Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 38: Hạ Phong là ta ba ba

**Chương 38: Hạ Phong là ba ba ta**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Kỳ thật làm...
Khi Hà Vĩ bị Hạ Phong mắng một câu, nụ cười vốn dĩ đang treo ở trên mặt tức khắc tan biến đi một ít. Đang lúc Hạ Phong cho rằng hắn sẽ phản bác lại, Hà Vĩ không ngờ lại làm hắn nổi cả da gà mà nở nụ cười:
"Phong ca, chỉ..."
"Nhưng mà chuyện này thật sự không phải ta làm, cho nên ta cầu ngươi, ngàn vạn lần không được nói với Hạ thúc thúc là ta tìm người đánh ngươi..."
"Chỉ cần ngươi không nói cho Hạ thúc thúc, ngươi bắt ta làm cái gì cũng được."
Hà Vĩ thấy Hạ Phong cúi đầu không nói, còn tưởng rằng Hạ Phong muốn hoàn toàn trở mặt với hắn, điều này làm hắn sợ tới mức vội vàng giải thích thêm một lần.
"Hà Vĩ, nói cho ngươi biết, ngươi không cần chạy đến chỗ ta giở trò trung thành, hay bày trò khổ nhục kế. Rõ ràng chính là ngươi tìm người đánh ta, ngươi cứ chờ ba ta đi tìm ngươi đi."
Hạ Phong cố ý lạnh mặt, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hà Vĩ, uy hiếp nói.
"Phong ca, rốt cuộc ngươi muốn ta giải thích như thế nào, ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta? Ta thật sự không lừa ngươi, người đánh ngươi thật sự không phải là do ta tìm đến."
"Cùng lắm thì sau này ta đi theo ngươi, mặc cho ngươi thu thập, như vậy đã được chưa?"
"Đi theo ta? Mặc cho ta thu thập? Với cái giọng điệu nói chuyện của ngươi chẳng khác nào 'đánh rắm', ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?"
Hạ Phong nghe xong bĩu môi, sau đó xua đuổi Hà Vĩ:
"Tóm lại, ngươi cứ đợi ba ta dẫn người đến nhà tìm ngươi đi. Đến lúc đó ngươi tự đi mà giải thích với ông ấy. Dù sao vết thương của ta cũng rành rành ở đây, các bạn học trong lớp cũng đều rõ quan hệ giữa hai ta."
Thấy Hạ Phong vẫn khăng khăng muốn nói cho Hạ Hoành Viễn, Hà Vĩ chỉ thiếu chút nữa là bật khóc. Hắn không hiểu rốt cuộc mình đã gây chuyện với ai, thế mà lại bị người ta gài bẫy như vậy.
"Phong ca, ta gọi ngươi là Phong gia gia có được không? Ngươi tin tưởng ta lần này đi, chỉ một lần này thôi có được không? Sau này ta thật sự đi theo ngươi, cũng không dám đối nghịch với ngươi nữa."
"Ngươi cũng biết từ trước tới giờ ngươi luôn đối nghịch với ta sao? Chẳng phải rất ra dáng đàn ông sao, tại sao bây giờ lại sợ sệt?"
"Ta trước giờ vẫn luôn sợ sệt, đều là giả vờ hung dữ mà thôi. Phong ca, ngươi tha cho ta đi. Ta mời ngươi đi net một tháng, lại nạp cho ngươi 5000 đồng tiền vào trò chơi, ngươi xem như vậy có được không?"
Hà Vĩ lần này thật sự sợ hãi, rốt cuộc lần trước hắn chỉ tìm người đá Hạ Phong mấy cái, thậm chí không gây ra thương tích gì, vậy mà nhà hắn suýt chút nữa bị Hạ Hoành Viễn dẫn theo đám người kia đến đập phá.
Nếu lần này Hạ Phong cứ khăng khăng nói với Hạ Hoành Viễn là hắn làm, với một thân thương tích thế này, không chừng ông ta sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi nhà hắn mất. Rốt cuộc cả lớp đều biết, Hạ Phong là một cậu ấm nổi tiếng, được Hạ Hoành Viễn nuông chiều hết mực.
"Mời ta đi net một tháng? Lại nạp cho ta 5000 đồng vào game? Ngươi nghĩ ta là loại người gì, lại thiếu chút tiền net cỏn con đó của ngươi sao, lại quan tâm đến chỗ tệ nạp game của ngươi à?"
Hạ Phong nghe xong, khinh thường nói.
Hà Vĩ cũng không dám chống đối, vội vàng phụ họa nói:
"Phải phải phải, Phong ca dạy dỗ rất đúng."
Nhìn thấy Hà Vĩ trước kia thường xuyên gây gổ với hắn, giờ đây lại khúm núm gật đầu cười làm lành như một đứa cháu, trong lòng Hạ Phong tức khắc có loại cảm giác thoải mái không thể diễn tả được.
"Xem ra thái độ nhận lỗi của ngươi không tệ. Đương nhiên, ta Hạ Phong cũng không phải là loại người chấp nhặt, cho nên ta cho ngươi một cơ hội nhận lỗi."
"Ngươi vừa mới có phải nói, chỉ cần ta không nói cho ba ta, ngươi chuyện gì cũng nguyện ý làm phải không?"
Mặc dù Hạ Phong có vẻ như đã để lại một tia hy vọng sống, nhưng trong lòng Hà Vĩ lại mơ hồ dâng lên chút bất an. Tuy nhiên trước mắt hắn hoàn toàn không có lựa chọn, chỉ có thể căng da đầu thừa nhận nói:
"Đúng, chỉ cần không bắt ta đi tìm cái c·hết, chuyện gì cũng được."
"Yên tâm, ta sao có thể bắt ngươi đi tìm cái c·hết chứ? Ngươi xem ta là loại người gì?"
"Cần thiết mà nói, với một người lương thiện như Phong ca, tự nhiên sẽ không làm khó ta điều gì."
"Được rồi, nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng không tiện ép buộc ngươi. Thừa dịp còn chưa vào học, ngươi bây giờ đứng trên bục giảng, hô to 10 lần Hạ Phong là ba ba ta."
"Chuyện này coi như xong."
Nghe yêu cầu của Hạ Phong xong, cả khuôn mặt Hà Vĩ đều tái mét.
Vừa nãy hắn còn trái lương tâm tâng bốc Hạ Phong một hồi, nói hắn lương thiện, nói hắn sẽ không làm khó dễ mình. Hắn thật sự rất hoài nghi, không hiểu Hạ Phong lấy đâu ra dũng khí mà vui vẻ chấp nhận những lời tâng bốc đó như thế.
Quá nima mất mặt!
Vẻ mặt Hà Vĩ biến ảo không ngừng, Hạ Phong ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, sau đó dùng giọng điệu như đang an ủi nói:
"Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, ta cũng không muốn miễn cưỡng chính mình. Ta hiện tại sẽ gọi điện thoại cho ba ta, nói cho ông ấy biết ta bị thương."
Hạ Phong vừa dứt lời, liền lấy điện thoại ra làm bộ muốn bấm số, Hà Vĩ thấy vậy, vội vàng nghiến răng nghiến lợi ngăn cản:
"Còn không phải là gọi mười tiếng ba ba sao? Ta gọi là được chứ gì!"
Nói xong, Hà Vĩ liền bất chấp tất cả lập tức bước lên bục giảng, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn câu danh ngôn kinh điển "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn".
Sau khi Hà Vĩ lên bục giảng, hắn trải qua một phen đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi, rồi hướng về phía đám học sinh phía dưới đang nói chuyện phiếm, hoặc là chuẩn bị sách vở cho tiết học sau, mà hô lớn liên tục:
"Hạ Phong là ba ba ta!"
"Hạ Phong là ba ba ta!"
"Hạ Phong là..."
Nghe tiếng la hét của Hà Vĩ, cả lớp học bỗng chốc im lặng, ngay cả hành lang cũng như bị dừng thời gian, hoàn toàn không nghe thấy nửa điểm âm thanh.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Hà Vĩ, trong lòng không kìm được nảy sinh một nghi vấn:
"Sáng nay Hà Vĩ ra khỏi nhà, đầu cậu ta có bị lừa đá trúng không vậy?"
Khi Vương Uyển Như nghe Hà Vĩ gọi Hạ Phong là ba ba, nàng đầu tiên là kinh ngạc một lát, sau đó liền không nhịn được bật cười, trong lòng càng cảm thấy ấm áp.
Bởi vì nàng nhớ rõ Hạ Phong đã từng nói, chờ khai giảng xong nhất định sẽ thu thập Hà Vĩ, thay nàng báo thù.
Hà Vĩ đứng ở trên bục giảng, chỉ cảm thấy mặt mũi hắn đã mất sạch. Nhưng mà còn chưa kịp gọi xong mười lần, chủ nhiệm lớp đã tình cờ đi từ bên ngoài vào. Nghe Hà Vĩ gọi Hạ Phong là ba ba trước mặt toàn thể học sinh trong lớp, chủ nhiệm lớp tức giận chỉ vào mũi Hà Vĩ mắng:
"Hà Vĩ! Đầu óc của trò có phải bị kẹt cửa rồi không? Lập tức cút ra khỏi lớp cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận