Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống
Chương 732: chân tướng ( đại kết cục )
**Chương 732: Chân Tướng (Đại Kết Cục)**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
"Xem ra ta không cần thiết phải tiếp tục phí lời với ngươi nữa, bởi vì ngươi đang lãng phí thời gian của ta."
Hạ Phong không muốn nghe Phong Lưu Sa lải nhải thêm nữa, luận về khoản giảng đạo lý, hắn thừa nhận quả thực không thể đọ lại đối phương.
Xét cho cùng, đây chính là một kẻ có thể tẩy não rất nhiều người, biến họ thành những t·ử t·h·i điên cuồng.
"Ngươi rõ ràng trong lòng vô cùng nghi hoặc, cũng rất hiếu kỳ, tại sao ta – một con vampire, lại giống như nhân loại đi thành lập một tổ chức, và tại sao lại có nhiều nhân loại tin phục ta đến vậy.
Thế nhưng ngươi lại vì bất lực phản bác ta, mà trở nên thẹn quá hóa giận.
Điều này rất phù hợp với nhân tính."
"Ngươi có thể nói ta thẹn quá hóa giận, cũng có thể nói ta căn bản lười nghe ngươi nói những lời lẽ vòng vo đó.
Bởi vì so với công phu trên miệng, công phu có thể khiến ngươi t·ử v·ong của ta mới là quan trọng nhất."
"Xem ra ngươi đã hiểu ý ta.
Nhân loại sở dĩ sẽ t·h·e·o ý t·h·í·c·h, làm đủ loại chuyện.
Nguyên nhân nằm ở chỗ, bọn họ quen với việc làm kẻ mạnh.
Mà cường giả k·h·i· ·d·ễ kẻ yếu, việc này trong mắt các ngươi hết sức bình thường.
Mặc dù rất nhiều người trong các ngươi, đều xem việc ỷ mạnh h·iếp yếu là một loại châm chọc.
Nhưng nếu đổi thành ngôn ngữ rõ ràng, kỳ thật mỗi người đều đã từng làm.
Giống như ngươi lợi hại hơn, nên mới có thể đ·á·n·h bại ta, ngươi mạnh hơn ta, nên mới g·iết c·hết ta.
Có cạnh tranh, liền có thắng thua, liền có kèm theo cả khinh n·h·ụ·c.
Cho nên, nói ỷ mạnh h·iếp yếu, đều là những kẻ không có khả năng trở thành cường giả, từ đó tìm kiếm sự cân bằng tâm lý cho bản thân.
Bọn họ mới là những kẻ nên bị châm chọc.
Mà loại phiền não này bắt nguồn từ việc nhân loại trời sinh cho rằng bản thân là cao cấp nhất.
Trời sinh đã mang theo sự ưu việt tràn đầy.
Mỗi người đều cho rằng mình là đ·ộ·c nhất vô nhị, đều cảm thấy mình là thần thánh không thể x·âm p·hạm.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào lực lượng.
Cho nên nếu như những thứ tà ám trong miệng các ngươi, có thể đ·á·n·h bại nhân loại, có thể chinh phục thế giới này.
Thì sự cao ngạo của các ngươi sẽ không còn tồn tại nữa.
Sự khuất n·h·ụ·c sẽ đeo bám các ngươi thật lâu, cho đến khi các ngươi quen với việc thích ứng với thế giới mới – nơi kẻ thích nghi được thì mới có thể s·ố·n·g sót, từ đó bắt đầu tôn trọng mỗi một sinh m·ệ·n·h.
Đây chính là câu trả lời mà ngươi muốn biết.
Cũng chính là lý do vì sao có nhiều nhân loại nguyện giúp đỡ ta.
Bọn họ mới là t·h·iện lương.
Bởi vì bọn họ t·h·iện lương đối đãi với thế giới, chứ không phải chỉ riêng loài người.
Nhưng đáng tiếc, lại có một tên hỗn đản đáng c·hết, p·h·á hủy tất cả."
Sau khi Phong Lưu Sa nói xong, Hạ Phong trầm mặc một lát rồi đáp:
"Nhưng như thế thì đã sao?"
Không gian xung quanh căn phòng đã sớm bị phong tỏa, mặc dù Phong Lưu Sa là một con vampire cấp 8, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát ra.
Nói đến đây, Phong Lưu Sa cũng quả thực lợi hại, bởi vì hắn thậm chí còn yếu hơn Hồng Đào A, thế nhưng Hồng Đào A lại cam tâm tình nguyện tìm đến cái c·hết vì hắn.
Có lẽ dựa vào chính là cái miệng thêu hoa dệt gấm, chuyên nói lời xằng bậy kia.
Hạ Phong sử dụng một tấm thẻ vô địch, sau đó, bằng một cái thuấn di, hướng thẳng về phía Phong Lưu Sa.
Phong Lưu Sa theo bản năng chống đỡ, nhưng lại bị Hạ Phong hung hăng đá bay khỏi giường.
Hắn chật vật đứng dậy, khóe miệng đã chảy m·á·u, ngón tay hắn không ngừng dài ra, trở nên vừa nhọn vừa dài, sau đó c·ắ·t vào cổ tay mình.
Máu đặc quánh từ miệng vết thương tr·ê·n cổ tay hắn chảy ra, sau đó bị hắn nắm chặt trong tay, vung về phía Hạ Phong.
m·á·u ở giữa không trung tản ra, nóng rực như dung nham, chỉ cần chạm vào một chút, liền sẽ bị thiêu thành một lỗ thủng.
"Vô dụng."
Ý niệm lực được p·h·óng ra, ngăn cản những giọt máu mà Phong Lưu Sa ném tới.
Những giọt máu rơi tr·ê·n mặt đất, trong nháy mắt xuyên thủng sàn nhà, hơn nữa còn lan tràn cực nhanh.
Trong thoáng chốc, tr·ê·n sàn nhà đã hình thành một cái hố sâu hình chữ nhật dài khoảng hai mét, sâu chừng nửa thước.
Phong Lưu Sa thấy mình không thành công, liền muốn đập vỡ cửa kính để bỏ trốn, nhưng hắn cố gắng thử, lại không thể nào làm được.
Điều này khiến hắn lộ vẻ k·i·n·h· ·h·ã·i, cảm thấy đối phương hẳn là đã sử dụng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n nào đó, phong bế nơi này.
Sau khi biết mình không có đường chạy thoát, Phong Lưu Sa liền từ bỏ ý định bỏ trốn.
"Chúng ta có lẽ có thể suy xét đến việc hợp tác."
"Không đời nào."
Hạ Phong căn bản không nói nhảm với Phong Lưu Sa, bằng một cái thuấn di, xuất hiện trước mặt Phong Lưu Sa, giáng thẳng hai quyền vào mặt hắn.
Phong Lưu Sa căn bản không phải đối thủ của Hạ Phong, làn da tr·ê·n người trở nên đỏ ửng, từng đường mạch máu hiện rõ.
"Hạ Phong, ta có thể phụ tá ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta có thể giúp ngươi có được cả thế giới."
"Phong Lưu Sa, đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ, vì sao ta muốn g·iết ngươi.
Không phải bởi vì những ý tưởng khôi hài của ngươi, mà là bởi vì ngươi đã chọc giận ta, cũng làm tổn thương người nhà của ta.
Cho nên, ngươi cần phải c·hết!"
Hạ Phong thái độ kiên quyết, khi đang nói, tr·ê·n tay đã xuất hiện một tấm Chú Phù cấp 9, ấn thẳng vào trán Phong Lưu Sa.
"Chết chung đi!"
Phong Lưu Sa thấy Hạ Phong không chịu buông tha, hắn lộ vẻ mặt dữ tợn, cười lớn một tiếng, rồi đột nhiên ôm chặt lấy Hạ Phong, ngay khoảnh khắc tấm Chú Phù cấp 9 của Hạ Phong dán lên đầu hắn, toàn thân hắn liền n·ổ tung.
Hạ Phong nhận ra nguy hiểm lớn lao, không chút do dự t·r·ố·n vào trong Minh Phủ.
Sau khi vào Minh Phủ, hắn mới p·h·át hiện ra, chiếc áo Thiết Bố Sam mà hắn đang mặc, cùng với chiếc Mũ Sắt Huyết Đầu Khôi tr·ê·n đầu, đã hoàn toàn bị máu của Phong Lưu Sa ăn mòn sạch sẽ.
Phần chân lộ ra bên ngoài, cùng với làn da không được bảo vệ, cũng đã lộ ra x·ư·ơ·n·g trắng.
Cơn đau khó có thể chịu đựng, trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, may mắn là hắn kịp thời sử dụng Trị Liệu Tạp, nếu không sợ là sẽ lập tức đau đến ngất đi.
Phần da đã m·ấ·t bắt đầu hồi phục, cơn đau dần dần biến m·ấ·t, Hạ Phong thở hổn hển, vẫn còn sợ hãi.
Tuy rằng thương thế có thể hồi phục, nhưng chiếc Mũ Sắt Huyết Đầu Khôi cùng với Thiết Bố Sam thì chắc chắn m·ấ·t đi.
Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở về việc hắn đã xử lý xong Phong Lưu Sa, cả người hắn có chút suy yếu nằm tr·ê·n mặt đất, không kìm được cảm khái trong lòng, tất cả rốt cuộc đã kết thúc.
Hắn rốt cuộc có thể không cần phải lẩn lẩn tránh tránh, không cần phải lo lắng sợ hãi cho Hạ Hoành Viễn và những người khác.
Mà theo cái c·hết của Phong Lưu Sa, uy h·iếp từ Bạch Kình, cũng theo đó bị xóa bỏ hoàn toàn.
Thù của Thần Hoành đã báo, thù của Bao Tinh cũng báo, thù của Trương Như Thuần và Thẩm Duyệt đã báo, và tất nhiên, cả thù của chính hắn.
Hạ Phong tìm thấy Thần Hoành ở trong Minh Phủ, sau đó nói cho hắn biết tin này.
Thần Hoành nhờ vả hắn, để hắn có thể gặp mặt cha mình một lần.
Nói đến đây, đây cũng là tâm nguyện duy nhất của Thần Hoành, trước đó Hạ Phong vì dồn hết tâm sức đối phó với Bạch Kình, cho nên chưa thể lập tức đáp ứng hắn.
Nhưng hiện tại, việc của Bạch Kình đã được giải quyết, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đưa Thần Hoành đi gặp cha.
Có lẽ cha hắn còn chưa biết, chuyện Thần Hoành đ·ã c·hết.
Bởi vì cấp bậc hệ thống chưa đủ, cho nên không có thẻ di chuyển, vì vậy Thư Nhã, Đổng Khiết và những người khác vẫn cần ở lại trong thế giới kịch bản thêm một thời gian.
Sau đó, hắn đưa Trương Như Thuần trở về Hoành Tân thị, tuy rằng ký ức của các nàng không có cách nào khôi phục, nhưng Hạ Phong lại nghĩ ra một cách, giúp các nàng có lại được ký ức.
Biện pháp đó chính là thôi miên.
Hắn dùng biện pháp gieo hạt giống thôi miên, lưu giữ những chuyện mà Trương Như Thuần và Thẩm Duyệt đã quên vào trong trí nhớ của các nàng.
Tuy rằng theo những lần tiếp xúc sau này, hạt giống ký ức này sẽ biến m·ấ·t, nhưng đến lúc đó, hiển nhiên bọn họ đã tạo dựng được mối quan hệ mới.
Xét cho cùng, thời gian để họ ở bên nhau, cùng nhau tạo dựng ký ức, xây dựng câu chuyện vẫn còn rất dài.
**Chương 731**
Một năm sau.
"Hạ Phong" trở thành cái tên nhà nhà đều biết.
Tên của hắn, thậm chí tr·ê·n bảng vàng điện ảnh, đều để lại một nét bút đậm.
Bộ phim "Tử Vong Quảng Trường" do hắn biên kịch và đạo diễn, với doanh thu phòng vé trong nước là 8 tỷ, toàn cầu là 30 tỷ, không chỉ phá kỷ lục doanh thu phòng vé trong nước, mà còn gần như phá kỷ lục doanh thu phòng vé của các bộ phim ở nhiều quốc gia.
Một bước trở thành con cưng của giới điện ảnh thế giới.
Mà cuốn sách mới của hắn -《 Yêu Ma 》cũng đồng thời được phát hành.
3 triệu bản sách, ngay khi mở bán đã bị quét sạch.
Thêm 3 triệu bản nữa, vừa lên kệ đã hết veo.
Xác lập nhiều kỷ lục như: số lượng đặt trước, số lượng phát hành...
Sức hút của hắn thậm chí còn vượt xa Phong Lưu Sa.
Về mặt thành tích, càng vượt trội toàn diện.
Không chỉ có vậy, công ty văn hóa Hoành Viễn mà Hạ Phong nắm giữ hơn 50% cổ phần, theo thành công của《 Tử Vong Quảng Trường 》, đã nhảy vọt lên trở thành một ông lớn trong giới điện ảnh.
Dưới trướng của công ty còn có những ngôi sao đang hot nhất hiện nay, như: Trương Như Thuần, Lưu Dật và nhiều người khác.
Nhờ có một số IP chất lượng được chuyển thể, trong tương lai, công ty văn hóa Hoành Viễn sẽ có bước phát triển vượt bậc.
Hạ Phong trở thành chủ đề bàn tán của mọi người sau bữa cơm.
Thậm chí, có người sau khi tìm hiểu về quá khứ của Hạ Phong tại trường Nhất Trung, đã muốn viết chuyện của hắn thành tiểu thuyết, sau đó dựng thành phim.
Trong giới xuất bản, Hạ Phong được mệnh danh là quỷ tài.
Trong giới điện ảnh, Hạ Phong lại được gọi là t·h·i·ê·n tài.
Hắn thành lập quỹ Phong Quỹ, trích 30% lợi nhuận của công ty văn hóa Hoành Viễn, dùng cho các hoạt động từ thiện.
Đi giúp đỡ những đứa t·r·ẻ nghèo khó.
Hắn thành lập công ty truyện tranh, đẩy mạnh phát triển ngành công nghiệp truyện tranh, sản sinh ra rất nhiều tác phẩm ưu tú.
Hắn còn là một ca sĩ nhạc sĩ, đôi khi sẽ vì một vài người bạn trong giới mà sáng tác ca khúc.
Mỗi một bài hát, đều có thể trở thành hit lớn.
Học sinh, tác giả, biên kịch, đạo diễn, thương nhân, nhà từ thiện, nhạc sĩ, ca sĩ, CEO...
Rất nhiều danh hiệu tập trung ở tr·ê·n người một người trẻ tuổi như vậy, khiến cho thành công của hắn càng thêm rực rỡ.
Đương nhiên, ngoài những vầng hào quang này, hắn còn có rất nhiều những chuyện bên lề bị mọi người bàn tán.
Ví dụ như, hắn thường xuyên tr·ê·n Weibo phê bình một vài diễn viên nào đó.
Sẽ vì quá phiền phức trong việc chọn quà cho bạn gái, mà mua 34 trung tâm thương mại ở những thành phố khác nhau.
Cũng sẽ vì không muốn chờ đợi máy bay, mà mua 3 chiếc phi cơ riêng.
Thậm chí còn mua một hòn đảo riêng ở nước ngoài.
Có người ngưỡng mộ cuộc sống hưởng thụ này của hắn.
Cũng có người mắng hắn khoe khoang, nguyền rủa hắn sớm muộn gì cũng có một ngày thân bại danh l·i·ệ·t.
Nhưng hắn sẽ không đáp trả lại những lời lẽ đó.
Giống như những gì hắn đã nói trong một buổi phỏng vấn:
"Yêu ta, sẽ mãi mãi yêu ta.
Còn h·ậ·n ta, ta không thể thuyết phục bọn họ đừng h·ậ·n ta.
Ta chỉ có thể làm chính mình, không hơn."
Ở tr·ê·n một hòn đảo tư nhân tại Ghana.
Hạ Phong nằm tr·ê·n ghế, vừa uống nước ngọt, vừa ngắm nhìn Thư Nhã, Trương Như Thuần và những người khác, mặc bikini, đang vui đùa tr·ê·n bờ biển.
Bên cạnh hắn có một mỹ nữ ăn mặc vô cùng mát mẻ, nhưng mỹ nữ này không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Chỉ là một nhân viên phục vụ, lương ngày 1000 đô la, công việc chỉ là giúp hắn cầm ly nước.
Cái gì gọi là cuộc sống hoàn mỹ?
Chính là khi ngươi có mỹ nữ bầu bạn, có tiền để tiêu, và quan trọng hơn, ngươi có một cơ thể khỏe mạnh để tận hưởng tất cả những điều đó.
"Hạ Phong, anh đừng nằm ở đó nữa, ra đây chơi với bọn em một lát đi."
Thư Nhã cùng những cô gái khác chạy đến, Hạ Phong cảm giác mặt mình sắp bị những bộ phận mềm mại của các nàng đè bẹp.
"Anh đang đợi tin tức, các em nếu mệt thì uống chút gì đi."
Hạ Phong không hề đi qua, bởi vì hắn quả thực đang đợi tin tức.
Đó chính là, tr·ê·n ấn phẩm mới nhất của tạp chí Thời Đại, có hình ảnh của hắn hay không.
Lúc này, mỹ nữ bên cạnh đột nhiên khẽ gọi:
"Ông chủ, điện thoại của tổng giám đốc Từ."
"Đưa cho ta."
Hạ Phong nh·ậ·n điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Từ Tuệ Phong:
"Hạ tổng, đã xác định, anh là nhân vật trang bìa của tạp chí Thời Đại số mới nhất."
"..."
Hạ Phong ngắt máy, trong lòng có chút bồi hồi, nói đến đây, lần gần nhất hắn cảm thấy bồi hồi như vậy, chính là khi "Tử Vong Quảng Trường" phá kỷ lục doanh thu phòng vé.
Tất cả các nhiệm vụ cốt truyện nhánh của hệ thống đều đã hoàn thành, phần thưởng cuối cùng, chính là trở thành thanh niên kiệt xuất nhất thế kỷ 21.
Mà tạp chí Thời Đại, có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sáng sớm 3 ngày sau, Hạ Phong – người vẫn còn đang say giấc nồng, đột nhiên bị âm thanh của hệ thống đ·á·n·h thức:
"Chúc mừng "Tôn chủ" Hạ Phong đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cốt truyện.
Thưởng 20 vạn điểm kinh nghiệm.
Mở ra nhánh trải nghiệm cuộc sống mới.
Cuộc sống cũ sẽ được giữ lại.
Có thể thiết lập thời gian trải nghiệm cuộc sống mới, khi thời gian kết thúc, có thể tỉnh lại, quay về giao diện hệ thống."
Hạ Phong có chút hoang mang nhìn vào giao diện hệ thống, một nhánh cốt truyện mới có tên là "Trải Nghiệm Cuộc Sống" vừa xuất hiện.
Hắn click mở nhánh cốt truyện này, p·h·át hiện đã có 2 nhánh cốt truyện hoàn thành.
Có thể xem xét các nhánh cốt truyện, hắn lập tức vào xem.
Tiếp đó, hắn liền tỉnh lại ở trong căn phòng cho thuê quen thuộc.
Máy tính vẫn còn mở, hộp mì gói ăn dở, còn chưa kịp vứt vẫn đặt tr·ê·n bàn máy tính.
Trê·n tường dán tấm poster nóng bỏng của Thái Y Lâm.
Tất cả đều quen thuộc.
Sau đó, hắn quay trở lại giao diện hệ thống, lại tiến vào một nhánh khác.
Tiếp theo, hắn tỉnh dậy ở trong một phòng ngủ, chạy đến trước gương, hắn p·h·át hiện ra mình đã biến thành một đứa t·r·ẻ.
Rất nhiều chuyện mà trước đây hắn không thể lý giải được, đều trở nên sáng tỏ vào thời điểm này.
"Có muốn mở ra trải nghiệm cuộc sống mới không?"
"Không cần, cuộc đời của ta đã đủ xuất sắc."
Hạ Phong rời khỏi menu của hệ thống, sau đó, hắn cẩn t·h·ậ·n xuống giường, quay đầu nhìn thoáng qua những người đẹp như Vương Uyển Như đang ngủ say tr·ê·n giường, tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
(Toàn Thư Hoàn)
---
**Lời bộc bạch sau khi hoàn thành truyện**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Hệ thống kết thúc, vào một ngày đột ngột.
Tôi nghĩ rất nhiều người đã dự đoán được.
Tôi nghĩ, có rất nhiều bạn bè, vẫn rất khó tin.
Rằng hệ thống đã kết thúc như thế.
Rõ ràng vẫn còn rất nhiều nội dung có thể viết, có thể viết tiếp.
Đúng vậy, quả thực vẫn còn rất nhiều thứ có thể viết, thế giới quan của hệ thống, cũng chưa được bày ra hoàn chỉnh.
Nhưng đã đến lúc phải kết thúc.
Hệ thống được viết từ khoảng tháng 12 năm ngoái, đến nay cũng đã hơn một năm.
Cũng giống như sự do dự, thấp thỏm khi tôi bắt đầu viết cuốn sách này, khi kết thúc, cảm giác cũng tương tự như vậy.
Đây có lẽ gọi là nhân quả tuần hoàn.
Trong vòng một tháng, liên tiếp viết hai lời bộc bạch khi kết thúc truyện, tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Cuốn sách này kỳ thật tôi viết rất thất bại, điển hình là chẳng ra sao.
Nhưng kết cấu của cuốn sách này, kỳ thực là không có vấn đề, chỉ là do giai đoạn đầu định hướng sai, cộng thêm giai đoạn giữa đột ngột chuyển hướng, khiến cho rất nhiều thứ m·ấ·t đi ý nghĩa.
Cuốn sách này cho thấy nội tâm tôi chưa đủ mạnh mẽ, bởi vì lần đầu tiên thử sức với thể loại này, mở đầu truyện đã bị ném đá dữ dội, hơn nữa một vài nguyên nhân khác, khiến tôi không thể không xem xét lại phong cách của mình.
Có lẽ có một vài bạn bè đọc thấy cũng được, không có vấn đề gì lớn, nhưng bản thân tôi càng viết, càng cảm thấy vấn đề quá nhiều.
Sớm từ khi đạt được hơn 80 vạn chữ, tôi đã muốn kết thúc.
Nhưng khi đó, tôi không thể kết thúc, bởi vì kết thúc chính là thái giám, không được xem là kết thúc dở dang nữa.
Vì vậy tôi tiếp tục viết, tính toán giải quyết xong Bạch Kình liền kết thúc, mỗi lần không báo trước mà dừng lại, đến một lời cũng không có.
Trước kia tôi chưa từng giải t·h·í·ch, nhưng bây giờ tôi có thể nói, bởi vì không thể viết tiếp được nữa, bởi vì nội tâm tôi giằng xé, cho nên tôi đã dừng lại.
Rồi khi đợi bản thân thuyết phục được chính mình, để tiếp tục viết, tôi như bùng nổ, điên cuồng tăng tốc.
Lúc trước, hệ thống được thiết lập rất lớn, vốn dĩ cốt truyện đô thị là chính, thần quái làm nền, theo hướng đô thị dị năng.
Còn muốn mở rộng ra, viết về Hiệp hội t·h·i·ê·n Sư, viết chuyện ở nước ngoài, viết về những t·h·i·ê·n Sư thượng cổ đã m·ấ·t t·ích, và làm sáng tỏ một vài bí ẩn.
Truyện thần quái, cũng lấy những sự kiện nóng hổi trong thực tế làm phương diện sáng tác chủ yếu, viết câu chuyện theo phong cách nhẹ nhàng.
Việc song khai giữa "Quốc Độ" và "Hệ Thống", cộng thêm một chút công việc, hơn một năm qua khiến tôi cả thể x·á·c lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Tôi sẽ không bao giờ song khai nữa.
Biên tập viên của tôi, bảo tôi viết sách mới, tôi hứa cuối tháng 12 sẽ bắt đầu. Nhưng tôi vẫn luôn không có.
Chỉ là muốn viết xong hệ thống.
Tôi cần phải viết xong hệ thống.
Cuốn sách này đã dạy cho tôi rất nhiều, cũng cho tôi hiểu rõ rất nhiều điều.
Viết sách cần thành thật kiên định, không cần cho rằng chắc chắn, bởi vì có một vài người trời sinh phải đi từng bước, từng bước một mới có thể thành c·ô·ng.
Cho nên, rất xin lỗi, cuốn sách này đã làm mọi người thất vọng.
Tôi biết, có rất nhiều bạn bè, vô cùng hy vọng tôi có thể thành c·ô·ng, tôi có thể đạt được một vài điều gì đó.
Tôi sẽ làm được.
Nhất định sẽ làm được.
Ở cuốn sách tiếp theo, tôi sẽ dùng hết tâm huyết để viết, tôi sẽ nỗ lực để viết.
Sẽ là một cuốn sách mà các bạn muốn đọc.
Xin hãy tiếp tục ủng hộ tôi, lần này, tôi sẽ không làm các bạn thất vọng nữa.
Tôi cũng muốn chứng minh bản thân mình một lần.
Sách mới kỳ thực từ rất sớm đã được chuẩn bị, được lên ý tưởng.
Vẫn sẽ là phong cách hài hước. Tương tự như phong cách của "Quốc Độ", cũng sẽ là một quyển truyện huyền nghi làm chủ đạo.
Sẽ là một thế giới quan hoàn toàn mới.
Ngày 20 tháng này, sách mới《 Tử Vong Quảng Trường 》sẽ được công bố.
Hy vọng đến lúc đó, mọi người đều có thể đến ủng hộ.
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
"Xem ra ta không cần thiết phải tiếp tục phí lời với ngươi nữa, bởi vì ngươi đang lãng phí thời gian của ta."
Hạ Phong không muốn nghe Phong Lưu Sa lải nhải thêm nữa, luận về khoản giảng đạo lý, hắn thừa nhận quả thực không thể đọ lại đối phương.
Xét cho cùng, đây chính là một kẻ có thể tẩy não rất nhiều người, biến họ thành những t·ử t·h·i điên cuồng.
"Ngươi rõ ràng trong lòng vô cùng nghi hoặc, cũng rất hiếu kỳ, tại sao ta – một con vampire, lại giống như nhân loại đi thành lập một tổ chức, và tại sao lại có nhiều nhân loại tin phục ta đến vậy.
Thế nhưng ngươi lại vì bất lực phản bác ta, mà trở nên thẹn quá hóa giận.
Điều này rất phù hợp với nhân tính."
"Ngươi có thể nói ta thẹn quá hóa giận, cũng có thể nói ta căn bản lười nghe ngươi nói những lời lẽ vòng vo đó.
Bởi vì so với công phu trên miệng, công phu có thể khiến ngươi t·ử v·ong của ta mới là quan trọng nhất."
"Xem ra ngươi đã hiểu ý ta.
Nhân loại sở dĩ sẽ t·h·e·o ý t·h·í·c·h, làm đủ loại chuyện.
Nguyên nhân nằm ở chỗ, bọn họ quen với việc làm kẻ mạnh.
Mà cường giả k·h·i· ·d·ễ kẻ yếu, việc này trong mắt các ngươi hết sức bình thường.
Mặc dù rất nhiều người trong các ngươi, đều xem việc ỷ mạnh h·iếp yếu là một loại châm chọc.
Nhưng nếu đổi thành ngôn ngữ rõ ràng, kỳ thật mỗi người đều đã từng làm.
Giống như ngươi lợi hại hơn, nên mới có thể đ·á·n·h bại ta, ngươi mạnh hơn ta, nên mới g·iết c·hết ta.
Có cạnh tranh, liền có thắng thua, liền có kèm theo cả khinh n·h·ụ·c.
Cho nên, nói ỷ mạnh h·iếp yếu, đều là những kẻ không có khả năng trở thành cường giả, từ đó tìm kiếm sự cân bằng tâm lý cho bản thân.
Bọn họ mới là những kẻ nên bị châm chọc.
Mà loại phiền não này bắt nguồn từ việc nhân loại trời sinh cho rằng bản thân là cao cấp nhất.
Trời sinh đã mang theo sự ưu việt tràn đầy.
Mỗi người đều cho rằng mình là đ·ộ·c nhất vô nhị, đều cảm thấy mình là thần thánh không thể x·âm p·hạm.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào lực lượng.
Cho nên nếu như những thứ tà ám trong miệng các ngươi, có thể đ·á·n·h bại nhân loại, có thể chinh phục thế giới này.
Thì sự cao ngạo của các ngươi sẽ không còn tồn tại nữa.
Sự khuất n·h·ụ·c sẽ đeo bám các ngươi thật lâu, cho đến khi các ngươi quen với việc thích ứng với thế giới mới – nơi kẻ thích nghi được thì mới có thể s·ố·n·g sót, từ đó bắt đầu tôn trọng mỗi một sinh m·ệ·n·h.
Đây chính là câu trả lời mà ngươi muốn biết.
Cũng chính là lý do vì sao có nhiều nhân loại nguyện giúp đỡ ta.
Bọn họ mới là t·h·iện lương.
Bởi vì bọn họ t·h·iện lương đối đãi với thế giới, chứ không phải chỉ riêng loài người.
Nhưng đáng tiếc, lại có một tên hỗn đản đáng c·hết, p·h·á hủy tất cả."
Sau khi Phong Lưu Sa nói xong, Hạ Phong trầm mặc một lát rồi đáp:
"Nhưng như thế thì đã sao?"
Không gian xung quanh căn phòng đã sớm bị phong tỏa, mặc dù Phong Lưu Sa là một con vampire cấp 8, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát ra.
Nói đến đây, Phong Lưu Sa cũng quả thực lợi hại, bởi vì hắn thậm chí còn yếu hơn Hồng Đào A, thế nhưng Hồng Đào A lại cam tâm tình nguyện tìm đến cái c·hết vì hắn.
Có lẽ dựa vào chính là cái miệng thêu hoa dệt gấm, chuyên nói lời xằng bậy kia.
Hạ Phong sử dụng một tấm thẻ vô địch, sau đó, bằng một cái thuấn di, hướng thẳng về phía Phong Lưu Sa.
Phong Lưu Sa theo bản năng chống đỡ, nhưng lại bị Hạ Phong hung hăng đá bay khỏi giường.
Hắn chật vật đứng dậy, khóe miệng đã chảy m·á·u, ngón tay hắn không ngừng dài ra, trở nên vừa nhọn vừa dài, sau đó c·ắ·t vào cổ tay mình.
Máu đặc quánh từ miệng vết thương tr·ê·n cổ tay hắn chảy ra, sau đó bị hắn nắm chặt trong tay, vung về phía Hạ Phong.
m·á·u ở giữa không trung tản ra, nóng rực như dung nham, chỉ cần chạm vào một chút, liền sẽ bị thiêu thành một lỗ thủng.
"Vô dụng."
Ý niệm lực được p·h·óng ra, ngăn cản những giọt máu mà Phong Lưu Sa ném tới.
Những giọt máu rơi tr·ê·n mặt đất, trong nháy mắt xuyên thủng sàn nhà, hơn nữa còn lan tràn cực nhanh.
Trong thoáng chốc, tr·ê·n sàn nhà đã hình thành một cái hố sâu hình chữ nhật dài khoảng hai mét, sâu chừng nửa thước.
Phong Lưu Sa thấy mình không thành công, liền muốn đập vỡ cửa kính để bỏ trốn, nhưng hắn cố gắng thử, lại không thể nào làm được.
Điều này khiến hắn lộ vẻ k·i·n·h· ·h·ã·i, cảm thấy đối phương hẳn là đã sử dụng t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n nào đó, phong bế nơi này.
Sau khi biết mình không có đường chạy thoát, Phong Lưu Sa liền từ bỏ ý định bỏ trốn.
"Chúng ta có lẽ có thể suy xét đến việc hợp tác."
"Không đời nào."
Hạ Phong căn bản không nói nhảm với Phong Lưu Sa, bằng một cái thuấn di, xuất hiện trước mặt Phong Lưu Sa, giáng thẳng hai quyền vào mặt hắn.
Phong Lưu Sa căn bản không phải đối thủ của Hạ Phong, làn da tr·ê·n người trở nên đỏ ửng, từng đường mạch máu hiện rõ.
"Hạ Phong, ta có thể phụ tá ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta có thể giúp ngươi có được cả thế giới."
"Phong Lưu Sa, đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ, vì sao ta muốn g·iết ngươi.
Không phải bởi vì những ý tưởng khôi hài của ngươi, mà là bởi vì ngươi đã chọc giận ta, cũng làm tổn thương người nhà của ta.
Cho nên, ngươi cần phải c·hết!"
Hạ Phong thái độ kiên quyết, khi đang nói, tr·ê·n tay đã xuất hiện một tấm Chú Phù cấp 9, ấn thẳng vào trán Phong Lưu Sa.
"Chết chung đi!"
Phong Lưu Sa thấy Hạ Phong không chịu buông tha, hắn lộ vẻ mặt dữ tợn, cười lớn một tiếng, rồi đột nhiên ôm chặt lấy Hạ Phong, ngay khoảnh khắc tấm Chú Phù cấp 9 của Hạ Phong dán lên đầu hắn, toàn thân hắn liền n·ổ tung.
Hạ Phong nhận ra nguy hiểm lớn lao, không chút do dự t·r·ố·n vào trong Minh Phủ.
Sau khi vào Minh Phủ, hắn mới p·h·át hiện ra, chiếc áo Thiết Bố Sam mà hắn đang mặc, cùng với chiếc Mũ Sắt Huyết Đầu Khôi tr·ê·n đầu, đã hoàn toàn bị máu của Phong Lưu Sa ăn mòn sạch sẽ.
Phần chân lộ ra bên ngoài, cùng với làn da không được bảo vệ, cũng đã lộ ra x·ư·ơ·n·g trắng.
Cơn đau khó có thể chịu đựng, trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, may mắn là hắn kịp thời sử dụng Trị Liệu Tạp, nếu không sợ là sẽ lập tức đau đến ngất đi.
Phần da đã m·ấ·t bắt đầu hồi phục, cơn đau dần dần biến m·ấ·t, Hạ Phong thở hổn hển, vẫn còn sợ hãi.
Tuy rằng thương thế có thể hồi phục, nhưng chiếc Mũ Sắt Huyết Đầu Khôi cùng với Thiết Bố Sam thì chắc chắn m·ấ·t đi.
Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở về việc hắn đã xử lý xong Phong Lưu Sa, cả người hắn có chút suy yếu nằm tr·ê·n mặt đất, không kìm được cảm khái trong lòng, tất cả rốt cuộc đã kết thúc.
Hắn rốt cuộc có thể không cần phải lẩn lẩn tránh tránh, không cần phải lo lắng sợ hãi cho Hạ Hoành Viễn và những người khác.
Mà theo cái c·hết của Phong Lưu Sa, uy h·iếp từ Bạch Kình, cũng theo đó bị xóa bỏ hoàn toàn.
Thù của Thần Hoành đã báo, thù của Bao Tinh cũng báo, thù của Trương Như Thuần và Thẩm Duyệt đã báo, và tất nhiên, cả thù của chính hắn.
Hạ Phong tìm thấy Thần Hoành ở trong Minh Phủ, sau đó nói cho hắn biết tin này.
Thần Hoành nhờ vả hắn, để hắn có thể gặp mặt cha mình một lần.
Nói đến đây, đây cũng là tâm nguyện duy nhất của Thần Hoành, trước đó Hạ Phong vì dồn hết tâm sức đối phó với Bạch Kình, cho nên chưa thể lập tức đáp ứng hắn.
Nhưng hiện tại, việc của Bạch Kình đã được giải quyết, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đưa Thần Hoành đi gặp cha.
Có lẽ cha hắn còn chưa biết, chuyện Thần Hoành đ·ã c·hết.
Bởi vì cấp bậc hệ thống chưa đủ, cho nên không có thẻ di chuyển, vì vậy Thư Nhã, Đổng Khiết và những người khác vẫn cần ở lại trong thế giới kịch bản thêm một thời gian.
Sau đó, hắn đưa Trương Như Thuần trở về Hoành Tân thị, tuy rằng ký ức của các nàng không có cách nào khôi phục, nhưng Hạ Phong lại nghĩ ra một cách, giúp các nàng có lại được ký ức.
Biện pháp đó chính là thôi miên.
Hắn dùng biện pháp gieo hạt giống thôi miên, lưu giữ những chuyện mà Trương Như Thuần và Thẩm Duyệt đã quên vào trong trí nhớ của các nàng.
Tuy rằng theo những lần tiếp xúc sau này, hạt giống ký ức này sẽ biến m·ấ·t, nhưng đến lúc đó, hiển nhiên bọn họ đã tạo dựng được mối quan hệ mới.
Xét cho cùng, thời gian để họ ở bên nhau, cùng nhau tạo dựng ký ức, xây dựng câu chuyện vẫn còn rất dài.
**Chương 731**
Một năm sau.
"Hạ Phong" trở thành cái tên nhà nhà đều biết.
Tên của hắn, thậm chí tr·ê·n bảng vàng điện ảnh, đều để lại một nét bút đậm.
Bộ phim "Tử Vong Quảng Trường" do hắn biên kịch và đạo diễn, với doanh thu phòng vé trong nước là 8 tỷ, toàn cầu là 30 tỷ, không chỉ phá kỷ lục doanh thu phòng vé trong nước, mà còn gần như phá kỷ lục doanh thu phòng vé của các bộ phim ở nhiều quốc gia.
Một bước trở thành con cưng của giới điện ảnh thế giới.
Mà cuốn sách mới của hắn -《 Yêu Ma 》cũng đồng thời được phát hành.
3 triệu bản sách, ngay khi mở bán đã bị quét sạch.
Thêm 3 triệu bản nữa, vừa lên kệ đã hết veo.
Xác lập nhiều kỷ lục như: số lượng đặt trước, số lượng phát hành...
Sức hút của hắn thậm chí còn vượt xa Phong Lưu Sa.
Về mặt thành tích, càng vượt trội toàn diện.
Không chỉ có vậy, công ty văn hóa Hoành Viễn mà Hạ Phong nắm giữ hơn 50% cổ phần, theo thành công của《 Tử Vong Quảng Trường 》, đã nhảy vọt lên trở thành một ông lớn trong giới điện ảnh.
Dưới trướng của công ty còn có những ngôi sao đang hot nhất hiện nay, như: Trương Như Thuần, Lưu Dật và nhiều người khác.
Nhờ có một số IP chất lượng được chuyển thể, trong tương lai, công ty văn hóa Hoành Viễn sẽ có bước phát triển vượt bậc.
Hạ Phong trở thành chủ đề bàn tán của mọi người sau bữa cơm.
Thậm chí, có người sau khi tìm hiểu về quá khứ của Hạ Phong tại trường Nhất Trung, đã muốn viết chuyện của hắn thành tiểu thuyết, sau đó dựng thành phim.
Trong giới xuất bản, Hạ Phong được mệnh danh là quỷ tài.
Trong giới điện ảnh, Hạ Phong lại được gọi là t·h·i·ê·n tài.
Hắn thành lập quỹ Phong Quỹ, trích 30% lợi nhuận của công ty văn hóa Hoành Viễn, dùng cho các hoạt động từ thiện.
Đi giúp đỡ những đứa t·r·ẻ nghèo khó.
Hắn thành lập công ty truyện tranh, đẩy mạnh phát triển ngành công nghiệp truyện tranh, sản sinh ra rất nhiều tác phẩm ưu tú.
Hắn còn là một ca sĩ nhạc sĩ, đôi khi sẽ vì một vài người bạn trong giới mà sáng tác ca khúc.
Mỗi một bài hát, đều có thể trở thành hit lớn.
Học sinh, tác giả, biên kịch, đạo diễn, thương nhân, nhà từ thiện, nhạc sĩ, ca sĩ, CEO...
Rất nhiều danh hiệu tập trung ở tr·ê·n người một người trẻ tuổi như vậy, khiến cho thành công của hắn càng thêm rực rỡ.
Đương nhiên, ngoài những vầng hào quang này, hắn còn có rất nhiều những chuyện bên lề bị mọi người bàn tán.
Ví dụ như, hắn thường xuyên tr·ê·n Weibo phê bình một vài diễn viên nào đó.
Sẽ vì quá phiền phức trong việc chọn quà cho bạn gái, mà mua 34 trung tâm thương mại ở những thành phố khác nhau.
Cũng sẽ vì không muốn chờ đợi máy bay, mà mua 3 chiếc phi cơ riêng.
Thậm chí còn mua một hòn đảo riêng ở nước ngoài.
Có người ngưỡng mộ cuộc sống hưởng thụ này của hắn.
Cũng có người mắng hắn khoe khoang, nguyền rủa hắn sớm muộn gì cũng có một ngày thân bại danh l·i·ệ·t.
Nhưng hắn sẽ không đáp trả lại những lời lẽ đó.
Giống như những gì hắn đã nói trong một buổi phỏng vấn:
"Yêu ta, sẽ mãi mãi yêu ta.
Còn h·ậ·n ta, ta không thể thuyết phục bọn họ đừng h·ậ·n ta.
Ta chỉ có thể làm chính mình, không hơn."
Ở tr·ê·n một hòn đảo tư nhân tại Ghana.
Hạ Phong nằm tr·ê·n ghế, vừa uống nước ngọt, vừa ngắm nhìn Thư Nhã, Trương Như Thuần và những người khác, mặc bikini, đang vui đùa tr·ê·n bờ biển.
Bên cạnh hắn có một mỹ nữ ăn mặc vô cùng mát mẻ, nhưng mỹ nữ này không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Chỉ là một nhân viên phục vụ, lương ngày 1000 đô la, công việc chỉ là giúp hắn cầm ly nước.
Cái gì gọi là cuộc sống hoàn mỹ?
Chính là khi ngươi có mỹ nữ bầu bạn, có tiền để tiêu, và quan trọng hơn, ngươi có một cơ thể khỏe mạnh để tận hưởng tất cả những điều đó.
"Hạ Phong, anh đừng nằm ở đó nữa, ra đây chơi với bọn em một lát đi."
Thư Nhã cùng những cô gái khác chạy đến, Hạ Phong cảm giác mặt mình sắp bị những bộ phận mềm mại của các nàng đè bẹp.
"Anh đang đợi tin tức, các em nếu mệt thì uống chút gì đi."
Hạ Phong không hề đi qua, bởi vì hắn quả thực đang đợi tin tức.
Đó chính là, tr·ê·n ấn phẩm mới nhất của tạp chí Thời Đại, có hình ảnh của hắn hay không.
Lúc này, mỹ nữ bên cạnh đột nhiên khẽ gọi:
"Ông chủ, điện thoại của tổng giám đốc Từ."
"Đưa cho ta."
Hạ Phong nh·ậ·n điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Từ Tuệ Phong:
"Hạ tổng, đã xác định, anh là nhân vật trang bìa của tạp chí Thời Đại số mới nhất."
"..."
Hạ Phong ngắt máy, trong lòng có chút bồi hồi, nói đến đây, lần gần nhất hắn cảm thấy bồi hồi như vậy, chính là khi "Tử Vong Quảng Trường" phá kỷ lục doanh thu phòng vé.
Tất cả các nhiệm vụ cốt truyện nhánh của hệ thống đều đã hoàn thành, phần thưởng cuối cùng, chính là trở thành thanh niên kiệt xuất nhất thế kỷ 21.
Mà tạp chí Thời Đại, có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sáng sớm 3 ngày sau, Hạ Phong – người vẫn còn đang say giấc nồng, đột nhiên bị âm thanh của hệ thống đ·á·n·h thức:
"Chúc mừng "Tôn chủ" Hạ Phong đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cốt truyện.
Thưởng 20 vạn điểm kinh nghiệm.
Mở ra nhánh trải nghiệm cuộc sống mới.
Cuộc sống cũ sẽ được giữ lại.
Có thể thiết lập thời gian trải nghiệm cuộc sống mới, khi thời gian kết thúc, có thể tỉnh lại, quay về giao diện hệ thống."
Hạ Phong có chút hoang mang nhìn vào giao diện hệ thống, một nhánh cốt truyện mới có tên là "Trải Nghiệm Cuộc Sống" vừa xuất hiện.
Hắn click mở nhánh cốt truyện này, p·h·át hiện đã có 2 nhánh cốt truyện hoàn thành.
Có thể xem xét các nhánh cốt truyện, hắn lập tức vào xem.
Tiếp đó, hắn liền tỉnh lại ở trong căn phòng cho thuê quen thuộc.
Máy tính vẫn còn mở, hộp mì gói ăn dở, còn chưa kịp vứt vẫn đặt tr·ê·n bàn máy tính.
Trê·n tường dán tấm poster nóng bỏng của Thái Y Lâm.
Tất cả đều quen thuộc.
Sau đó, hắn quay trở lại giao diện hệ thống, lại tiến vào một nhánh khác.
Tiếp theo, hắn tỉnh dậy ở trong một phòng ngủ, chạy đến trước gương, hắn p·h·át hiện ra mình đã biến thành một đứa t·r·ẻ.
Rất nhiều chuyện mà trước đây hắn không thể lý giải được, đều trở nên sáng tỏ vào thời điểm này.
"Có muốn mở ra trải nghiệm cuộc sống mới không?"
"Không cần, cuộc đời của ta đã đủ xuất sắc."
Hạ Phong rời khỏi menu của hệ thống, sau đó, hắn cẩn t·h·ậ·n xuống giường, quay đầu nhìn thoáng qua những người đẹp như Vương Uyển Như đang ngủ say tr·ê·n giường, tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
(Toàn Thư Hoàn)
---
**Lời bộc bạch sau khi hoàn thành truyện**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Hệ thống kết thúc, vào một ngày đột ngột.
Tôi nghĩ rất nhiều người đã dự đoán được.
Tôi nghĩ, có rất nhiều bạn bè, vẫn rất khó tin.
Rằng hệ thống đã kết thúc như thế.
Rõ ràng vẫn còn rất nhiều nội dung có thể viết, có thể viết tiếp.
Đúng vậy, quả thực vẫn còn rất nhiều thứ có thể viết, thế giới quan của hệ thống, cũng chưa được bày ra hoàn chỉnh.
Nhưng đã đến lúc phải kết thúc.
Hệ thống được viết từ khoảng tháng 12 năm ngoái, đến nay cũng đã hơn một năm.
Cũng giống như sự do dự, thấp thỏm khi tôi bắt đầu viết cuốn sách này, khi kết thúc, cảm giác cũng tương tự như vậy.
Đây có lẽ gọi là nhân quả tuần hoàn.
Trong vòng một tháng, liên tiếp viết hai lời bộc bạch khi kết thúc truyện, tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Cuốn sách này kỳ thật tôi viết rất thất bại, điển hình là chẳng ra sao.
Nhưng kết cấu của cuốn sách này, kỳ thực là không có vấn đề, chỉ là do giai đoạn đầu định hướng sai, cộng thêm giai đoạn giữa đột ngột chuyển hướng, khiến cho rất nhiều thứ m·ấ·t đi ý nghĩa.
Cuốn sách này cho thấy nội tâm tôi chưa đủ mạnh mẽ, bởi vì lần đầu tiên thử sức với thể loại này, mở đầu truyện đã bị ném đá dữ dội, hơn nữa một vài nguyên nhân khác, khiến tôi không thể không xem xét lại phong cách của mình.
Có lẽ có một vài bạn bè đọc thấy cũng được, không có vấn đề gì lớn, nhưng bản thân tôi càng viết, càng cảm thấy vấn đề quá nhiều.
Sớm từ khi đạt được hơn 80 vạn chữ, tôi đã muốn kết thúc.
Nhưng khi đó, tôi không thể kết thúc, bởi vì kết thúc chính là thái giám, không được xem là kết thúc dở dang nữa.
Vì vậy tôi tiếp tục viết, tính toán giải quyết xong Bạch Kình liền kết thúc, mỗi lần không báo trước mà dừng lại, đến một lời cũng không có.
Trước kia tôi chưa từng giải t·h·í·ch, nhưng bây giờ tôi có thể nói, bởi vì không thể viết tiếp được nữa, bởi vì nội tâm tôi giằng xé, cho nên tôi đã dừng lại.
Rồi khi đợi bản thân thuyết phục được chính mình, để tiếp tục viết, tôi như bùng nổ, điên cuồng tăng tốc.
Lúc trước, hệ thống được thiết lập rất lớn, vốn dĩ cốt truyện đô thị là chính, thần quái làm nền, theo hướng đô thị dị năng.
Còn muốn mở rộng ra, viết về Hiệp hội t·h·i·ê·n Sư, viết chuyện ở nước ngoài, viết về những t·h·i·ê·n Sư thượng cổ đã m·ấ·t t·ích, và làm sáng tỏ một vài bí ẩn.
Truyện thần quái, cũng lấy những sự kiện nóng hổi trong thực tế làm phương diện sáng tác chủ yếu, viết câu chuyện theo phong cách nhẹ nhàng.
Việc song khai giữa "Quốc Độ" và "Hệ Thống", cộng thêm một chút công việc, hơn một năm qua khiến tôi cả thể x·á·c lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Tôi sẽ không bao giờ song khai nữa.
Biên tập viên của tôi, bảo tôi viết sách mới, tôi hứa cuối tháng 12 sẽ bắt đầu. Nhưng tôi vẫn luôn không có.
Chỉ là muốn viết xong hệ thống.
Tôi cần phải viết xong hệ thống.
Cuốn sách này đã dạy cho tôi rất nhiều, cũng cho tôi hiểu rõ rất nhiều điều.
Viết sách cần thành thật kiên định, không cần cho rằng chắc chắn, bởi vì có một vài người trời sinh phải đi từng bước, từng bước một mới có thể thành c·ô·ng.
Cho nên, rất xin lỗi, cuốn sách này đã làm mọi người thất vọng.
Tôi biết, có rất nhiều bạn bè, vô cùng hy vọng tôi có thể thành c·ô·ng, tôi có thể đạt được một vài điều gì đó.
Tôi sẽ làm được.
Nhất định sẽ làm được.
Ở cuốn sách tiếp theo, tôi sẽ dùng hết tâm huyết để viết, tôi sẽ nỗ lực để viết.
Sẽ là một cuốn sách mà các bạn muốn đọc.
Xin hãy tiếp tục ủng hộ tôi, lần này, tôi sẽ không làm các bạn thất vọng nữa.
Tôi cũng muốn chứng minh bản thân mình một lần.
Sách mới kỳ thực từ rất sớm đã được chuẩn bị, được lên ý tưởng.
Vẫn sẽ là phong cách hài hước. Tương tự như phong cách của "Quốc Độ", cũng sẽ là một quyển truyện huyền nghi làm chủ đạo.
Sẽ là một thế giới quan hoàn toàn mới.
Ngày 20 tháng này, sách mới《 Tử Vong Quảng Trường 》sẽ được công bố.
Hy vọng đến lúc đó, mọi người đều có thể đến ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận