Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 320: chỉ ra và xác nhận

**Chương 320: Chỉ ra và xác nhận**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
"Cho ta ba ngày thời gian, ta liền đem tiền đánh cho các ngươi."
Cho nên hắn nhất định phải một mình ở bên ngoài bôn ba, mỗi tháng còn phải gửi tiền về nhà. Từ khi hắn tìm Trương Liễu, kết hôn sau, cha mẹ hắn càng nghĩ đủ mọi cách, vì đứa em trai tốt của hắn mưu tính.
Cho em trai hắn mua nhà tân hôn, cho em trai hắn mua xe, em trai hắn rõ ràng còn chưa tốt nghiệp, cũng đã có đủ mọi thứ.
Mà hắn thì sao?
Nhìn như tìm được đối tượng có tiền, nhưng cuộc sống mà hắn trải qua gọi là gì đây?
So với nô tài còn không bằng, đối tượng của hắn nói đánh liền đánh, nói mắng liền mắng, cha vợ mẹ vợ hắn, càng tỏ vẻ đủ loại cho rằng hắn chẳng ra gì.
"Haiz, nhanh thôi, chờ ta chịu đựng qua giai đoạn cuối cùng này, hết thảy đều sẽ tốt đẹp."
Lưu Trường Minh trong lòng tự an ủi mình như vậy, đây cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm trước mắt.
Ở phòng khách ngây ngốc ngồi đến hơn hai giờ chiều, Trương Liễu mới từ trong phòng đi ra, ra tới sau một hai đòi ăn măng cụt, hắn liền tức tốc lái xe đi mua, trong quá trình đó nhận được điện thoại của mẹ vợ:
"Trường Minh, Hạ Thiên Sư đã đi rồi, tình huống ba ngươi thật sự không tốt, bác sĩ nói tùy thời đều có khả năng... Ngươi cùng Liễu Nhi buổi tối ở nhà, ta đến lúc đó sẽ qua."
"Con biết rồi mẹ, mẹ có muốn ăn gì không? Con mua cho mẹ một chút."
"Ba ngươi ở bệnh viện bệnh thành như vậy, ta có thể nuốt trôi được sao!"
Lưu Trường Minh xấu hổ không biết nói gì, mẹ vợ hắn liền cúp điện thoại.
"Đều khinh thường ta, coi ta là một kẻ dễ bắt nạt, cho nên các ngươi đều phải c·h·ế·t cho ta!"
Hai tay Lưu Trường Minh hung hăng đập vào tay lái, sau đó ở trong xe gào thét điên cuồng một hồi, lúc này mới khởi động lại xe, đi đến khu chợ bán hoa quả gần nhất.
Bệnh viện, Trương Thái Thái cúp điện thoại, rồi mới nói với Hạ Phong:
"Hạ Thiên Sư, đều làm theo lời ngài dặn dò."
"Ân, bất quá ta hỏi một câu, bà định xử trí Lưu Trường Minh như thế nào?"
"Đưa Cục C·ô·ng An a. Loại người ác độc này, phải bị bỏ tù."
Trương Thái Thái hận đến nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không có chút nào muốn buông tha Lưu Trường Minh.
"Bất quá Trương Thái Thái, ta cần phải nhắc nhở một câu, luật pháp không quản được loại chuyện thần quái này, hơn nữa, cho dù có thể quản, hắn đem hết thảy đẩy lên người con cẩu yêu kia, chúng ta cũng không làm gì được hắn."
"Vậy cũng không sao, chỉ cần làm con gái ta thấy rõ bộ mặt thật của Lưu Trường Minh, cho dù Lưu Trường Minh không vào tù cũng không sao, ta có đủ mọi cách để thu thập hắn!"
Hạ Phong vô cùng rõ ràng, nếu Trương Thái Thái không phải nể mặt con gái, sớm đã biết chân tướng sau liền sẽ nghĩ cách thu thập Lưu Trường Minh. Đối với Trương Thái Thái mà nói, bỏ tiền thuê mấy tên tay đấm, không nói có dám g·i·ế·t c·h·ế·t Lưu Trường Minh hay không, đánh gãy hai chân, làm gãy xương vài chỗ vẫn là chuyện đơn giản.
Bảy giờ tối, Lưu Trường Minh từ trong phòng bếp lẩm bẩm đi ra:
"Đã bảy giờ rồi, mẹ sao còn chưa tới?"
"Không tới càng tốt, ta hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy bà ta."
Trương Liễu còn đang giận Trương Thái Thái, mặt mày hậm hực nói.
"Vợ à, mẹ hôm nay là nể mặt Lưu Thiên Sư, mà không phải nể mặt Hạ Phong, cái tên Hạ Phong trẻ ranh đó thì biết cái gì.
Cho nên lát nữa em đừng có cãi nhau với mẹ."
"Ta mới lười cãi nhau với bà ta, còn không phải sợ bà ta mắc mưu bị lừa."
Trương Liễu bĩu môi, rồi mới gọi Barty đang lười biếng nằm trên đất:
"Tiểu Barty lại đây, để mẹ ôm một cái."
Barty nghe được Trương Liễu nói, thế nhưng thật sự lắc lắc đuôi chạy tới, sau đó Trương Liễu trực tiếp ôm nó lên.
"Em nói xem con chó này sao có thể thông minh như vậy, em cảm thấy nó còn thông minh hơn cả anh."
Trương Liễu quay đầu, cố ý nói với Lưu Trường Minh.
"Em sao lại lôi anh vào, bất quá cũng đúng thật, dù sao anh không thông minh bằng Barty."
Lưu Trường Minh nói, trong lòng cười thầm, nếu không phải vì Barty thông minh, ngươi sao có thể đồng ý nuôi nó.
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
"Có thể là mẹ tới, anh đi mở cửa."
Lưu Trường Minh nhanh chân đi tới cửa, sau đó mở cửa ra, chờ nhìn thấy Trương Thái Thái ngoài cửa, hắn liền cung kính nói:
"Mẹ, mẹ đến rồi, cơm đã làm xong, mẹ mau vào..."
Nhưng mà không đợi hắn nói xong, gương mặt Hạ Phong mang theo nụ cười như có như không, cũng lộ ra.
"Hạ Thiên Sư... Ngài..."
"Lưu tiên sinh nhìn thấy ta hình như rất kinh ngạc, chẳng lẽ cho rằng ta đã đi rồi?"
"Không có, không có, có thể nhìn thấy Hạ Thiên Sư ta rất cao hứng, chỉ là không biết ngài tới, bằng không ta đã xào thêm hai món."
Trương Thái Thái lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Trường Minh, sau đó cùng Hạ Phong lần lượt đi vào trong phòng.
Trương Liễu đang ngồi trên ghế sô pha ôm Barty, nhìn thấy Hạ Phong cũng tới, lập tức lại muốn nổi giận, kết quả nàng không chờ nổi giận, lại bị Barty đang ôm trong n·g·ự·c, đột nhiên nhe răng nhe nanh sủa về phía Hạ Phong.
"Khá tốt một căn nhà, thế nào lại nuôi chó, các ngươi không chê bẩn, ta còn ngại ồn ào."
Trương Thái Thái chán ghét liếc mắt nhìn Barty, sau đó nói với Trương Liễu.
"Ồn ào cũng không ồn ào đến bà, hơn nữa, Barty bình thường rất ngoan, chỉ biết cắn k·ẻ l·ừ·a đ·ả·o."
Trương Liễu ẩn ý nhìn Hạ Phong, nhưng Hạ Phong lại không sao cả cười cười, tiện đà hỏi Lưu Trường Minh:
"Lưu tiên sinh, con cẩu yêu nhà ngươi hung dữ như vậy, ngươi làm ở đâu ra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận