Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 209: làm khí hầu!

**Chương 209: Đồ khỉ gió!**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Lưu thiên sư kêu khổ không thôi, cả đời này hắn chưa từng trải qua nguyền rủa, cho nên rất muốn tham dự.
Hầu quái cường đại khó đối phó chỉ là một phương diện, quan trọng nhất chính là, nguyền rủa của những quỷ vật khác quá nhiều. Đại thiên sư so với thiên sư bình thường, nhiều nhất cũng chỉ hơn ở chỗ biết vẽ bùa, chú phù tương đối nhiều, p·háp khí tương đối lợi hại.
Nhưng chú phù có nhiều đến đâu, làm sao có thể nhiều bằng những quỷ vật kia. Hơn nữa, Lưu thiên sư đã thấy rõ chú phù của hắn, phải dùng vài lá cùng một lúc mới có thể tiêu diệt được một con oan hồn. Đối phó với những con khỉ xuất hiện trước đó thì không tốn bao nhiêu sức, nhưng cũng ném ra không ít.
Nhìn Hạ Phong ném ra hơn mười lá chú phù, dễ như trở bàn tay xử lý những oan hồn chui ra, Lưu thiên sư lập tức há to miệng khó tin.
"Ngươi... Ngươi cũng là đại thiên sư?"
"Ta không phải, ngươi mới là, nhưng bây giờ là lúc nói những chuyện này sao!"
Hạ Phong không có thời gian nói gì, bởi vì căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cùng lúc đó, một luồng gió lạnh trực tiếp thổi vào từ ngoài cửa, lẫn trong đó là mùi hôi thối của t·ử th·i.
"Linh hỏa!"
Lưu thiên sư yếu ớt hô một tiếng, sau đó liền thấy hai lá chú phù trong tay hắn bốc cháy, một lần nữa thắp sáng phòng khách.
Nhưng sau đó, hắn liền sợ hãi la hoảng lên.
Không phải nói Lưu thiên sư ít thấy quỷ, mà là thứ xuất hiện trước mắt bọn họ lúc này, thật sự là quá mức dọa người.
Nó cơ hồ cao bằng nóc lều, bàn chân phi thường lớn, nhưng chân lại rất nhỏ. Thứ khiến người ta kinh hãi hơn cả là cái đầu của nó.
Một nửa là mặt người phụ nữ, nửa còn lại là mặt khỉ với mõm chuột tai khỉ!
Giờ này khắc này, mẫu hầu quái chưa bị lão đạo sĩ c·h·é·m g·iết lúc trước, đang đứng ngay trước mặt Hạ Phong và Lưu thiên sư.
Hạ Phong gian nan nuốt nước bọt, sau đó liền nghĩ ra, không ngờ trực tiếp tung chiêu, ném ra một lá chú phù cấp 5.
Nhưng không đợi hắn hành động, con hầu quái đột nhiên vung một móng vuốt chộp tới. Hạ Phong nhờ có cường hóa từ 4 thuộc tính, né tránh rất nhanh, thân mình lùi về phía sau.
Nhưng Lưu thiên sư không được may mắn như vậy, tuy rằng được Hạ Phong theo bản năng kéo một cái, nhưng bả vai vẫn bị quẹt trúng, trực tiếp rơi xuống một khối n·h·ụ·c.
"A!"
Lưu thiên sư ngã trên mặt đất kêu thảm thiết.
Hạ Phong không quản được sống c·hết của Lưu thiên sư, trực tiếp lăn một vòng rồi bò dậy từ trên mặt đất.
Nhưng vừa mới đứng lên, liền thấy con hầu quái lại nhanh chóng chộp về phía hắn, căn bản không cho hắn cơ hội ném phù.
Hạ Phong cũng rất linh hoạt, thấy tình thế không ổn, liền né sang một bên, móng vuốt khổng lồ gần như xẹt qua tóc hắn.
Mẫu hầu quái bắt mấy lần đều không được Hạ Phong, khiến nó rất tức giận, không dùng một móng vuốt bắt Hạ Phong nữa, mà giống như mèo vờn cá, hai móng vuốt bắt đầu không ngừng chụp, vả Hạ Phong.
"Lưu thiên sư, ngươi c·hết chưa, chưa c·hết thì mau kiềm chế nó một chút, đừng giả c·hết!"
Hạ Phong vừa chật vật trốn tránh, vừa lớn tiếng hô với Lưu thiên sư còn đang kêu thảm.
Thừa dịp hầu quái bị Hạ Phong kiềm chế, Lưu thiên sư không ra tay giúp đỡ, ngược lại nhìn đúng thời cơ này, lảo đảo đứng dậy định bỏ chạy.
Bởi vì ánh sáng của chú phù vẫn chưa biến mất, cho nên Hạ Phong thấy rất rõ, điều này khiến hắn vô cùng tức giận, vội nhắc nhở hầu quái:
"Lão già c·hết tiệt kia sắp chạy thoát rồi, ngươi mẹ nó không quan tâm sao?"
Không biết là do chú ý tới Lưu thiên sư, hay là nghe thấy lời nhắc nhở của Hạ Phong, mẫu hầu quái đột nhiên xoay người, nhe răng giận dữ kêu lên một tiếng với Lưu thiên sư đang muốn bỏ trốn.
Sau đó liền trực tiếp nhảy qua, điều này khiến Lưu thiên sư sợ tới mức vội lấy ra một lá chú phù kim quang nhăn nhúm, miệng vội vàng giơ tay lên.
Móng vuốt của mẫu hầu quái sau khi chạm vào lá chú phù, lập tức kêu thảm một tiếng như đụng phải tấm sắt nung đỏ.
Còn Lưu thiên sư bị hầu quái hất văng ra ngoài, lá chú phù kim sắc trên tay cũng nháy mắt hóa thành tro tàn.
Chỉ là bị hầu quái dùng một móng vuốt chụp qua, cơ hồ lấy đi nửa cái mạng già của hắn.
Dựa vào ven tường, là không còn đường trốn.
Hạ Phong thấy mẫu hầu quái bị Lưu thiên sư làm bị thương, lập tức cảm thấy thời cơ đã đến, trực tiếp lấy ra một lá chú phù cấp 5, sau đó lăn một vòng tới dưới chân mẫu hầu quái.
Chỉ là hắn vừa mới tới, mẫu hầu quái đã nhận ra, sau đó hung hăng giẫm một chân về phía hắn.
Hạ Phong mạo hiểm né tránh, mẫu hầu quái tiếp đó lại dùng một móng vuốt chụp tới.
"Giẫm không trúng, chụp không được, đồ khỉ gió!"
Hạ Phong vừa trốn tránh, miệng còn không quên trào phúng mẫu hầu quái.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi Hạ Phong đang không ngừng tìm cơ hội, Hạ Hoành Viễn bên kia đột nhiên phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Hạ Phong quay đầu lại nhìn, phát hiện Hạ Hoành Viễn bị hơn mười con oan hồn vây quanh.
Hơn nữa từ vách tường phía sau hắn, hai quỷ trảo màu xám thò ra, trực tiếp bóp lấy cổ hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Hạ Hoành Viễn gặp nguy hiểm, Hạ Phong đương nhiên không dám chậm trễ, nhưng chỉ một thoáng phân tâm, chân to của mẫu hầu quái lại hạ xuống. Tuy rằng không giẫm trúng hắn, nhưng lại đá hắn bay ra xa.
Hạ Phong đau đớn kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể như bị ô tô đâm, suýt chút nữa thì tan xương nát thịt. ( . ) .
Bạn cần đăng nhập để bình luận