Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 228: lẻn vào

Chương 228: Lẻn vào Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
"Về nhà a."
Hạ Phong theo bản năng đáp.
"Nga, xác thật không còn sớm, ta còn gạt mẹ ta là bạn học ăn sinh nhật mới chạy ra được."
"Ý ta là về nhà ngươi."
Hạ Phong nói xong, hướng về phía Hứa Giai lộ ra một nụ cười x·ấ·u xa.
Hứa Giai ngẩn người, sau đó mới đ·á·n·h Hạ Phong một cái, có chút ngượng ngùng nói:
"Ngươi thảo không chán gh·é·t, cứ việc ba mẹ ta biết chuyện hai ta, chính là tưởng..."
"Hạ Phong, không còn sớm, ta đây lên lầu đây."
Hạ Phong cùng Hứa Giai đi tới dưới lầu khu nhà nàng, Hứa Giai liền muốn tách ra cùng Hạ Phong.
"Ân, ta đưa ngươi đến cửa rồi ta lại đi, bằng không ta không yên tâm, cũng luyến tiếc."
"Ngươi từ khi nào miệng lưỡi trở nên ngọt xớt như thế?"
Hứa Giai có chút ngoài ý muốn nói xong, liền gật đầu nói:
"Vậy được rồi."
Hứa Giai hiển nhiên cũng không cảm thấy Hạ Phong có thể có lá gan lớn như vậy, dám trực tiếp chạy đến nhà bọn họ.
Nàng trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, bởi vì thật sự nếu Hạ Phong kiên trì, nàng kỳ thật cũng không biết có thể hay không cự tuyệt.
Còn về Hạ Phong, thì có tâm tư riêng của hắn.
Thông qua hắn hiểu rõ, trong ấn tượng của Hứa Giai hai người đã qua lại hơn nửa năm, có thể nói chuyện nên làm, không nên làm, cũng chỉ kém duy nhất một chuyện chưa làm.
Hạ Phong kỳ thật cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì những việc trong ấn tượng của Hứa Giai, nếu không phải nàng t·r·ố·ng rỗng p·h·án đoán ra, vậy thì có một người cùng hắn lớn lên giống nhau như đúc, hơn nữa cũng gọi là Hạ Phong, trước kia xác thật đã từng qua lại với nàng.
Nhưng dưới bầu trời này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, huống chi trước khi hắn nhìn thấy Hứa Giai, Hứa Giai vẫn luôn coi hắn là "Vương Hiểu Đông".
Loại chuyện này không thể nghĩ, bởi vì càng nghĩ càng đáng sợ.
Rốt cuộc tr·ê·n thế giới này có rất nhiều chuyện, không thể quá mức truy cứu.
Mà Hạ Phong sở dĩ cảm thấy chính mình ăn chắc Hứa Giai, chính là bởi vì Hứa Giai tồn tại loại ký ức này, cho nên chỉ cần hắn thoáng kiên quyết một chút, lại mè nheo một chút, Hứa Giai cho dù không muốn, cuối cùng có lẽ cũng sẽ đồng ý.
"Hạ Phong ta về đến nhà, ngươi trở về đi, bằng không ba ta nhìn thấy ngươi, không tránh khỏi cũng phải hỏi han các thứ. Phiền phức lắm."
"Được, vậy ngươi vào đi thôi, ta xuống lầu đây."
Hạ Phong đáp ứng rất tốt, mục đích của hắn chẳng qua là nhớ kỹ số nhà, để lát nữa hắn thừa dịp trời tối, sử dụng x·u·y·ê·n tường t·h·u·ậ·t đi vào.
Hạ Phong giả bộ xuống lầu, không bao lâu, bên phía Hứa Giai liền mở cửa đi vào, từ bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông:
"Sao về muộn thế con?"
"Như vậy còn sớm chán, bạn học còn chưa đi hết đâu."
"Thông!"
Hạ Phong ngồi ở bậc thang lầu, trong lòng ít nhiều có chút k·í·c·h thích, thấp thỏm.
Dù sao loại chuyện tiến vào thế giới kịch bản tìm Hứa Giai, rất có cảm giác x·u·y·ê·n qua thế giới đi "hẹn hò", kỳ thật không tính là cảm giác, mà là sự thật.
Hắn và Hứa Giai không có gì tình cảm, mà là Hứa Giai và hắn có tình cảm, bất quá, với tiền đề phá được Vương Uyển Như bọn họ, "xa xôi không hẹn", hắn không thể cứ mãi dựa vào mấy bộ phim đen giải quyết vấn đề.
Cho nên không có gì gánh nặng tâm lý, đây cũng coi như là hệ thống cho hắn một loại phúc lợi.
Dù sao mặc kệ có phải hay không, trong lòng hắn hiểu như vậy.
Từ trong thế giới Minh Phủ đem Bao Tinh mang ra, Bao Tinh vừa ra tới liền k·í·c·h động bay tới bay lui ở hàng hiên:
"Còn phải nói, đột nhiên từ Minh Giới ra ngoài, đúng là có cảm giác thăng t·h·i·ê·n."
"Ngươi kia không xem là thăng t·h·i·ê·n, nhiều nhất tương đương là trước tiên phóng t·h·í·c·h."
Hạ Phong đả kích Bao Tinh một câu, không nói nhảm với nàng, nói thẳng:
"Ngươi vào trong nhìn giúp ta xem, đại sảnh có ai không?"
"Sao lâu ngày không gặp, ngươi không viết tiểu thuyết mà chuyển sang làm t·r·ộ·m vào nhà rồi?"
"Đúng vậy, viết tiểu thuyết không có tiền đồ, mỗi ngày bị người ta mắng. Vẫn là t·r·ộ·m đồ nhanh hơn, ngươi đừng nói nhảm, mau đi vào xem cho ta."
"Thôi được, ta đi dạo một vòng."
Nói xong, Bao Tinh trực tiếp bay vào trong.
Khoảng chừng hai ba phút sau, Bao Tinh vẻ mặt "ta đã biết tất cả" chỉ trỏ Hạ Phong:
"Thì ra ngươi là như thế, ta đã nói hơn nửa đêm ngươi ngồi xổm ngoài cửa nhà người ta, chắc chắn là chạy đến tìm người ta.
Phòng khách không ai, nhưng trong phòng vệ sinh có một tiểu mỹ nữ dáng người cao gầy đang tắm, bất quá khi nào khẩu vị ngươi trở nên xảo quyệt như thế, n·g·ự·c phẳng cũng được?"
"N·g·ự·c phẳng thì làm sao? Ăn hết gạo nhà ngươi à, hay tốn tương muối nhà ngươi? Ta khinh nhất loại quỷ nhìn n·g·ự·c mà xét người như các ngươi."
"Đó là ai vậy? Bồ mới của ngươi à?"
"Đừng có nói hươu nói vượn, ta chỉ là sợ nàng ngủ một mình sẽ sợ hãi, cho nên muốn ở cạnh nàng, rồi kể chuyện ma cho nàng nghe để ru nàng ngủ mà thôi, đây gọi là làm việc tốt.
Thôi, thế giới này không thích hợp với ngươi nữa, ngươi mau trở về Minh Phủ đi."
"Đừng có đuổi ta về, ta hiếm lắm mới ra ngoài được một chuyến, cho ta cơ hội học tập được không?"
"Không được, mau trở về."
Nói xong, Hạ Phong mặc kệ Bao Tinh có muốn hay không, trực tiếp đem Bao Tinh trở về Minh Phủ.
Hắn không muốn nửa đêm làm chút chuyện gì, trong bóng tối còn có một con nữ quỷ nhìn trộm.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
Hạ Phong sau đó đeo quỷ diện cụ lên, rồi trực tiếp x·u·y·ê·n thấu qua vách tường.
Phòng khách im ắng, quả nhiên không có một ai, chỉ có trong phòng vệ sinh còn "ào ào" không ngừng truyền ra tiếng nước.
Hạ Phong mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp dùng x·u·y·ê·n tường t·h·u·ậ·t, chui đầu qua cửa, liền thấy Hứa Giai đang quay lưng về phía hắn, kỳ cọ bọt biển tr·ê·n người.
Hứa Giai thuộc loại muội t·ử có vóc dáng mảnh khảnh, nhưng mà muội t·ử mảnh khảnh cũng là muội t·ử, nữ đại thập bát biến, mọi người đều cho rằng những lời này là hình dung diện mạo của nữ sinh, nếu ngươi cho rằng như vậy là hoàn toàn sai lầm.
Hứa Giai căn bản không biết, giờ phút này đang có một con sói đói mắt xanh lè, đang đứng sau lưng nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận