Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 128: xấu hổ

Chương 128: Xấu hổ Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0 Cũng may là chỉ cần chút dấm thì khách sạn đã có bán, bất quá khi Hạ Phong cầm dấm trở về, Đổng Khiết đã nằm vật ra giường ngủ mất rồi, ?
Nhìn khuôn mặt say khướt đỏ bừng, miệng còn hơi chu ra.
Hạ Phong ban đầu ngồi trên ghế một lát, thử gọi Đổng Khiết vài tiếng nhưng không thấy trả lời, hắn liền giặt sạch khăn lông, cởi giày cho Đổng Khiết, sau đó mới lau miệng cho nàng.
Trong quá trình đó, Đổng Khiết không ngừng dùng tay chống đỡ, làm như Hạ Phong muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng không bằng.
Lau qua loa cho Đổng Khiết xong, Hạ Phong không quản Đổng Khiết nữa, trực tiếp đắp chăn cho nàng.
Vừa lo xong cho Đổng Khiết, hắn mới ngồi xuống thở một hơi nghỉ ngơi, liền thấy Bao Tinh từ bức tường TV chui ra, sau đó còn thò ra nửa người, khoác vai hắn nói:
"Vợ cả uống nhiều quá, quần áo cũng nôn ra bẩn hết rồi, ngươi cởi ra giặt cho nàng đi? Mai ngươi bảo nàng ra đường kiểu gì?"
"Nói cho ngươi biết ta vẫn còn là trẻ vị thành niên, ngươi đừng ám chỉ ta mấy chuyện này."
"Mấy lời này nếu là người khác nói, ta có lẽ còn tin được đôi ba chữ, nhưng nếu là ngươi, ta ngay cả dấu chấm câu cũng không tin.
Lúc đó nghe được người ta đồng ý ở chung một phòng với ngươi, ta còn cố ý quan sát biểu tình của ngươi, mẹ nó quả thực kinh thiên địa quỷ thần khiếp."
"Thôi được rồi, ta thừa nhận ta có chút tâm tư không đứng đắn, nhưng ta cần thiết phải nhắc lại ta là một người chính trực.
Với lại, ta nếu là có chiếm tiện nghi gì của nàng, nếu bị phát hiện thì không phải bị đánh chết à.
Chuyện không muốn sống như thế ta không làm."
"Ngươi cứ tin ta, đem quần áo của nàng cởi ra rồi xuống dưới giặt sạch, cho dù ngày mai nàng có phát hiện thì cũng không thể nói gì ngươi. Phải biết rằng nữ nhân mới là người hiểu rõ nữ nhân nhất, nói nữa, ngươi chỉ là một đứa trẻ con, người ta nghĩ đi đâu mà nghĩ."
"Ngươi có thể không dạy ta mấy thứ tốt đẹp hơn không? Ngươi cứ mong chờ ta vào đó một ngày sao?"
Hạ Phong liếc Đổng Khiết một cái, cũng không có chấp nhận đề nghị đáng khinh kia của đối phương, dù sao sự đáng khinh của nàng luôn luôn chỉ dùng để trêu chọc người bên cạnh mà thôi.
Đối với người một nhà, hắn nhiều nhất cũng chỉ là có chút ý nghĩ đáng khinh, nhưng cũng không thực sự làm ra hành động.
Dù sao hắn là Hạ Phong, không phải Lý Tông Thụy.
Hắn nhớ rõ trước kia có đọc qua một cuốn tiểu thuyết, tình tiết truyện, thậm chí là tên nhân vật chính đều quên sạch sành sanh, chỉ nhớ trong đó có một nhân vật phụ đã nói một câu mà theo hắn thấy là phi thường ngưu bức, cũng vô cùng tán thành.
Gọi là đại trượng phu nên dâm cũng có đạo, mà không nên không biết xấu hổ.
Bởi vì đã khuya, cho nên Hạ Phong nghỉ ngơi một lát, cũng cảm thấy có chút không mở nổi mắt, vì thế cũng không thèm để ý đến Bao Tinh đang lải nhải không ngừng, trực tiếp tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Chẳng bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Chỉ là đang ngủ, hắn đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bởi vì trong bóng đêm có một bàn tay đột nhiên đặt lên người hắn.
Nếu là đặt ở chỗ khác, hắn phỏng chừng cũng sẽ không đột nhiên tỉnh giấc, mấu chốt là cái tay kia, không nghiêng không lệch lại vừa vặn đặt lên tiểu huynh đệ của hắn.
Thật mẹ nó xấu hổ.
Không cần hỏi hắn cũng biết, khẳng định là tay của Đổng Khiết, hắn trực tiếp cầm tay Đổng Khiết sang một bên.
Nhưng mà hắn vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe Đổng Khiết miệng lẩm bẩm một câu không rõ, sau đó, liền trực tiếp đem áo trên của nàng cởi xuống.
Đêm đen như mực, Hạ Phong tuy rằng nhìn không được rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm giác được Đổng Khiết xác thật đem áo trên cởi ra, không biết có phải hay không do quá nóng, lúc này còn đang chậm rãi cởi quần.
Tính ra thì, làm ta c·h·ết quách cho rồi.
Hạ Phong trực tiếp dùng chăn che kín đầu, cố gắng không miên man suy nghĩ.
Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, cho nên rất nhanh hắn lại mất đi ý thức.
Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn liền mơ màng nghe được trên giường có âm thanh, hắn hé mắt ra nhìn, sau đó liền thấy Đổng Khiết đang mặc quần, sau đó nàng xoa huyệt thái dương từ trên giường rất khẽ bước xuống.
Sau khi xuống dưới, nàng có chút không yên tâm nhìn Hạ Phong một cái, trong quá trình đó, Hạ Phong vội vàng nhắm mắt lại, vẫn luôn giả bộ ngủ.
Đổng Khiết cũng không phát hiện hắn đã tỉnh, sau đó liền đi vào phòng vệ sinh, tuy rằng đã đóng cửa phòng vệ sinh, nhưng bởi vì kính đều là trong suốt, cho nên Hạ Phong vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không khỏi làm tim hắn đập nhanh hơn.
Sau đó hắn mơ màng ngủ thêm một giấc, thẳng đến khi chuông báo thức di động vang lên, hắn mới lần mò cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, kết quả giống như bị người khác dội cho một gáo nước lạnh, vội vàng ngồi bật dậy.
Bởi vì hắn phát hiện chính mình một giấc này ngủ đến tận hơn 11 giờ, nhưng mà tác giả phòng khách 10 giờ đã bắt đầu.
Đổng Khiết không có trong phòng, trên di động cũng có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, QQ cũng đều là tin nhắn của biên tập viên Tiểu Túi, hiển nhiên là hỏi hắn vì sao không đến.
Rửa mặt, đơn giản chỉnh lại mái tóc có chút hỗn độn, Hạ Phong gửi tin nhắn cho Đổng Khiết xong, hắn liền theo vị trí mà biên tập viên đã cho hắn trước đó, đi thang máy tới tầng 12 của khách sạn.
Ở tầng 12 có rất nhiều phòng họp chuyên dụng cho các xí nghiệp tổ chức hội nghị, trong đó có những phòng họp lớn chứa được vài trăm người, cũng có những phòng họp nhỏ chỉ chứa được mười mấy, hai mươi người.
Mà giống bọn họ loại này tác giả phòng khách, hiển nhiên chỉ thuộc về quy mô hội nghị nhỏ, căng đét cũng chỉ có 30 người tới tham gia.
Cho nên sau khi đi lên, Hạ Phong rất nhanh liền tìm được phòng họp mà biên tập viên của hắn và mọi người đang ở.
Vì thế sau khi gõ cửa, trong lòng hắn có chút khẩn trương đi vào.
Mà ở trong phòng họp, trước bàn dài hình bầu dục, có khoảng hai mươi mấy người với độ tuổi khác nhau, giới tính khác nhau, đều theo sự đột ngột xâm nhập của hắn, đồng loạt đem ánh mắt hội tụ lên người hắn.
"Ngượng ngùng a, khách sạn lớn quá cho nên lạc đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận