Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 88: thực lực đáp đề

**Chương 88: Thực lực trả lời**
Ngồi bên cạnh Hạ Phong là một nữ giám thị, sau khi nhìn chằm chằm một lúc, bà bắt đầu thường xuyên liếc qua bài thi của Hạ Phong.
Không phải nói bà muốn xem, chủ yếu là để giết thời gian giám thị nhàm chán.
Hai người họ đến phòng thi số 8 này giám thị, là mang theo nhiệm vụ tới. Bởi vì học sinh ở phòng thi số 8 này, ai nấy đều là những học sinh có thành tích kém nhất, dễ gian lận nhất ở các trường.
Phòng thi số 8 là thế, phòng thi số 7 bên cạnh cũng vậy, cho nên bọn họ cần thiết phải nhìn chằm chằm cho kỹ.
Nhưng mà, với những học sinh này, dù có cho bọn họ chép, thì bọn họ có thể chép được cái gì?
Tuy nhiên so với đại bộ phận thí sinh đều đang nhíu mày, hoặc là ngồi ngây ngốc, hoặc là bò ra bàn ngủ, thì cảm giác làm bài trôi chảy của Hạ Phong lại khiến trong lòng bà vô cùng kinh ngạc.
Dùng khoảng 1 tiếng đồng hồ, Hạ Phong làm bài chỉ còn lại phần viết văn cuối cùng.
Hắn bắt đầu quay đầu, so sánh với đáp án môn ngữ văn trong ba lô hệ thống.
Trong quá trình này, hắn cảm nhận được ánh mắt của giám thị, vì thế theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, hướng về phía đối phương cười ngượng ngùng.
"Làm bài khá tốt, cố gắng lên nhé."
Giám thị nhìn thấy nụ cười của Hạ Phong, còn cố ý cổ vũ hắn một câu.
Không ngờ, Hạ Phong trong lòng lại đang gào thét với bà:
"Ta chép đấy thì ngươi làm gì được ta? Ngay trước mặt ngươi mà ta đối đáp án đấy, ngươi đến bắt ta đi? Sao ngươi không bắt đi?"
Hạ Phong không để ý tới giám thị bên cạnh, lại một lần trừng lớn đôi mắt bắt đầu đối chiếu đáp án.
Thế nào là cảnh giới cao nhất của việc chép bài, chính là khi ngươi nhìn giám thị, giám thị nhìn ngươi, ngươi rõ ràng đang chép, bà ta lại cổ vũ ngươi cố gắng làm bài.
So sánh với đáp án, Hạ Phong phát hiện trừ bài viết văn 60 điểm, hắn có thể được khoảng 60 điểm, dù viết văn được điểm tối đa, thì cũng chỉ mới 110 điểm.
Huống hồ viết văn là phần khó lấy điểm tối đa nhất, trong tình huống bình thường, 52 đến 53 điểm đã được xem là rất cao.
"Haiz, xem ra nhiều năm không làm bài, công lực quả thật giảm sút không ít."
Hạ Phong vốn tưởng rằng đối phó với đề lớp 11, 12 này, cho dù không chép đáp án, hắn cũng có thể làm không tệ, may mắn hắn đã dùng thẻ tiên đoán để đoán trước đáp án.
Nếu không toàn bộ dựa vào hắn tự làm, sợ là vượt qua 450 điểm cũng khó khăn.
Sửa một số đáp án sai, bỏ qua 90 câu, hắn liền bắt đầu viết bài văn.
Viết văn là sở trường của hắn, bất luận là văn tường thuật, văn nghị luận, hay văn xuôi, có thể nói hắn đều làm tốt các loại.
Chỉ sợ mỗi loại xem hình để viết văn.
Hắn không dám viết trực tiếp lên giấy làm bài, mà là viết bản nháp trước, dù sao viết xong chép lại lên giấy làm bài sẽ nhanh hơn.
Kết quả làm hắn có chút ngây người, chính mình vừa viết xuống liền không dừng lại được, bắt đầu đào hố tạo tình tiết trì hoãn, lại bày ra các tình tiết.
"Xong rồi, bệnh nghề nghiệp tái phát, cứ thế này nếu viết tiếp, 20 vạn chữ cũng không đủ để viết."
Hạ Phong phát hiện từ khi đi lên con đường sáng tác trên mạng, hắn đã không có biện pháp viết văn ngắn, bởi vì chỉ cần viết là không dừng lại được, sau đó còn muốn miêu tả thêm vài cảnh tượng âm u k·h·ủ·n·g ·b·ố.
Cho nên bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dựa theo đáp án bài văn kia, sửa qua loa rồi viết lại lên giấy làm bài.
Hai tiếng rưỡi trôi qua, sự dày vò của nhóm thí sinh cuối cùng cũng kết thúc.
Hạ Phong nộp bài thi lên, có chút đau ngón tay, vận động một phen, bởi vì không uống nước, cho nên hắn không tính đi vệ sinh.
Nhưng Hà Vĩ vừa nộp bài xong liền chạy ra ngoài, hiển nhiên là lên cơn nghiện thuốc, đi hút thuốc.
Lớp còn lại một ít học sinh, đợi lão sư cầm bài thi đi, liền nghe thấy vài học sinh quen biết oán giận:
"Thảo, đề thi lần này gần bằng đề thi đại học, hai giám thị kia tròng mắt trừng lớn như thế, ta không nhịn được thả cái rắm, âm thanh nhỏ đến mức ta còn chưa nghe được, kết quả bà ta đã liếc qua chỗ ta, sợ tới mức ta suýt chút nữa són ra quần.
Không nói nữa, ta muốn đi vệ sinh, haizz, chỉ định lại là xếp cuối."
"Cùng c·hết cả lũ, ta hôm nay buổi sáng ra ngoài, liền thấy ba ta ở đằng kia mài dao."
"Ta không có mà?"
"Cút cho ta..."
Nghe những lời oán thán của đám thí sinh, rất nhanh tiếng chuông báo hiệu bắt đầu giờ thi lại vang lên.
Buổi sáng tổng cộng thi hai môn, một môn ngữ văn một môn vật lý.
Chờ thi vật lý xong, liền có thể tìm chỗ ăn cơm.
Hạ Phong đi học, vật lý và toán học là hai môn hắn giỏi nhất, khi đại học vừa tốt nghiệp, tìm không thấy công việc, hắn còn đi làm gia sư một thời gian, chính là chuyên dạy kèm môn vật lý và toán cho học sinh trung học.
Cho nên đối với bài thi vật lý tiếp theo, hắn rất tự tin không cần chép đáp án, cũng có thể đạt điểm cao.
Hai giám thị lại ôm bài thi, trước sau đi vào.
Đối với những học sinh lười học, ngữ văn dù không nghe giảng, nhưng có hơn ngàn năm truyền thừa gien, ít nhiều gì cũng có thể làm được chút ít, nhưng đối với các môn như toán, lý, hóa, nếu không nghe, không xem, thì đúng là hai mắt tối sầm, cũng chỉ có thể dựa vào vận may mà chọn đáp án trắc nghiệm.
Cho nên sau khi bắt đầu giờ thi, phòng thi nháy mắt đã có 90% thí sinh gục ngã, còn 10% còn lại, thì không ngừng than ngắn thở dài.
Chỉ có Hạ Phong đang làm bài nhanh chóng.
Giám thị ngồi bên cạnh hắn, xem Hạ Phong vừa viết vừa tính, ra dáng vẻ làm được bài, bà tò mò nhìn một lúc, liền đi đến chỗ giám thị phía sau, nói nhỏ với hắn vài câu.
Nam giám thị nghe xong, liền đứng dậy đi đến chỗ ngồi của nữ giám thị, sau đó ngồi xuống xem Hạ Phong làm bài.
Chờ Hạ Phong làm xong một tờ, hắn còn cầm lấy một tờ bài thi lên xem cẩn thận.
Bài thi vật lý có thời gian 2 tiếng, Hạ Phong chỉ dùng khoảng 40 phút liền làm xong toàn bộ, so với ngữ văn còn cố ý làm sai vài câu, Hạ Phong không muốn môn vật lý mất dù chỉ một điểm.
Cho nên, mặc dù đối với bản thân khá tự tin, hắn vẫn đối chiếu đáp án kiểm tra lại một lần, kết quả tìm ra hai chỗ sai, sau đó hắn liền sửa lại.
Hạ Phong kiểm tra xong, trong phòng học đã có học sinh giơ tay nói:
"Lão sư, ta có thể nộp bài được chưa?"
Hai giám thị nhìn nhau, lại liếc nhìn thời gian, sau đó nói:
"Nộp bài thì được, bất quá sau khi nộp bài rời khỏi đây, phải rời khỏi trường học ngay. Có thể làm được thì nộp bài đi."
Nam giám thị nói xong, nhóm thí sinh liền như ong vỡ tổ đem bài thi nộp lên, chỉ còn lại Hạ Phong, vẫn còn đang chậm rãi viết tên.
Đám thí sinh đã rời đi, biểu tình của hai vị giám thị cũng nhẹ nhõm hơn, nói chuyện phiếm:
"Cô xem, đều chỉ làm phần trắc nghiệm, những phần khác không làm."
"Bình thường, dù sao..."
Nam giám thị nói đến đây, đột nhiên ý thức được Hạ Phong vẫn còn, cho nên vội ngậm miệng lại.
Nhưng Hạ Phong dễ dàng có thể đoán ra, giám thị kia muốn nói là, dù sao đều là những học sinh kém, cho dù không viết chữ nào cũng là bình thường.
"Lão sư, ta cũng nộp bài đây."
Nói xong, Hạ Phong liền đưa bài thi đã làm kín của mình qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận