Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 483: xui xẻo

Chương 483: Xui xẻo Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Nam sinh thì bàn luận về dáng người nữ sinh, còn nữ sinh cũng không hề thẹn thùng như ở trong nước, đều đang nói xem tiểu huynh đệ của ai lớn hơn.
Trong quá trình bơi lội, còn có rất nhiều nam nữ sinh, miệng không lúc nào ngớt nói chuyện "lái xe".
Ngao hết một buổi chiều, Hạ Phong mới xem như đợi được Vương Uyển Như tan học.
Hắn dựa theo ước định trước đó với Vương Uyển Như, đi tới cửa khu dạy học chờ nàng.
Học sinh nói nói cười cười, ồn ào từ khu dạy học đi ra, một hồi lâu, mới thấy Vương Uyển Như tươi cười, cùng một nữ sinh khác không biết là người Hoa, hay là người châu Á, đi theo sau đám học sinh đi ra.
Vương Uyển Như vừa ra tới liền vẫn luôn tìm Hạ Phong, nhưng bởi vì chiều cao nàng có chút hạn chế, cho nên có chút khó khăn.
Hạ Phong lại liếc mắt một cái liền thấy được nàng, liên tục vẫy tay với nàng:
"Ta ở chỗ này."
Vương Uyển Như nhìn thấy Hạ Phong, vội vàng chạy nhanh qua, phía sau, còn đi theo nữ sinh châu Á kia.
"Uyển Như, hắn chính là người mà ngươi ngày nhớ đêm mong sao? Nhìn giống như không có gì đặc biệt a?"
Nữ sinh nói một tràng tiếng Anh lưu loát, vừa mới tới gần liền trực tiếp cho Hạ Phong một cái "kém bình".
Hạ Phong nhìn nữ sinh kia một cái, cảm thấy nữ sinh này lớn lên giống Husky, cũng lười phản ứng nàng.
Nhưng Vương Uyển Như có chút xấu hổ, giới thiệu với nữ sinh kia:
"Đây là bạn... bạn trai ta, Hạ Phong."
"Hạ Phong, đây là bạn học của ta, Lý Tuấn Mỹ, nàng là con lai Hàn - Mỹ."
"Nguyên lai là bạn bè 'cây gậy', thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ, một gương mặt nguyên nước nguyên vị như thế, chính là không nhiều lắm thấy a."
("Cây gậy" ở đây là một từ lóng ám chỉ người Hàn Quốc)
"Cây gậy?" Lý Tuấn Mỹ có chút nghi hoặc nhìn về phía Vương Uyển Như, Vương Uyển Như không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Phong một cái, Hạ Phong cười cười nói:
"Cây gậy là một loại xưng hô hữu hảo."
"Uyển Như, ta không thích bạn trai của ngươi.
Cho nên ta đi về trước."
Lý Tuấn Mỹ nói thẳng thừng, có thể nói là không cho Vương Uyển Như chút mặt mũi nào, Hạ Phong có chút khó chịu còn định nói gì, nhưng Vương Uyển Như lại kéo hắn, rồi cười nói với Lý Tuấn Mỹ:
"Vậy Tuấn Mỹ, hôm nay ta sẽ không cùng ngươi ăn cơm."
Lý Tuấn Mỹ hống hách bỏ đi, Hạ Phong nhịn không được nói:
"Nữ nhân này có phải đầu óc có vấn đề không, ta có trêu chọc gì nàng đâu.
Loại người này ngươi vẫn là ít qua lại thôi, đúng là đồ thần kinh."
"Tuấn Mỹ là bạn cùng phòng của ta, ngày thường đối với ta cũng rất chiếu cố, ta mới tới đây thực sự không thích ứng được, nàng đã giúp ta rất nhiều."
"Thôi được rồi, nàng đối tốt với ngươi là được.
Chúng ta không nói nàng nữa, ta thấy gần trường học này cũng không có gì ăn cả. Chúng ta đi đâu ăn cơm?"
"Bên này chỉ có nhà ăn có thể ăn cơm."
"Chỗ này của ngươi nếu buổi tối đi ra ngoài, có sao không?"
"Học sinh ngoại trú là có thể ra khỏi trường, nhưng mà ta thuộc loại ở nội trú, nếu buổi tối không trở lại, khả năng sẽ có chút phiền phức.
Bất quá ta chưa thử qua, cho nên cũng không rõ ràng lắm."
Hạ Phong tới chỗ này tìm Vương Uyển Như một chuyến, tự nhiên không thể ở trong trường học cùng Vương Uyển Như nghỉ ngơi mấy ngày, thế nào cũng phải đi ra ngoài, ở trên giường tham thảo tương lai nhân sinh.
Nhưng hắn xem qua bản đồ trước đó, gần đây thật sự không có gì hay ho để chơi, bất quá khách sạn thì có.
Hắn cùng Vương Uyển Như tận lực tránh đám người, đi dạo một vòng trong trường, Vương Uyển Như hỏi hắn vì sao đột nhiên lại tới, Hạ Phong trực tiếp nói lời ngon ngọt chính là bởi vì nhớ nàng.
Thật ra hắn cũng không hoàn toàn nói dối, hắn xuất ngoại mục đích không phải Seattle, cho nên hắn tới đây, chính là vì gặp Vương Uyển Như.
Một chút vấn đề cũng không có.
Hạ Phong hỏi Vương Uyển Như rất nhiều, tỷ như có thích ứng với trường học này không, thích ứng với văn hóa bên này, đương nhiên quan trọng nhất chính là hỏi nàng có ai bắt nạt nàng không.
Vương Uyển Như đều nói còn ổn, Hạ Phong cũng không biết là nàng sợ hắn lo lắng nên mới nói vậy, hay là thật sự như nàng nói.
Vườn trường, tràn ngập hơi thở hormone nam nữ, rất nhiều đôi yêu nhau không hề né tránh ai, trực tiếp ngồi trên bãi cỏ bắt đầu hôn.
"Cấp ba bên này đều bạo dạn như vậy sao?"
"Trường học thường sẽ không quản những việc này, nhưng cũng sẽ không cổ súy."
"Ngươi ngày thường đều ở nội trú sao?"
"Ân, ta chỉ có thứ Bảy buổi tối, ngồi xe buýt của trường đi vào thành phố."
"Mẹ ngươi đối xử với ngươi thế nào? Các ngươi nhiều năm không gặp, hẳn là sẽ có chút xa lạ đi?
Còn có nàng ở bên này làm gì?"
"Mẹ ta gả cho một người Mỹ, hai người kinh doanh một quán bar.
Ngày thường cũng rất bận, chúng ta cũng không có thời gian trò chuyện.
Bất quá bọn họ đối ta đều rất tốt."
Vương Uyển Như mặc dù nói rất tốt, nhưng trong lòng Hạ Phong lại có chút không yên tâm, bởi vì Vương Uyển Như từ trước đến nay là người, đem nước đắng nuốt vào trong bụng, không đến mức thật sự chịu đựng không được, tuyệt đối sẽ không nói ra.
Hơn nữa nàng ở nước ngoài một mình, bọn họ lâu ngày không gặp, mặc dù có chuyện gì, cũng sẽ tự mình tìm cách, mà không làm hắn bên này phải sốt ruột.
Điểm này của Vương Uyển Như tốt mà cũng không tốt, tốt là chứng tỏ nàng kiên cường, hiểu chuyện, nhưng mặt không tốt là, làm bạn gái hắn, nữ nhân của hắn, cũng không cần quá hiểu chuyện.
Bởi vì không có chuyện gì là hắn không giải quyết được.
Bất quá ngoài miệng hắn không nói, mà tính toán xem có gặp được cha mẹ nàng không, tìm hiểu một chút tình huống, hắn không muốn Vương Uyển Như ở đây bị khinh thường.
Nắm tay Vương Uyển Như, hai người đi vào nhà ăn.
Nhà ăn cũng cần quẹt thẻ cơm, hơn nữa các loại đồ ăn phong phú, có đồ ăn Tây, có món Trung Quốc, còn có chút đồ ăn vặt.
Ngon hay không thì không nói, ít nhất chủng loại là tương đối phong phú.
Hạ Phong tùy tiện gọi món, cầm hai chai Coca, đương nhiên, cuối cùng là Vương Uyển Như quẹt thẻ trả tiền.
Có lẽ vì hắn không mặc đồng phục, lại là Vương Uyển Như quẹt thẻ cơm, cho nên rất nhiều học sinh, đều cố ý hoặc vô tình nhìn hắn.
Bất quá hắn mặt không đỏ, tim không đập, một chút cũng không để ý.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện, Hạ Phong lúc này cũng không hề đặt câu hỏi, hoàn toàn biến thành một người nghe, nghe Vương Uyển Như kể về cuộc sống của nàng ở đây.
Nàng nhắc tới nhiều nhất, chính là vì rào cản ngôn ngữ, mà gây ra chuyện cười.
Vương Uyển Như tuy rằng thành tích rất tốt, tiếng Anh cũng không tồi, nhưng tiếng Anh trong nước phần lớn chỉ dùng trên giấy tờ, hơn nữa tương đối chính thống.
Mà ở bên ngoài, có rất nhiều khẩu ngữ, cùng với những từ ngữ giống như phương ngôn trong nước, những thứ này đều cần phải học tập, tiếp thu từ từ.
Vương Uyển Như vốn là người rất nỗ lực, cho nên vẫn luôn cố gắng khắc phục, đến bây giờ, đã rất ít khi gây ra chuyện cười.
"Ngươi đáng yêu như thế, có phải hay không có không ít người theo đuổi ngươi a?"
Hạ Phong nghe một hồi, đột nhiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Vương Uyển Như, hỏi nàng.
"Ta xấu không ai thèm, lùn lại càng không có bạn, ai thèm để ý ta chứ."
"Ngươi nói như vậy, ta làm sao cảm thấy mình lỗ vốn quá, có thể trả lại tiền không?"
"Không thể. Ta là ăn vạ ngươi."
Hạ Phong bị Vương Uyển Như chọc cười, trong lòng cũng có ý nghĩ xấu xa, vì thế bắt đầu ăn nhanh hơn, nghĩ lát nữa mang Vương Uyển Như ra ngoài.
Đợi hai người ăn xong, từ nhà ăn ra ngoài, Hạ Phong không chú ý, trực tiếp đụng phải người khác.
"Đáng c·h·ết! Hôm nay ta sao xui xẻo vậy!
Tên hỗn đản nào không có mắt vậy!"
Hạ Phong không có cảm giác gì, dừng lại, lúc này mới phát hiện, một hàm răng trắng, ở bên ngoài bay.
"Giả bộ không quen biết ta."
Hạ Phong lúc này đẩy Vương Uyển Như sang một bên, giữ khoảng cách với nàng, bởi vì hắn nhận ra, người bị hắn đụng trúng, chính là tên da đen cao to bị hắn dùng bóng đập vào đầu lúc trước.
Hắn có chút hối hận lúc ấy ra tay nhẹ, đáng lẽ nên nặng tay hơn, như vậy cũng sẽ không gặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận