Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 191:

**Chương 191:**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Hạ Phong và Lưu Thi Họa ở trong phòng 501, ngồi ước chừng cả một buổi tối, nhưng vẫn không đợi được tà ám kia lại lần nữa tới cửa.
Tuy rằng việc này trong mắt Hạ Phong là đã nằm trong dự kiến, nhưng hiển nhiên đây không phải là điều hắn mong muốn nhìn thấy.
Khác với những lần tham dự sự kiện trước đây, hắn đều cố gắng hết sức để tà ám xuất hiện muộn một chút, lần này hắn hận không thể ngay lập tức cầm phật phiến, huy động Chú Phù, xông lên liều mạng cùng tà ám kia.
Rốt cuộc thời gian dành cho hắn không còn nhiều, bởi vì lần khảo hạch này, hắn càng kéo dài thời gian cùng Lưu Thi Họa, thì Hạ Hoành Viễn lại càng có thêm một ngày nguy hiểm.
Sau khi rời khỏi tòa nhà cùng Lưu Thi Họa, Hạ Phong lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Hoành Viễn, may mắn là Hạ Hoành Viễn bên kia bình an vô sự, bảo hắn không cần lo lắng.
Hạ Phong khi đến Thiên Sư công hội tiếp nhận nhiệm vụ khảo hạch, đã nói rõ với Hạ Hoành Viễn, trong khoảng hai, ba ngày tới, hắn bởi vì...
Cho nên trước khi đến nhà Lưu Thi Họa, Hạ Phong cũng cố ý gọi điện thoại cho Đổng Khiết:
"Alo, tỷ tỷ ngươi hiện tại đang ở đâu? Đã trở lại chưa?"
"Ta còn ở nơi khác, hai ngày nữa sẽ trở về."
"Tiểu Khiết, bộ quần áo này ngươi thích không?"
Hạ Phong vừa muốn nói thêm gì đó, liền nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nói khiến hắn cảm thấy thập phần đáng khinh.
Tiếp theo, liền nghe Đổng Khiết ở đầu dây bên kia nói:
"Trở về chúng ta lại nói, ta cúp máy trước đây."
"Ta..."
Thậm chí không đợi Hạ Phong nói hết câu, điện thoại đã bị cúp.
"Chuyện gì xảy ra vậy!"
Trong lòng Hạ Phong có chút khó chịu, không phải bởi vì Đổng Khiết cúp điện thoại, mà là bởi vì cái giọng nam "đáng khinh" gọi Đổng Khiết là "tiểu Khiết" kia.
Hắn chỉ cần dùng mông suy nghĩ cũng có thể đoán được, Đổng Khiết đang ở cùng một người đàn ông xa lạ trong trung tâm thương mại.
Hơn nữa đối phương còn đang giúp nàng chọn lựa quần áo.
Tính cách của Đổng Khiết hắn hiểu rất rõ, chính hắn đã vài lần thu xếp nói muốn cùng Đổng Khiết đi dạo trung tâm thương mại, kết quả Đổng Khiết đều lấy lý do không có hứng thú để từ chối.
Kết quả không có hứng thú đi dạo trung tâm thương mại cùng hắn, lại chạy đến nơi khác đi dạo cùng người đàn ông khác.
Tính tình nóng nảy của hắn thật sự là không thể nhịn nổi.
"Có chuyện gì vậy? Cùng tỷ ngươi cãi nhau sao?"
Lưu Thi Họa thấy Hạ Phong đột nhiên sắc mặt âm trầm, không kìm được hỏi một câu.
"Không có gì, nhà ngươi ở đâu, chúng ta hiện tại qua đó đi."
Hạ Phong rất nhanh liền khôi phục lại, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy mình nên lựa chọn tin tưởng Đổng Khiết, rốt cuộc đàn ông lòng dạ hẹp hòi là đáng sợ nhất.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, hắn cảm thấy người đàn ông kia rất có thể chính là vị thiên sư mà Đổng Khiết đã nói, nếu là cầu người hỗ trợ, thì việc cùng đi dạo trung tâm thương mại cũng không có gì đáng trách.
Chỉ là rốt cuộc như thế nào, còn phải chờ Đổng Khiết trở về rồi xem xét.
Tuy nói Đổng Khiết cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà, nữ nhân mà hắn đã để ý, lại là nữ nhân ngủ cùng hắn dưới một mái nhà, làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm cơ hội.
Ai cũng không được, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lưu Thi Họa không phải là người địa phương, sau khi tốt nghiệp mới được phân đến đây làm việc.
Người nhà nàng gần như đều làm cảnh sát, thế hệ ông bà là quân nhân, cha mẹ cũng đều là cán bộ cục cảnh sát vừa mới về hưu, tuy rằng ngay từ khi nàng lựa chọn công việc này, đã bị cha mẹ phản đối kịch liệt.
Nhưng dù vậy, cuối cùng nàng vẫn chọn con đường này, có thể thấy Lưu Thi Họa bề ngoài nhìn qua có vẻ văn tĩnh, nhu nhược, nhưng trong nội tâm lại có một sự cố chấp, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ không thỏa hiệp.
"Ngươi có thể a, cha mẹ có quan hệ, ở đội hình cảnh cứ tà tà vài năm, nhanh thì hai ba năm là có thể thăng chức."
Bởi vì hai người đều cả đêm không ngủ, hôm nay không chừng lại phải thức trắng một đêm, cho nên nếu không nói chuyện phiếm, bọn họ đều rất khó kiên trì được.
Huống hồ trong lòng Hạ Phong cũng có chút không được tự nhiên, cần phải tìm người nói chuyện tào lao, mới có thể quên đi.
"Ta mới không thèm thăng chức đâu, cho dù có cơ hội ta cũng không thăng, trừ phi là ta được làm đặc cảnh."
"Ngươi có phải rất thích mạo hiểm không?"
Lưu Thi Họa vừa nói xong, Hạ Phong có chút đột ngột hỏi một câu.
"Sao ngươi biết?"
"Bởi vì nhìn ra được, ngươi phi thường thích theo đuổi sự kích thích."
"Ngươi đây là khen ta hay là đang hạ thấp ta?"
"Ngươi cảm thấy làm thiên sư, sẽ lỗ mãng đến mức trước mặt ngươi mà hạ thấp ngươi sao?"
Hạ Phong ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ như vậy, hắn luôn cảm thấy con gái nên có dáng vẻ của con gái, suốt ngày đấu tranh anh dũng, ở tiền tuyến "đánh đánh g·iết g·iết" thật sự là xin lỗi khuôn mặt mà ông trời đã ban cho Lưu Thi Họa.
Hai người vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa trò chuyện, Hạ Phong lái xe khoảng mười mấy phút, liền đến khu nhà mà Lưu Thi Họa thuê.
Chờ bọn họ đi thang máy đến tầng nhà của Lưu Thi Họa, Lưu Thi Họa lại bừng tỉnh nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi Hạ Phong:
"Chúng ta còn chưa ăn sáng mà?"
"Đã đến nhà ngươi rồi, chẳng lẽ chúng ta còn đi xuống sao? Hơn nữa, ngươi là con gái chẳng lẽ không biết nấu cơm sao?"
"Ai nói con gái là phải biết nấu cơm?"
"Nhà ngươi có mì ăn liền không? Nếu có thì để ta làm cho."
Hạ Phong đối với những cô gái không biết nấu cơm, luôn cho rằng từ nhỏ đến lớn cơ bản là không phải trải qua khó khăn gì, cũng không phải chăm sóc ai, bằng không thì không thể nào lại không biết nấu cơm.
Bất quá đối với phụ nữ thành thị hiện nay mà nói, việc nấu cơm ngày càng ít đi, con người sau quá trình phát triển lâu dài, đã một lần nữa có xu hướng từ xã hội mẫu hệ chuyển sang phụ hệ, rồi lại dần dần trở lại xã hội mẫu hệ.
Không phải là nói phụ nữ sắp làm nên chuyện lớn, mà là địa vị của phụ nữ ngày càng cao hơn.
Rốt cuộc xã hội tiến bộ, hơn nữa vật hiếm thì quý, cùng với các loại "canh gà" răn dạy, cho nên những thứ từ xã hội phong kiến truyền lại như: cần kiệm quản gia, ôn nhu hiền huệ, giặt quần áo nấu cơm, đã sớm bị đào thải.
Lưu Thi Họa nghe được Hạ Phong nói như vậy, trong lòng cũng có chút xấu hổ, nàng tuy rằng không biết làm nhiều món, nhưng nấu mì thì vẫn biết.
Mở cửa vào phòng, kết quả không đợi Hạ Phong đi theo vào, Lưu Thi Họa cả người liền như gặp quỷ, trực tiếp đứng sững ở cửa.
Hạ Phong không ngờ nàng sẽ đột ngột dừng lại, vì thế không kịp phản ứng, trực tiếp va vào người Lưu Thi Họa.
Lưu Thi Họa cũng bởi vì không hề phòng bị, hơn nữa chân vướng vào bậc cửa, vì thế thân thể lập tức ngã xuống đất, trong quá trình đó, theo bản năng nàng vung tay chụp lấy Hạ Phong, nhưng mà trọng tâm của Hạ Phong vốn đã đổ về phía trước, cho nên không những không giúp Lưu Thi Họa lấy lại cân bằng, ngược lại còn trực tiếp đè lên người nàng.
Hai người đều không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận