Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 473: hung hiểm tiên đoán

**Chương 473: Tiên Đoán Hung Hiểm**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Dean nói đến đây, ánh mắt lại rơi xuống người Hạ Phong, Tina cũng đồng dạng nhìn về phía Hạ Phong, hiển nhiên là hy vọng Hạ Phong có thể đưa ra vài lời giải thích. Thế nhưng Hạ Phong không nói gì, chỉ ý bảo Dean tiếp tục.
"Hắn tuy rằng là thiên sư, nhưng trên đời này, những chuyện kỳ lạ không phải tất cả đều do tà ám gây ra."
Giống như tình huống Dean gặp phải, con người không phải là không thể làm được.
Ví dụ, một người hiểu rõ Dean, thậm chí đối với thói quen sinh hoạt của hắn rõ như lòng bàn tay, lại am hiểu máy tính, hoàn toàn có thể làm được. Trước hết "hack" vào máy tính của hắn nói chuyện phiếm, hôm sau theo dõi hắn, rồi gửi tin nhắn cho hắn.
Cách làm có phần biến thái này, trước kia hắn thường xuyên có thể thấy trong các bộ phim k·i·n·h ·d·ị kiểu Mỹ.
Phim k·i·n·h ·d·ị kiểu Mỹ, so với phim k·i·n·h ·d·ị kiểu Nhật, có sự khác biệt rõ ràng.
Phim của Mỹ, cơ hồ sẽ không xuất hiện tà ám, cho dù bản thân bộ phim có yếu tố k·h·ủ·n·g ·b·ố tà ám, cũng sẽ không đột nhiên hiện ra trước mặt người xem, mà chỉ biểu hiện gián tiếp.
Không khí cơ bản luôn trong trạng thái căng thẳng, áp lực, không có sự bùng nổ quá mạnh.
Nhưng ở phim Nhật, tà ám thường được thể hiện trực tiếp, sức bật rất mạnh, cơ bản đều là khi cốt truyện bình lặng, đột nhiên bộc phát, khiến da đầu người xem tê dại. Sau đó lại trở về trạng thái bình lặng, khi ngươi lơ là cảnh giác, nó lại tiếp tục bùng nổ.
Dean kể chuyện này, tuy rằng không liên quan đến phim k·h·ủ·n·g ·b·ố, nhưng điện ảnh cũng là một biểu hiện văn hóa, đặc biệt ở nước Mỹ rất chú trọng tính chân thực, nên loại sự kiện này hẳn đã từng xảy ra không ít.
Ít nhất nghe đến hiện tại, vẫn chưa thể nói lên điều gì.
Dean kỳ thật có chút không dám nói, dù những việc này là do hắn tự mình trải qua, hơn nữa trong nhà hiện tại không chỉ có một mình hắn, nhưng hắn vẫn không muốn nói ra.
Đối với tâm lý này của Dean, Hạ Phong cũng có thể hiểu được, việc này giống như kể chuyện ma cho người khác nghe, đặc biệt là kể những chuyện kỳ lạ mình từng trải qua, thường càng kể càng thấy sợ hãi.
Bởi vì khi đó, ta như bị mang trở lại cảnh tượng lúc đó, giống như trải qua một lần nữa.
"Sau khi ôm máy tính xuống xe buýt, tính đi bộ về nhà, lại xảy ra một chuyện khiến ta sợ hãi.
Điện thoại di động của ta không biết từ lúc nào, đã mở p·h·át sóng trực tiếp trên Facebook.
Hơn nữa dù ta có cố gắng thế nào cũng không tắt được.
Di động như c·hết máy, hoàn toàn không có phản ứng, biểu hiện duy nhất là khi ta nhìn vào, khuôn mặt ta xuất hiện trong màn hình điện thoại.
Ta dùng sức lắc điện thoại, hận không thể ném mạnh xuống đất cho vỡ nát.
Nhưng trước khi ta kịp làm vậy, một số điện thoại không hiển thị, đột nhiên gọi đến.
Ta không bấm nút nghe, nhưng từ trong điện thoại đã truyền ra một giọng nói.
Đó là giọng một người đàn ông.
Giọng nói rất lạnh lùng, nghe đầy ác ý.
Hắn nói, Dean, tối nay ta sẽ đến tìm ngươi, ta sẽ đập nát bình cà phê nhà ngươi.
Rồi ném mảnh vỡ lên giường của ngươi.
Ta nghe xong mắng hắn một câu, hỏi hắn rốt cuộc là thằng khốn nào, và cảnh cáo hắn đừng làm bậy.
Hắn không nói gì, chỉ cười một cách âm trầm, "ha ha" hai tiếng.
Sau đó điện thoại bị ngắt, p·h·át sóng trực tiếp Facebook bị kẹt cũng thoát ra, điện thoại dù còn 60% pin, vẫn đột ngột tắt ngấm mà không có dấu hiệu gì.
Lúc đó ta vô cùng sợ hãi, ôm máy tính gần như chạy bán sống bán c·hết về nhà.
Về đến nhà, ta gọi điện cho cảnh sát Richard gần đó, nói cho hắn biết việc ta bị quấy rối, hắn nghe xong cười ta một trận, nói chắc chắn là một gã nhàm chán nào đó đang giở trò đùa, bảo ta đừng sợ, tối nay hắn sẽ đến chỗ ta, tự mình vạch trần âm mưu của đối phương.
Ta và Richard có quan hệ khá tốt, vì cả hai đều đến từ New York, cơ hồ có trải nghiệm giống nhau, hiện tại hắn phụ trách khu vực nhà chúng ta, nên thỉnh thoảng sẽ ra ngoài uống vài chén.
Richard khoảng 5 giờ chiều đến nhà ta, thấy hắn thật sự giữ lời hứa, ta rất cảm kích.
Ta mời hắn ngồi, rồi giống như bây giờ, kể lại tỉ mỉ cho hắn nghe những gì ta đã trải qua.
Bất quá hắn vẫn không thấy có gì to tát, vì hắn là người theo thuyết vô thần, chỉ tin vào dùi cui và súng, ngoài ra không tin bất cứ điều gì.
Richard nói chuyện với vợ hắn, sau đó ta chuẩn bị cho hắn ít bia lạnh, hắn thích uống bia, hơn nữa tối đó có trận đấu của đội Lakers, nên hắn tính ở lại nhà ta, vừa uống bia vừa xem thi đấu, chờ kẻ uy h·iếp nhà ta xuất hiện.
Mặc dù Richard tỏ ra không quan tâm, nhưng có hắn ở bên cạnh, trong lòng ta vẫn thấy yên tâm.
Khoảng 8 giờ tối, ta nhớ trận đấu mới qua nửa hiệp, Lakers bị dẫn trước một chút, việc này khiến Richard uống thêm hai chai bia, mà khi hắn đang càu nhàu về huấn luyện viên của Lakers, ta đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong bếp.
Ta gọi Richard, nhưng Richard còn đang lầm bầm, sau đó ta tự mình đi vào bếp.
Vào bếp, ta p·h·át hiện không có gì bất thường, nhưng khi định quay ra, trong đầu ta chợt nhớ ra điều gì đó.
Rồi ta bắt đầu tìm kiếm, kết quả một chuyện khiến ta lạnh sống lưng đã xảy ra, ta thề với thượng đế là ta không hề nói dối.
Bình cà phê của ta biến mất.
Phải biết rằng bình cà phê đó trước đây luôn đặt cạnh máy pha cà phê, là thứ ta dùng hàng ngày, nhưng ta đã tìm kỹ trong bếp mà không thấy nó.
Ta nhớ tới cuộc điện thoại lúc trước, liền sợ hãi quay lại phòng khách, nói với Richard rằng bình cà phê đã mất.
Đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng kính vỡ, âm thanh từ phòng ngủ của ta vọng ra.
Nhưng cửa sổ phòng ngủ đóng kín, dù gió bên ngoài có lớn đến đâu, hiển nhiên cũng không thể thổi vỡ kính.
Ta không dám đi vào, Richard nghĩ đến những lời ta nói, lúc này cũng không dám coi thường, bảo ta ở yên đó đừng nhúc nhích, hắn rút súng ra, chĩa về phía cửa phòng ngủ, vừa di chuyển, vừa cảnh cáo người bên trong đừng giở trò, nếu không hắn không ngại nổ một phát súng vào đầu đối phương.
Richard vừa đi vừa cảnh cáo, chỉ là phòng ngủ đột nhiên im lặng, phảng phất như tiếng động vừa rồi, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Cửa phòng ngủ đóng, Richard đến trước cửa, rồi đá tung cửa.
Hắn còn chưa kịp bước vào, từ trong phòng thò ra một cánh tay màu xám trắng, cánh tay đó bóp lấy cổ Richard.
Richard kêu lên một tiếng, sau đó có tiếng súng nổ.
Hắn bị kéo vào phòng ngủ, sau đó, phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại.
Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Richard bị một cánh tay người màu xám trắng túm vào phòng ngủ, còn ta hoàn toàn vì sợ hãi mà ngã qụy trên ghế sofa.
Khoảng 5 phút sau, cửa phòng ngủ tự mở ra, rồi đèn phòng khách không có dấu hiệu gì, lại bắt đầu nhấp nháy.
Rất nhanh...
Tiếp theo, đầu của Richard, như một quả bóng đá, từ phòng ngủ lăn ra ngoài!
Thật sự giống như một quả bóng bị tác động lực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận