Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 316: tâm cơ nam

Chương 316: Kẻ tâm cơ Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Ở gần bờ biển tìm được một tiệm hải sản nướng BBQ, ông chủ là một trung niên nhân mặc áo ba lỗ, trên người xăm trổ đầy mình.
Bọn họ đến vào lúc tan tầm, đúng vào giờ cơm tối, bên trong, từng bàn vuông nhỏ bằng sắt tây đều đã kín chỗ, chật ních khách.
Không chỉ bên trong, ngay cả bên ngoài cũng đã chật kín không còn chỗ trống.
Cũng may là ông chủ quen biết Lưu Trường Minh, có lẽ Lưu Trường Minh đã gọi điện trước, nên ông chủ đã dành riêng cho bọn họ một vị trí rất tốt ở bên ngoài, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy bờ biển, gió biển thổi vù vù mang theo mùi tanh của bột cá, thổi tới trên người đảo lại có vài phần thích ý.
Khách tùy ý chủ, Hạ Phong cũng không gọi món, Lưu Trường Minh không biết Hạ Phong thích ăn gì, liền chọn mỗi thứ một ít.
Bào ngư, cua, tôm lớn, những loại hải sản tiêu chuẩn này dĩ nhiên không thể thiếu.
"Hạ thiên sư là mẹ ta tìm đến ngài sao? Trước kia ta có nghe qua, bà ấy cùng ba ta quen biết một vị Lưu thiên sư, tuổi tác không nhỏ, nhưng lại chưa từng nghe bọn họ nhắc tới ngài."
Đợi gọi món xong, Lưu Trường Minh liền hỏi như đang nói chuyện phiếm.
"Ta cùng Lưu thiên sư là bằng hữu, hắn bởi vì có việc quan trọng khác Nhưng thiên sư thì khác, bởi vì thiên sư nói trắng ra chính là một cái chức nghiệp, nói thô tục một chút, chính là sống bằng nghề bắt quỷ, đuổi ma.
Nhận tiền tài của khách hàng mà làm việc, không trả tiền thì nước đục thả câu.
Tất cả đều là nhìn vào tiền, rất ít người chú ý đến tu hành gì đó, đều là ăn ngũ cốc hoa màu, là những kẻ phàm tục nhất.
Bất quá trong hàng ngũ thiên sư, coi mình là cao nhân thế ngoại lại có không ít, giống Lưu thiên sư, thậm chí còn không phải thiên sư như Vương Tỳ Khí, loại người này nhiều không đếm xuể.
Giúp người bắt quỷ, thu tiền của người ta không nói, còn cảm thấy chính mình mệt mỏi.
Bọn họ kỳ thật nói ra thì căn bản là không tìm đúng vị trí của mình, cũng giống như một số người thường cho rằng bọn họ là đạo sĩ, bọn họ cũng tự coi mình là đạo sĩ.
Thấy Hạ Phong gật đầu, Lưu Trường Minh lại tò mò hỏi:
"Ba ta rốt cuộc là tình huống gì a, vì cái gì êm đẹp lại giống như là phát điên vậy. Cái này là do nguyên nhân gì gây ra?"
"Tình huống của Trương tiên sinh là trúng tà, trước mắt ta còn không rõ ràng, rốt cuộc là trúng loại tà ám nào.
Cũng may là ta đến kịp lúc, nếu là chậm một ngày, hắn liền không có cách nào cứu được."
Hạ Phong chép miệng nói.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì tà khí quá nặng, sẽ che giấu tâm trí của con người, vừa rồi đã thiếu chút nữa rồi.
Vượt qua được đêm nay liền không có vấn đề gì, nếu là đêm nay tà ám kia lại tìm đến hắn, cho hắn thêm một chút tác động như vừa rồi, sợ là sẽ không qua khỏi."
Nói đến nơi này, Hạ Phong nhìn về phía Lưu Trường Minh, lại cố ý dặn dò hắn:
"Đặc biệt là từ 2 giờ đến 3 giờ sáng, chỉ cần có tà khí tiến vào, như vậy Trương tiên sinh phải chuẩn bị hậu sự."
"Thật sự sẽ như vậy sao? Quả thực quá không thể tưởng tượng được."
"Chính là như vậy, so với việc này còn có những chuyện quỷ dị hơn nhiều."
Lưu Trường Minh nghe xong trên mặt không khỏi hiện lên một tia suy tư ngắn ngủi, nhưng rất nhanh liền thoáng qua, lại cười như đang tùy tiện hỏi han:
"Hạ thiên sư đã cất công đến đây một chuyến, nên ở lại thêm mấy ngày, ta cũng tiện chiêu đãi ngài.
Dù sao ngài đã cứu mạng ba ta, đối với cả nhà chúng ta mà nói đều là đại ân nhân."
"Ba ngươi không có việc gì, ngày mai ta liền trở về, đương nhiên, nếu là lại có chuyện gì xảy ra, ngày mai ta cũng sẽ đi.
Bởi vì ta có ở lại cũng không cứu được người, như vậy ở lại còn có ý nghĩa gì."
Lúc hai người nói đến đây, cua và các loại hải sản khác cũng đã được dọn lên một ít.
Lưu Trường Minh không có hỏi lại, mà là rót cho Hạ Phong một bát lớn bia đầy, nhìn dáng vẻ là muốn cùng hắn thống khoái uống một bữa.
Hai người rất nhanh liền uống cạn một bát lớn, Hạ Phong cảm thấy cũng bình thường, dù sao theo tố chất thân thể tăng lên, tửu lượng cũng đã tiến bộ theo.
"Lưu tiên sinh, sống chung trong nhà của Trương tiên sinh và Trương thái thái, hẳn là rất khó khăn đi."
"Không biết có bao nhiêu người, sau lưng nói ta gặp vận cứt chó, hâm mộ ta đến phát điên lên được."
Lưu Trường Minh cười cười, nhưng Hạ Phong có cẩn thận quan sát hắn, khi nói những lời này, rõ ràng hắn có chút ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo.
Hạ Phong cũng không nói toạc ra, tiếp tục hỏi:
"Tính tình Trương tiểu thư ta thấy hẳn là không nhỏ, hơn nữa còn rất hay để ý chuyện vặt vãnh."
"Hạ thiên sư thật là lợi hại, ngài nhìn không sai, tính tình xác thật không nhỏ, cô ấy cảm thấy cái gì đúng, thì cái đó là đúng, cô ấy cảm thấy cái gì tốt, cái đó mới là tốt.
Còn người khác cảm thấy thế nào, cô ấy hoàn toàn không tiếp thu, hơn nữa còn mãnh liệt chống lại.
Bất quá phụ nữ sao, ít nhiều đều sẽ có chút tính tình, ta cũng đã quen, bằng không chúng ta cũng không thể kết hôn."
Khi nhắc đến con gái của Trương thái thái, Lưu Trường Minh rõ ràng có chút nặng nề, theo bản năng cầm ly lên cụng với Hạ Phong một cái, sau đó "ừng ực ừng ực" uống mấy ngụm lớn.
Hai người vừa nói chuyện, vừa uống rượu, tự nhiên là tùy tiện nói chuyện, cái gì cũng hỏi.
Cho nên Hạ Phong cũng không e dè, lại hỏi Lưu Trường Minh một chuyện:
"Lúc ta đến, nghe Trương thái thái nói, Trương tiên sinh không hề đưa ngài vào công ty nhà bồi dưỡng, kỳ thật ta rất buồn bực, chẳng lẽ tin người ngoài, còn không tin được người nhà sao?"
"Hạ thiên sư ngài có lẽ đã hiểu lầm, ba ta làm như vậy kỳ thật chính là muốn rèn luyện ta, để ta tự mình có thể làm nên sự nghiệp.
Chỉ tiếc ta không có chí tiến thủ, vẫn luôn ngu ngốc, cũng không có thành tựu gì, khiến cho bọn họ rất thất vọng."
Hạ Phong nghe được Lưu Trường Minh nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy Lưu Trường Minh này tâm cơ rất sâu.
Ngay cả một người ngoài mới đến một ngày như hắn, nghe trong lời nói của Trương thái thái cũng đều có thể cảm giác được, đứa con rể này ở nhà không hề có địa vị, hơn nữa còn là gần như không được tôn trọng mà không có địa vị.
Là một người có máu có thịt, nếu trong lòng cảm thấy thoải mái, nếu cảm thấy vợ chồng Trương Nhược Nham là muốn rèn giũa hắn, thì chỉ có thể nói người này đã ngốc đến hết thuốc chữa.
Nhưng thông qua một loạt tiếp xúc với Lưu Trường Minh, có thể thấy rõ Lưu Trường Minh hiển nhiên không phải là một kẻ ngốc, nhiều nhất chỉ là đang giả ngốc mà thôi.
Dù sao thì có một câu nói rất đúng, gọi là đại trí giả ngu (kẻ đại trí thường làm ra vẻ ngu ngơ).
Hoặc có thể nói, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn.
Hai người ăn đến hơn 10 giờ tối, sau đó Lưu Trường Minh liền tìm xe, kéo hắn cùng với Hạ Phong có chút say, đi đến một câu lạc bộ đêm đặc biệt lớn ở địa phương.
Hạ Phong cũng không kháng cự, chỉ là tượng trưng từ chối hai câu.
Đến câu lạc bộ đêm, Lưu Trường Minh liền trực tiếp gọi một đám "tiểu muội" có cấp bậc cao nhất tới, chất lượng thì không thể chê vào đâu được, xinh đẹp như hoa.
Lưu Trường Minh cũng không có gọi, hiển nhiên là sợ Hạ Phong đem việc này nói ra, cho nên chỉ gọi cho Hạ Phong hai "tiểu muội".
Trong quá trình đó, lại có thêm hai "tiểu muội" nữa, hơn nữa Lưu Trường Minh còn chuốc cho Hạ Phong không ít rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận