật sự không thể hiểu nổi.
Tử Vân Sư Thái nhẹ giọng cười nói: "Đi mà hỏi nhạc mẫu Nữ Đế của ngươi, nàng mỗi lần đều quấn lấy ta hỏi về ngươi, cái gì cũng muốn hỏi."
"Ta nhắc nhở ngươi một câu, đừng để nàng ta đắc thủ, nếu để nàng ta đắc thủ, sẽ đem ngươi ăn sạch sẽ, không còn cả xương cốt."
Long Thần toàn thân phát lạnh, nguyên lai Nữ Đế là người như vậy...
Đế Lạc Hi từ phía sau đuổi tới, hỏi: "Tử Vân cô cô, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Tử Vân Sư Thái cười nói: "Đang nói về chuyện kế hoạch hiểm ác, sau này chiến đấu chỉ sợ càng thêm gian nan, nhất định phải nâng cao tu vi."
Đế Lạc Hi không nghi ngờ, cho rằng thật sự đang nói chuyện kế hoạch hiểm ác.
"Tiểu Long Long trong tay có Ngọc Sách, nếu như có công pháp tốt hơn, chúng ta cùng nhau tu luyện."
Tử Vân Sư Thái và Nữ Đế là khuê mật, Đế Lạc Hi khi còn bé đi theo Tử Vân, xem nàng như cô cô, vô cùng thân mật.
Chuyện Ngọc Sách, Tử Vân Sư Thái cũng biết, cho nên Đế Lạc Hi không kiêng dè gì.
Tử Vân Sư Thái khẽ thở dài nói: "Chỉ sợ tư chất không đủ, chân cảnh không xem cố gắng, mà xem thiên phú."
Đến đỉnh cấp, tất cả mọi người đều cố gắng, thì chỉ có thể xem thiên phú.
Long Thần nghiêm trang nói: "Sư thái quá khiêm tốn, tư chất của ngươi tuyệt đối đủ, ở Thánh Tuyết Phong, sư thái còn ăn nhiều thuốc bổ như vậy, chân cảnh cũng không có vấn đề."
Tử Vân Sư Thái sắc mặt quái dị nhìn Long Thần, Đế Lạc Hi không hiểu xảy ra chuyện gì, truy vấn: "Cô cô, người ở Thánh Tuyết Phong ăn thuốc bổ gì? Có phải tăng nhiều công lực không?"
Tử Vân Sư Thái nhìn Long Thần, cố gắng gượng cười, nói: "Loại thuốc bổ này khó tìm, chỉ ở Thánh Tuyết Phong mới có, lúc đó ta cũng là cơ duyên xảo hợp, tìm được trong đống tuyết một loại nhục linh chi, ăn rất bổ."
Đế Lạc Hi ngạc nhiên hỏi: "Nhục linh chi hình dạng như thế nào?"
Tử Vân Sư Thái chỉ chỉ Long Thần, nói: "Ngươi hỏi hắn đi, hắn cũng từng thấy rồi."
Đế Lạc Hi quay đầu hỏi Long Thần: "Nó có hình dáng ra sao? Ngươi ăn chưa? Ăn có ngon không?"
Long Thần im lặng không nói gì, đáp: "Ta không ăn, ta trời sinh tư chất tốt, không cần thuốc bổ cũng có thể đột phá."
"Sư thái tư chất hơi kém, cần ăn thịt linh chi để bổ sung chân khí."
Đế Lạc Hi lại quay đầu hỏi Tử Vân Sư Thái: "Cô cô, loại nhục linh chi đó ăn có bổ chân khí không?"
Tử Vân Sư Thái hết sức chăm chú gật đầu: "Thật sự rất bổ chân khí, coi như cả đêm không tu luyện, sáng sớm tỉnh dậy ăn một chút, cả ngày đều rất tinh thần."
Đế Lạc Hi chậc chậc cảm thán: "Thuốc tốt như vậy, nếu như luyện chế thành đan dược, tuyệt đối sẽ là cực phẩm đan dược."
Bạn cần đăng nhập để bình luận