Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 10: Thì nhìn cái này ngâm nước đi tiểu

**Chương 10: Thử xem thứ này ngâm nước tiểu**
Lão đầu mặt mũi nhăn nheo, vóc người rất nhỏ gầy, xem ra... ít nhất... cũng phải bảy mươi, tám mươi tuổi.
Lúc này, giống như người bị bệnh tim sắp phát tác, lão đang vươn một bàn tay khô đét, với về phía bọn họ.
Hạ Phong bị lão đầu đột nhiên xuất hiện kia dọa cho toát mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ, không lẽ nào đụng phải quỷ rồi? Dù sao, ai rảnh rỗi buổi tối lại chạy đến khu rừng hoang vắng này giả bộ bị đụng chứ?
Cho nên mặc kệ lão đầu kia là người hay quỷ, hắn cũng không có ý định lại gần xem xét, chỉ muốn mau chóng đưa Vương Uyển Như chạy khỏi đây.
"Ngươi mới vừa gọi gì vậy, ta còn tưởng ngươi nhìn thấy quỷ chứ, làm ta giật cả mình."
"Ngươi không thấy sao? Bên kia có một..."
"Bên kia không có gì cả, trời cũng không còn sớm, chúng ta mau đi thôi."
Vừa nói, Hạ Phong vừa không ngừng nháy mắt với Vương Uyển Như, ý bảo nàng nhanh chóng rời đi cùng hắn.
Thế nhưng Vương Uyển Như thật sự có chút đơn thuần, nàng đột nhiên hỏi:
"Có phải trong mắt ngươi có con trùng nhỏ nào bay vào không?"
"À... Không có, chỉ là hơi khó chịu chút, nhưng không ảnh hưởng đến việc chạy trốn."
Hạ Phong nói xong, kéo Vương Uyển Như định cất bước chạy, nhưng lúc này, cách đó không xa lại vang lên một tiếng thở dài:
"Người trẻ tuổi... Chân ta bị thương, cầu xin các ngươi giúp ta một chút được không?"
Hạ Phong đột nhiên nắm chặt tay Vương Uyển Như, nàng vừa định vô thức rút tay ra, liền nghe Hạ Phong hạ giọng nói:
"Đừng nói chuyện, coi như không thấy, lão đầu kia có gì đó kỳ lạ, ai lại đến đây vào buổi tối chứ."
Vương Uyển Như có chút khó hiểu nhìn Hạ Phong, Hạ Phong cũng không giải thích nhiều, tiếp tục nói:
"Tóm lại ngươi nghe ta, hai ta hiện tại chạy về phía mộ phần của bà ngươi, chạy mau!"
Vừa nói, Hạ Phong vừa kéo Vương Uyển Như, bắt đầu chạy nhanh ra bìa rừng.
Mà lão đầu ban đầu đang ngồi Tmd! ở gốc cây khô kia, sau khi thấy hai người bỏ chạy, liền từ từ đứng dậy, sau đó biến mất như bốc hơi vậy.
"Hạ Phong, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, lão bá kia bị thương, vì sao chúng ta không giúp ông ấy một chút?"
"Nếu lão đầu đó là người bình thường, cùng lắm là lừa chúng ta một trận, nhưng nhỡ là quỷ thì sao? Đừng quên, chúng ta bây giờ là đến gặp quỷ hồn của bà ngươi. Cho nên vẫn là đừng mạo hiểm thì hơn."
Vương Uyển Như nghe Hạ Phong nghi ngờ lão đầu kia là quỷ, sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mà Hạ Phong kịp thời đỡ lấy.
"Cẩn thận chút. Mộ phần của bà ngươi chắc là ở gần đây thôi."
"Ừ, đi qua khu rừng phía trước là đến."
"Được, vậy chúng ta đừng nghỉ ngơi nữa, ban ngày lúc tới, ta đã cảm thấy có chút không ổn rồi, giờ lại là buổi tối, còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì, cho nên mau chóng gặp bà ngươi rồi chúng ta trở về vẫn hơn."
Nếu không phải đưa Vương Uyển Như đến gặp bà nàng là nhiệm vụ cưỡng chế, có đánh chết hắn, hắn cũng không đến cái mồ này vào buổi tối để chịu khổ.
Thế nhưng giờ hắn không có người tốt thẻ, thật vất vả mới thuyết phục được Vương Uyển Như qua đây, cho nên hắn lo lắng nếu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau tìm Vương Uyển Như có thể sẽ bị cự tuyệt, nên mới tiếp tục kiên trì chạy về phía trước.
Lần thứ hai tiến vào một khu rừng rậm rạp, Hạ Phong vừa kéo Vương Uyển Như vào, liền ở phía trước một gốc cây hòe lớn, lại gặp lại lão đầu mặc áo vải xanh nhạt kia.
Chỉ là lần này gặp lại, trông lão đầu rõ ràng nham hiểm hơn rất nhiều so với trước.
Đồng thời, điều này cũng chứng thực suy đoán trước đó của Hạ Phong, đó chính là lão này căn bản không phải "lão bá bá" gì đó như Vương Uyển Như nói, mà rõ ràng là một Quỷ Lão đầu đáng sợ!
"Người trẻ tuổi... Vì sao các ngươi lại bỏ chạy..."
"Quỷ a ——!"
Vương Uyển Như sợ hãi kêu lớn, Hạ Phong lá gan ngược lại có vẻ lớn hơn Vương Uyển Như một chút, chỉ là mặt lộ vẻ sợ hãi sửng sốt trong khoảnh khắc.
Sau đó liền phản ứng lại, kéo Vương Uyển Như chạy thẳng đến một hướng khác.
"Thật là xui xẻo, muốn gặp thì không gặp, không muốn gặp thì lại xuất hiện."
Hạ Phong bây giờ xem như tin rằng trên đời này có quỷ, nếu không... thì không thể giải thích được, vì sao lão đầu kia có thể đột nhiên chạy đến trước mặt bọn họ.
"Quỷ đều là do người chết biến thành, lợi hại cũng không đến đâu, lão đầu kia chỉ là giả thần giả quỷ, ngươi tin ta, nếu nó còn xuất hiện, ta nhất định phải dạy cho nó một bài học.
Nói chung, ngươi đừng lo lắng là được, xem tay ngươi lạnh cóng rồi kìa, hơn nữa... sao cảm giác lại không giống lúc trước thế này."
Hạ Phong vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm Vương Uyển Như, kết quả vừa nhìn, suýt chút nữa hắn tè ra quần.
Bởi vì không biết từ khi nào, Vương Uyển Như đã biến thành Quỷ Lão đầu kia, bị hắn nắm trong tay chạy trốn ở khu rừng này.
"A...!"
Hạ Phong sợ đến mức hai chân cũng mềm nhũn, vội vàng buông tay Quỷ Lão đầu ra, không để ý đến việc đi tìm Vương Uyển Như, mà liều mạng chạy về phía xa.
Phía sau, Quỷ Lão đầu giống như một đốm lửa ma trơi, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười nhạt khiến người ta phát rét:
"Người trẻ tuổi..."
"Người trẻ tuổi..."
"Đợi ta một chút! ! !"
Quỷ Lão đầu đột nhiên hét lớn, Hạ Phong liếc mắt nhìn, mượn ánh trăng mờ ảo, liền thấy một khuôn mặt ghê tởm đầy giòi bọ, cách mặt hắn rất gần, chỉ chút nữa là chạm sát vào hắn.
Trong tình thế cấp bách, Hạ Phong không còn cách nào khác đành phải nằm rạp xuống đất, miễn cưỡng tránh được.
Tuy nói là tránh được, thế nhưng hắn nằm rạp xuống như vậy, khiến hắn ngã không nhẹ, cảm giác như xương cốt toàn thân rã rời, đau đớn vô cùng.
"Quỷ đại gia, chúng ta vừa xấu xí, thịt lại ít, ngài làm cha, có nấu lên cũng chẳng được lợi lộc gì.
Ngài nếu không vội, có thể chờ chút, nói không chừng lần sau lại gặp được người tốt hơn."
Hạ Phong vừa thở dài vừa nói những lời ngon ngọt, kết quả, sau khi nói xong, hắn phát hiện Quỷ Lão đầu đã biến mất.
Giữa lúc hắn cho rằng lời nói của mình có tác dụng, thì cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Vương Uyển Như.
Hiển nhiên là Quỷ Lão đầu kia đã buông tha cho hắn, đi bắt Vương Uyển Như.
"Lẽ nào quỷ cũng thích các cô nương trẻ trung, xinh đẹp?"
Hạ Phong có chút do dự, không biết có nên đi cứu hay không, nếu cứu, hắn có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Không cứu, Vương Uyển Như bị hắn lừa dối đến đây, nếu vì vậy mà mất mạng, hắn chắc chắn sẽ tự trách cả đời.
Vương Uyển Như vẫn đang liều mạng chạy về phía trước, thế nhưng, Quỷ Lão đầu ở phía sau, giống như hít thuốc lắc, tốc độ đuổi theo nàng càng lúc càng nhanh.
"Cứu mạng a! Hạ Phong... Ngươi ở đâu!"
Vương Uyển Như ở đây không có ai để tìm kiếm sự giúp đỡ, người duy nhất có thể giúp nàng cũng chỉ có Hạ Phong.
Thế nhưng Hạ Phong giờ không biết đang ở đâu, có thể đến cứu nàng hay không là một ẩn số.
Tuyệt vọng trong lòng càng ngày càng lớn, Vương Uyển Như khuỵu chân, mất thăng bằng ngã xuống đất.
Khi nàng còn đang cố gắng đứng dậy, liền cảm thấy cổ chân tê rần, nhìn lại, thì ra đã bị Quỷ Lão đầu bắt được.
Vương Uyển Như liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không thể thoát ra, đồng thời, Quỷ Lão đầu kéo thân thể nàng về phía sau, sau đó bóp chặt cổ nàng.
Bị quỷ bóp cổ, Vương Uyển Như lúc này ngay cả việc mở miệng kêu cứu cũng không thể, chỉ còn biết chảy nước mắt, giương mắt chờ chết.
Nhưng khi nàng tưởng rằng mình chắc chắn phải chết, liền thấy một thân ảnh thô bỉ chỉ mặc quần lót in hình hoạt họa, đột nhiên xuất hiện phía sau Quỷ Lão đầu, sau đó, hắn cầm chiếc quần ướt sũng trong tay, trùm thẳng lên đầu lão quỷ.
"Có hiệu quả hay không, phải xem thứ này ngâm nước tiểu của ta!"
Người đến không ai khác, chính là Hạ Phong nghe tiếng kêu chạy tới.
Sở dĩ hắn cởi quần, là vì hắn nhớ tới một phương pháp trừ tà rất lợi hại, đó chính là dùng nước tiểu của trai tân.
Cho nên hắn liền cởi quần ra, sau đó cầm chiếc quần đã bị nước tiểu của hắn làm ướt chạy đến, anh hùng cứu mỹ nhân.
Bất quá, hắn cũng không xác định biện pháp này có hiệu quả hay không, bởi vì tuy rằng thân thể này chưa từng "Hắc hắc" với ai, thế nhưng trong ngày thường không ít làm chuyện bậy bạ, cho nên hắn cũng chỉ có thể thử vận may một chút.
Bị Hạ Phong trùm một thân đầy nước tiểu, Quỷ Lão đầu chẳng những không bốc hơi giống như trong phim truyền hình, ngược lại còn trở nên điên cuồng hơn, giơ thẳng Quỷ trảo về phía Hạ Phong vồ tới.
"Xong!"
Thấy Quỷ Lão đầu hung hãn, Hạ Phong ngay cả cơ hội xoay người bỏ chạy cũng không có, chắc chắn phải chết.
"Hạ Phong!"
Vương Uyển Như kêu khóc tên Hạ Phong, trong lòng ngổn ngang trăm mối, vô cùng hối hận vì đã lừa Hạ Phong cùng nàng đến đây, nếu không... Hạ Phong cũng sẽ không vì cứu nàng mà gặp phải chuyện như vậy.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Uyển Như nhìn về phía Hạ Phong, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng, sau đó thốt lên:
"Bà nội..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận