Từ Thái Giám Đến Hoàng Đế

Chương 1471 một bầu trà ngon

**Chương 1471: Một Bầu Trà Ngon**
Hà Quyền nói: "Lưu Áp Ti đại độ, huynh đệ chúng ta cũng xin nói thẳng."
"Chúng ta tới đây để nói cho Lưu Áp Ti biết, Bành Thị ba huynh đệ đối với đại nhân vẫn luôn ôm lòng oán hận, muốn tìm cơ hội báo thù."
"Ba huynh đệ bọn hắn tự nhiên không phải đối thủ của Lưu Áp Ti, không đáng lo ngại."
"Chỉ là sau lưng bọn hắn có Lý Thục Hằng, người này tu vi đã đột phá Đế Tôn, nếu như Lý Thục Hằng ngáng chân, Lưu Áp Ti sẽ gặp nguy hiểm."
Sa Mạnh Phi tiếp lời: "Cho nên huynh đệ chúng ta đặc biệt tới để nhắc nhở Áp Ti đại nhân chú ý."
Long Thần giả bộ như không biết, kinh ngạc nói: "Bọn hắn thế mà vẫn còn oán hận ta, thật sự là không thể tin nổi."
"Lúc trước vây công Phi Hổ Sơn Trang, nếu không có ta khuyên công công hạ thủ lưu tình, ba huynh đệ bọn hắn đã sớm c·hết."
"Ta tha tính mạng bọn họ, ba người này thế mà lấy oán trả ơn, còn dám tìm người đối phó ta, thật sự là không thể tin nổi."
Hà Quyền lập tức nói: "Đúng là như thế, loại này nuôi ong tay áo, Lưu Áp Ti phải sớm ngày nghĩ biện pháp diệt trừ."
Long Thần gật đầu nói: "Có lý, đa tạ hai vị huynh đệ nhắc nhở, về sau có chuyện gì có thể tìm ta, chỉ cần ta có thể giúp được, tuyệt đối không từ chối."
Hai người mừng rỡ, không ngờ Long Thần lại dễ dàng kết giao như vậy, chỉ là tiết lộ một chút sự tình, liền có thể nhận được hứa hẹn, quá mức dễ lừa gạt.
Sa Mạnh Phi cười nói: "Lưu Áp Ti nói đùa, huynh đệ chúng ta không phải vì lợi ích gì, chỉ là ngưỡng mộ Lưu Áp Ti tuổi trẻ tài cao."
Long Thần cười cười, nói: "Tuổi trẻ tài cao gì chứ, chẳng qua là nhờ công công cất nhắc mà thôi."
"Ta nhất định sẽ tiến cử hai vị huynh đệ trước mặt công công, có phúc cùng hưởng."
Hai người nghe xong càng thêm vui mừng, bái tạ: "Đa tạ Áp Ti, vậy huynh đệ chúng ta không ở lại lâu, cáo từ."
Long Thần cười ha hả tiễn hai người ra ngoài.
Đến bên ngoài, vẻ mặt tươi cười của Hà Quyền biến mất, thấp giọng nói: "Cái tên Lưu An này có phải hơi ngốc nghếch quá không?"
Sa Mạnh Phi nói: "Không, ta đoán chừng Lưu An cũng muốn lôi kéo người của mình."
"Hắn tại Long Hưng Cốc thế đơn lực cô, chúng ta tìm tới cửa, hắn tự nhiên mừng rỡ tiếp nhận."
Bành Thị ba huynh đệ nhằm vào rõ ràng như vậy, Long Thần khẳng định có cảm giác.
Hai người bọn họ tới cửa nhắc nhở chẳng qua là tỏ thái độ, nguyện ý phụ thuộc Long Thần.
Long Thần cũng biết ý này, thuận nước đẩy thuyền, nói thiếu hai người bọn họ ân tình, như vậy hai bên xem như đã có quan hệ.
Hà Quyền gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy vậy, hôm qua Lưu An ra tay thật là độc, Võ Thừa Hậu bị hắn trêu chọc cho đến c·hết."
"Người như vậy, nhìn có vẻ ngốc, trên thực tế lại còn tinh ranh hơn cả quỷ."
Hai người đều là những kẻ từng trải, thủ đoạn của Long Thần bọn hắn đều nhìn thấu được.
Sa Mạnh Phi nói: "Mặc kệ, chỉ cần chúng ta còn có thể lợi dụng lẫn nhau, thì còn có thể làm bằng hữu."
Hà Quyền gật đầu đồng ý, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.
Long Thần nhìn hai người rời đi, lắc đầu cười cười, quay người trở về phòng.
Vào phòng, Thu Dung cùng Thu Dao đã trải sẵn giường.
Hai người mặc yếm màu hồng, da trắng như tuyết.
"Đại nhân, mời ngài rửa chân nghỉ ngơi."
Thu Dao xuống giường, đem nước nóng chuẩn bị sẵn, Thu Dung đỡ Long Thần ngồi xuống.
Thoát giày, Thu Dao ngồi xổm trên mặt đất thay Long Thần rửa chân, Thu Dung quỳ gối trên giường đấm lưng.
Thu Dao ngồi xổm trên mặt đất, yếm trễ xuống, Long Thần nhìn không chớp mắt chân trắng như tuyết, chân mình ở trong chậu đồng...
Ngâm chân, đấm lưng, Long Thần hưởng thụ sự ấm áp giữa ngày đông.
Rửa chân xong, Thu Dung giúp Long Thần thay y phục rồi đi nghỉ ngơi.
"Đại nhân, đêm nay tỷ muội chúng ta..."
Không đợi Thu Dung nói xong, Long Thần nói: "Không cần, giờ Sửu các ngươi còn phải đi thu thập băng tuyết, nghỉ ngơi sớm một chút."
Thấy Long Thần không chấp nhận, Thu Dung và Thu Dao lập tức quỳ xuống trên giường.
"Hai người các ngươi làm cái gì vậy?"
Long Thần cảm thấy rất kỳ quái, sao đột nhiên lại quỳ xuống?
Thu Dao khóc thút thít nói: "Chúng ta ở trong phòng đại nhân hai ngày, đại nhân lại không động vào tỷ muội chúng ta."
"Đại nhân có phải chướng mắt tỷ muội chúng ta..."
Long Thần dở khóc dở cười, nói: "Không phải như vậy, các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta đã nói rồi mà, cứ từ từ tìm hiểu."
"Chúng ta mới quen biết có hai ngày mà đã cái kia cái gì, có phải hơi tùy tiện quá không, ta không phải là người tùy tiện."
"Hơn nữa, ban đêm các ngươi còn phải đi xúc tuyết, đi ngủ sớm một chút, đứng lên đi."
Long Thần đỡ Thu Dao dậy, cánh tay mềm mại trơn nhẵn, thật là dễ chịu.
Hai người lúc này mới lên giường ngủ.
Long Thần thì ngồi bên cạnh tu luyện...
Tôn Linh Phù trong phòng ngồi xếp bằng, trong lòng suy tính làm sao hóa giải mâu thuẫn với Long Thần.
Thật ra, nếu suy xét cẩn thận, Tôn Linh Phù và Long Thần chưa từng phát sinh xung đột trực tiếp.
Cho nên, càng nghĩ, Tôn Linh Phù càng cảm thấy việc này không liên quan gì đến hắn.
Nếu mình chạy tới tìm Long Thần, nói mấy lời như bỏ qua hiềm khích trước kia, ngược lại sẽ thành 'lạy ông tôi ở bụi này'.
Cho nên, biện pháp tốt nhất là không nói không đề cập tới, giả bộ như người không có việc gì.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tôn Linh Phù mở mắt.
Vừa vặn ngoài cửa có người kéo xe nước đến, Tôn Linh Phù lập tức mang theo thùng đi lấy nước.
Cấm quân kéo một xe đồ uống tới, người chung quanh cầm bình, chậu và thùng ra chia nước.
Chia vừa đủ dùng, Tôn Linh Phù về đến phòng pha trà.
Nhấc ấm trà, đổ nước giếng vào, cho lá trà, đặt lên trên lò, bắt đầu từ từ pha trà.
Trong lòng thông suốt, Tôn Linh Phù cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Rất nhanh, nước trà đã sôi, Tôn Linh Phù rót một chén trà.
Hơi nước trắng bốc lên nghi ngút, mang theo mùi hương trà nhè nhẹ.
Nhắm mắt lại, Tôn Linh Phù hít sâu một hơi hương trà, say mê nói: "Ngày đông uống trà, ngày hè uống nước đá, thú vui ở đời."
Nhấp một ngụm nhỏ, nước trà vào cổ họng, Tôn Linh Phù nhịn không được thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Trà ngon!"
Hả... Tôn Linh Phù lại cảm thấy kỳ quái, mỗi ngày đều là lá trà này, nước cũng không thay đổi, vì sao hôm nay trà lại đặc biệt ngon?
Chẳng lẽ là do tâm tình tốt?
Tôn Linh Phù lại uống một ngụm, nước trà vào bụng, càng cảm thấy toàn thân ấm áp, chân khí trong cơ thể lưu chuyển nhanh hơn.
"Không phải nguyên nhân tại trà, mà là tu vi của ta lại tinh tiến."
Tôn Linh Phù mừng rỡ, lập tức ngồi xếp bằng xuống tu luyện, thân thể cảm giác bắt đầu biến hóa....
Lý Thục Hằng ngồi trong phòng, trong lòng có chút phiền muộn.
Bành Thị ba huynh đệ lấy oán trả ơn, oán trách hắn không giúp đỡ báo thù, Lý Thục Hằng lại không trách tội, mà lại lo lắng ba huynh đệ sẽ bị Long Thần giết c·hết.
Nên làm thế nào mới có thể bảo trụ Bành gia huyết mạch đây?
Lý Thục Hằng nhắm mắt suy tư.
Trong phòng có một nam tử trẻ tuổi đang giúp Lý Thục Hằng pha trà và chuẩn bị nước nóng rửa chân.
Nam tử này tên là Ba Đào, vô cùng ngưỡng mộ Lý Thục Hằng, từng là môn ngoại đệ tử.
Lý Thục Hằng khi tiến vào Long Hưng Cốc, Ba Đào chủ động yêu cầu theo cùng.
Đến nơi này, vẫn luôn bưng trà đổ nước hầu hạ.
Bành Thị ba huynh đệ tới sau, Ba Đào bị gạt ra.
Hiện tại ba huynh đệ đã đi, Ba Đào lại trở về.
"Sư phụ, ngài đừng quá tốt bụng, ta thấy ba người bọn họ đúng là loại nuôi ong tay áo."
Ba Đào biết Lý Thục Hằng đang suy nghĩ gì, cho nên mở miệng an ủi.
Lý Thục Hằng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta biết, sư đệ chỉ còn lại ba đứa con trai này, ta nếu không quản, Bành gia sẽ tuyệt hậu."
Ba Đào và Lý Thục Hằng có quan hệ không tầm thường, cho nên Lý Thục Hằng mới không ngại nói những lời này.
Ba Đào lắc đầu nói: "Sư phụ đã tốt với bọn họ như vậy, bọn họ lại không hề nghe lời, đã là người lớn, chuyện của bản thân mình thì tự mình phải chịu trách nhiệm."
Lý Thục Hằng lắc đầu thở dài mấy tiếng, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.
Nếu như làm không tốt, chính bản thân hắn cũng sẽ gặp vạ lây.
"Thôi, không nói nữa, uống trà đi."
Lý Thục Hằng đứng lên, Ba Đào rót một tách trà lớn.
Lý Thục Hằng thích uống trà bằng tách lớn, mỗi lần lượng trà đều rất nhiều.
Nâng chén trà lên, khẽ thổi hơi nóng, Lý Thục Hằng từ từ uống hết.
Nước trà uống hết, Lý Thục Hằng giống Tôn Linh Phù, cảm thấy toàn thân thư thái.
"Trà này pha rất ngon!"
Lý Thục Hằng nhịn không được tán thưởng.
Ba Đào cảm thấy kỳ quái, nói: "Vẫn như mọi khi thôi mà, có phải sư phụ đã lâu không được uống trà của đệ tử pha không?"
Ba Đào cho rằng Bành gia huynh đệ pha trà quá kém, cho nên Lý Thục Hằng mới cảm thấy trà hắn pha ngon hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận