Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 153: trái tim băng giá

**Chương 153: Trái Tim Băng Giá**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Bởi vì ngày mai là ngày nghỉ, tuy rằng bọn họ không giống...?
Dù sao cũng là ngày nghỉ, hôm nay các giáo viên sẽ không đi kiểm tra ký túc xá, đương nhiên, bọn họ cũng đều xin nghỉ nói là về nhà. Cho dù uống say quá chén, trực tiếp tìm một quán net "chơi net thâu đêm", hoặc là tìm một k·h·á·c·h sạn nhỏ ngủ qua đêm cũng không có vấn đề gì.
"Nói thật hay là đại mạo hiểm?"
Hạ Phong hỏi Thẩm Duyệt, người vừa thua trong trò chơi.
"Nói thật."
"Đừng mà, đã rất nhiều lần nói thật rồi, lần này phải..."
"Hôn một cái, hôn một cái..."
"Thôi, lớp trưởng của chúng ta tương đối thẹn thùng, mọi người cũng đừng làm khó nàng. Chúng ta ôm một cái là được."
Hạ Phong thấy Thẩm Duyệt không đồng ý, lúc này đảo mắt, lại một lần nữa thể hiện phong thái "trai tốt".
Thẩm Duyệt cảm kích nhìn Hạ Phong một cái, sau đó thẹn thùng gật đầu nói:
"Vậy thì ôm một cái đi."
Thẩm Duyệt cũng ngượng ngùng giơ tay, nhưng thật ra Hạ Phong - gã tài xế già rơ - trực tiếp bước tới, ôm Thẩm Duyệt vào lòng.
"Hạ Phong, chìa khóa xe của ngươi cộm vào ta rồi."
"Chìa khóa xe?"
Hạ Phong theo bản năng sờ sờ, kết quả liền xấu hổ p·h·á·t hiện "tiểu đệ đệ" của mình không biết đã "thức giấc" từ khi nào, sợ tới mức hắn vội vàng kéo lại vạt áo.
Mọi người chơi đến tận khuya, các bạn học mới tận hứng, mỗi người một ngả.
Bởi vì Thẩm Duyệt hôm nay uống không nhiều lắm, cho nên Hạ Phong liền trực tiếp đ·á·n·h xe đưa Thẩm Duyệt về nhà trước.
Trong quá trình đó, Thẩm Duyệt nhận được điện thoại của ba ba nàng, không biết có phải lo lắng hắn "chiếm t·i·ệ·n nghi" Thẩm Duyệt hay không, cho nên giữa đường Thẩm Trọng liền lái xe đến đón Thẩm Duyệt.
Hơn nữa còn ném cho Hạ Phong một ánh mắt mang tính uy h·iếp, rõ ràng là muốn hắn tránh xa Thẩm Duyệt một chút.
"Sớm muộn gì cũng khiến Thẩm Duyệt sinh cho ngươi một đứa cháu ngoại!"
Hạ Phong trong lòng có chút bực dọc nghĩ.
Trên đường về nhà, Thẩm Trọng nhìn Thẩm Duyệt ngồi ở ghế phụ, tr·ê·n mặt tràn đầy tươi cười, có chút cau mày hỏi:
"Sao con lại để Hạ Phong đưa con về?"
"Bởi vì muộn như vậy rồi, hắn không yên tâm để con tự đi về một mình, cho nên mới đưa con về."
"Ta không hỏi cái này, ý ta là trước kia không phải con luôn ghét hắn đến mức không chịu nổi sao? Sao bây giờ lại không ghét nữa?"
"Aiya, con chỉ là nói chán ghét hắn quấy rầy con, chứ chưa nói là ghét hắn mà."
"Chẳng phải như nhau sao? Dù sao ba không t·h·í·c·h cái thằng nhóc đó, vừa nhìn đã thấy dẻo miệng, không phải loại tốt lành gì."
Thẩm Trọng lúc này nói ra cảm nhận của mình về Hạ Phong.
"Hạ Phong kỳ thật rất có tài, chỉ là ngày thường rất kín tiếng, không thích thể hiện. Lúc ấy ba đồng ý giúp Hạ thúc thúc, không phải cũng là vì Hạ Phong sao ạ?"
Thẩm Duyệt vô tình, trực tiếp chọc trúng chỗ đau của Thẩm Trọng.
"Ta là do tương đối coi trọng Hạ Hoành Viễn, không liên quan đến Hạ Phong."
Nói đến đây, có lẽ là sợ Thẩm Duyệt lại nói gì đó, Thẩm Trọng vội vàng chuyển chủ đề nói:
"Lần sau nếu có tụ tập bạn bè thì đừng chơi khuya như vậy, kết thúc sớm một chút rồi về nhà sớm một chút."
"Con biết rồi." Thẩm Duyệt không để tâm gật đầu.
...
Hạ Phong vốn định đ·á·n·h xe về nhà, nhưng tr·ê·n đường lại nhận được tin nhắn của Vương Uyển Như, hỏi hắn đang làm gì.
Hắn thấy Vương Uyển Như còn chưa nghỉ ngơi, liền trực tiếp gọi cho nàng, kết quả hàn huyên vài câu, hắn p·h·á·t hiện tâm trạng Vương Uyển Như hình như đặc biệt không tốt.
Không cần nghĩ hắn cũng biết, khẳng định là lại chịu đựng sự bực dọc từ người mẹ kế kia.
Vì thế hắn cũng không về nhà nữa, liền trực tiếp bảo tài xế taxi quay đầu, hắn trực tiếp đến nhà Vương Uyển Như.
Mặc dù Vương Uyển Như nói trong điện thoại không cho hắn qua, nhưng cuối cùng hắn vẫn tới.
Gõ cửa, rất nhanh Vương Uyển Như liền thật cẩn t·h·ậ·n mở cửa phòng, nhìn qua có vẻ có chút tiều tụy.
"Sao không hỏi xem là ai à, không sợ là hái hoa đạo tặc sao?"
"Chẳng phải ngươi là rồi sao?"
Vương Uyển Như nhìn thấy Hạ Phong, tr·ê·n mặt mới xem như lộ ra một chút ý cười.
"Lời này nói không t·ậ·t x·ấ·u."
Hạ Phong đi vào, rồi sau đó rất tự nhiên c·ở·i áo khoác, rồi đi th·e·o Vương Uyển Như vào phòng ngủ, đặt m·ô·n·g ngồi lên ghế trước bàn học.
Chỉ là không đợi hắn nói chuyện, liền nghe Vương Uyển Như nói trước:
"Ngươi không được ngủ ở chỗ ta, lát nữa ngươi phải về."
"Này, em xem ta là loại người gì vậy?"
Hạ Phong cười toe toét, sau đó liền chuyển đề tài hỏi:
"Hôm nay ba ba em đột nhiên gọi điện thoại làm gì thế?"
"Ông ấy muốn em về nhà ở."
"Sao trước kia không cho em về nhà, bây giờ lại bảo em về?"
"Bởi vì đối tượng của ông ấy muốn bán nhà đi. Nhưng kỳ thật em biết, trong nhà căn bản không có chỗ của em, ông ấy kỳ thật là muốn em đến ký túc xá trường ở, chỉ là ông ấy không nói ra mà thôi."
Vương Uyển Như thở dài, có chút thương tâm nói.
"Vậy em nghĩ thế nào?"
"Tuy rằng em không muốn bọn họ bán căn hộ này của bà nội đi, nhưng em cũng không muốn bọn họ vì em mà cãi nhau, cho nên em quyết định đến ký túc xá.
Dù sao cũng có rất nhiều bạn học ở đó, ít nhất so với việc em tự mình ở một mình thì náo nhiệt hơn nhiều."
"Em cứ luôn lùi bước, luôn nhường nhịn, đến khi nào mới có thể kết thúc đây."
Hạ Phong nghe xong cũng thấy bực thay cho Vương Uyển Như.
"Em không phải vì mặt mũi người phụ nữ kia, mà là vì ba ba em suy xét, em không muốn làm ông ấy khó xử.
Dù sao cũng chỉ là chỗ ở, ở đâu cũng giống nhau. Ở tại trường còn t·i·ệ·n hơn."
Hạ Phong thật sự rất muốn nói, ta có thể giúp em mua lại căn nhà này, nhưng cảm thấy nếu nói ra, Vương Uyển Như tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Dù sao cũng quen biết cô gái nhỏ này lâu như vậy rồi, biết nàng lòng tự trọng rất mạnh, không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác quá nhiều.
Cho nên hắn do dự mãi, lời đến bên miệng vẫn là không nói ra.
Bất quá Vương Uyển Như có thể không truy cứu, nhưng có người làm tổn thương bạn bè của hắn, hắn lại không thể không truy cứu. Cái người mẹ kế kia của Vương Uyển Như, sớm muộn gì hắn cũng phải "dạy dỗ" đối phương một trận.
"Mẹ kế của em làm nghề gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận