Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 481: gặp mặt

Chương 481: Gặp mặt Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Tài xế gặp chuyện không may, tất cả đều nằm trong dự tính của Hạ Phong, hắn cũng không quá để tâm, rốt cuộc loại chuyện xả giận này, ở thời điểm hắn dùng chú oán chi đồng tiến hành nguyền rủa, cũng đã nguôi giận.
Đứng ở ngoài cửa trường học, nếu Hạ Phong dùng phương thức bình thường, khẳng định là không vào được.
Bởi vì đại môn trường học đóng chặt, hẳn là chỉ có buổi tối tan học mới có thể mở cửa, để cho một số học sinh ngoại trú rời đi.
Bất quá điều này không làm khó được hắn, hắn từ ba lô hệ thống lấy ra một lá ẩn thân phù, sau đó dán ở trên trán mình.
Tiếp theo, cả người hắn liền như là biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Ẩn thân phù có ưu điểm không cần nói nhiều, bởi vì được xem là thần phù rình coi đáng khinh, nhưng khuyết điểm, hoặc là nói so với ẩn thân tạp thì khuyết điểm ở chỗ, thời gian duy trì phi thường ngắn.
Mỗi lá ẩn thân phù, nhiều nhất chỉ có thể duy trì trạng thái ẩn thân trong 10 phút.
Cho nên nếu muốn làm chút chuyện xấu gì đó, không chuẩn bị 10 hay 8 lá, căn bản là không đủ.
Đương nhiên, hắn dùng ẩn thân phù, cũng không phải là vì chui vào phòng tắm nữ sinh để rình coi, mà chỉ là phương tiện để hắn lật qua cổng lớn nhảy vào mà thôi.
Cổng trường học là loại cửa kéo điện tử, độ cao phi thường có hạn.
Lấy tố chất thân thể Hạ Phong hiện tại, không hề khoa trương khi nói, trực tiếp dùng động tác vượt rào là có thể nhảy qua.
Hắn lui về phía sau hai bước, tiện đà tăng tốc, nhẹ nhàng như bay lượn liền từ trên cửa vượt qua.
Sau khi vào, hắn nghênh ngang xuyên qua sân thể dục, tiện đà trực tiếp đi vào khu dạy học gần hắn nhất.
Trường học rất lớn, hắn ở trên mạng có tra qua, diện tích không hề thua kém đại học, cho nên hắn cũng không trông cậy vào việc tùy tiện vào một tòa khu dạy học, là có thể trùng hợp nhìn thấy Vương Uyển Như ở trong phòng học đi học.
Nói đến cùng, hắn chỉ là muốn tiến vào đi dạo, chờ hiệu quả ẩn thân phù kết thúc mà thôi.
Đi vào ngoài cửa lớp, bởi vì cửa không đóng, cho nên Hạ Phong trực tiếp đi vào trong phòng học.
Giáo viên giảng bài, là một nữ nhân béo mập tuổi nhìn có hơn 40, biểu tình có chút phẫn nộ, trong miệng cũng đang nói một số lời giáo dục học sinh.
Học sinh trong lớp không nhiều lắm, hắn nhìn lướt qua, chỉ có hơn 30 người.
Diện tích lớp học cũng không lớn, lão sư cùng học sinh gần như dựa sát vào nhau, ở khoảng cách gần như thế, thật sự là phía dưới làm chút chuyện gì, lão sư đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người phương Tây phát dục đều tương đối nhanh, sau khi tiến vào tuổi dậy thì, có thể nói là mỗi ngày một khác.
Hạ Phong nhìn học sinh trong lớp, so sánh với dáng vẻ của chính mình, hắn quả thực chính là học sinh trung học.
Nam nữ sinh không khác biệt lắm, mặc đồng phục học sinh ô vuông giống như chế phục.
Nam sinh thống nhất quần dài, cùng với áo ngắn tay màu nâu xám, còn nữ sinh thì mặc váy không đầu gối.
Cũng có một vài nữ sinh chân dài, váy đồng phục nhìn qua liền giống như váy ngắn, vừa vặn có thể che được đùi.
Đây là một tiết địa lý, lão sư giáo dục học sinh một hồi, liền lại lần nữa giảng giải, cũng xoay người, bắt đầu viết chữ ở trên bảng đen.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tên mập mạp trên mặt mọc đầy tàn nhang, đột nhiên cười xấu xa cầm lấy một quyển sách, sau đó ném lên đầu một học sinh ở hàng phía trước hắn.
Học sinh kia là một người da đen vóc dáng thấp bé, nhìn thập phần thành thật.
"Bốp" một tiếng, quyển sách nện lên đầu học sinh kia, tức khắc khiến học sinh đau kêu lên một tiếng, thành thật theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người học sinh da đen kia.
Còn tên mập mạp tàn nhang giở trò xấu, lại làm bộ như không biết gì cả, vẫn không nhúc nhích.
"Chuyện gì thế?"
"Không có gì. Xin lỗi."
Học sinh da đen rất nhát gan, không dám nói ra việc tên mập mạp vừa rồi đánh hắn.
Lúc này lão sư trừng mắt nhìn học sinh da đen kia một cái, trách mắng hắn:
"Không có gì, vì sao ngươi lại ôm đầu, chẳng lẽ vừa rồi có một con ong mật bay vào, chích vào đầu ngươi sao?"
Học sinh nghe được lời lão sư nói, đều cười vang lên, học sinh da đen cúi đầu không nói lời nào.
Tên mập mạp ngồi sau lưng hắn, quay đầu lại, lộ ra nụ cười thắng lợi với mấy người bạn tốt cách hắn không xa.
Lão sư ngắt lời đám học sinh đang cười vang, lại tiếp tục xoay người viết lên bảng đen.
Còn tên mập mạp tàn nhang kia, lại một lần nữa muốn giở trò xấu, đứng lên, nhìn dáng vẻ là muốn đem một cái túi nilon, tròng lên đầu học sinh da đen kia.
Bất quá ngay lúc này, tay tên tàn nhang vừa muốn hạ xuống, lại đột nhiên như bị thứ gì bắt được, lập tức bất động như hóa đá.
Tiếp theo, cái túi nilon vốn đang cầm ở trong tay hắn, liền trực tiếp tròng lên trên đầu hắn.
Đám học sinh ồn ào cười to, lão sư lại lần nữa xoay người lại, cùng lúc đó, liền thấy quần của tên mập mạp, cùng với quần lót cùng nhau rơi xuống.
Lão sư thấy một màn như vậy, tức khắc há miệng ngây ngẩn cả người, đám học sinh thì hoàn toàn cười vỡ bụng.
Mà học sinh kia vẫn luôn kêu gào, nhưng vẫn duy trì tư thế khiến người ta tham quan chim nhỏ, khuôn mặt béo phì đỏ bừng, như hề hề, mông không ngừng vặn vẹo trái phải.
Hạ Phong cảm thấy thời hạn ẩn thân phù, không sai biệt lắm đã tới, vì thế hắn trực tiếp một chân đá tên mập mạp bay ra ngoài, sau đó hắn nhanh chân rời khỏi phòng học này.
Trò đùa dai ở trường học phương Tây, có thể nói là tai tiếng không hề nhỏ, so với trong nước còn lợi hại hơn nhiều.
Nói trắng ra, chính là ức hiếp người khác.
Hạ Phong đột nhiên có chút lo lắng cho Vương Uyển Như, rốt cuộc Vương Uyển Như ở nơi đất khách quê người, dáng vóc lại nhỏ nhắn, hắn thật sự hy vọng không có kẻ không có mắt nào ức hiếp nàng.
Ra khỏi trạng thái ẩn thân, Hạ Phong lại mang lên quỷ diện cụ, sau đó biến thành một khuôn mặt già dặn.
Rốt cuộc hắn không có đồng phục, nếu vẫn là khuôn mặt trẻ con, ở khu dạy học này đi lại lung tung, khó tránh khỏi sẽ bị đuổi ra ngoài.
Mặc dù là vậy, hắn cũng cần phải tận lực tránh mặt nhân viên trong trường.
Chờ tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Phong liền gọi điện thoại cho Vương Uyển Như.
Bất quá Vương Uyển Như bên kia không có nghe máy, nhưng cũng không có cúp máy, hẳn là không có nghe thấy.
Hắn không từ bỏ, gọi thêm mấy cuộc, Vương Uyển Như lúc này mới bắt máy, thanh âm rất nhỏ nói:
"Ta đang ở trong lớp, buổi tối về nhà gọi cho ngươi được không?"
"Ngươi ở tòa khu dạy học nào? Ta đến xem ngươi?"
"A?"
Vương Uyển Như nghe được Hạ Phong muốn đến xem nàng, tức khắc kinh ngạc "a" một tiếng, có vẻ rất khó tin.
"Ta hiện tại đang ở trong trường học của ngươi, có phải rất bất ngờ không?"
"Ngươi nói cho ta vị trí, ta hiện tại đi tìm ngươi."
Sau khi xác định Hạ Phong thật sự đã đến trường học tìm mình, nghe thanh âm Vương Uyển Như, chỉ thiếu chút nữa là hưng phấn bật khóc.
Hạ Phong nói cho Vương Uyển Như vị trí của mình, qua khoảng bảy, tám phút, liền thấy Vương Uyển Như mặc đồng phục học sinh giống những học sinh khác, xuất hiện ở cửa tòa khu dạy học nơi hắn đang đứng.
"Ta ở chỗ này."
Nhìn thấy Vương Uyển Như, Hạ Phong cũng không nhịn được vui vẻ bật cười, sau đó một phen kéo mặt nạ trên mặt xuống, vừa vẫy tay với Vương Uyển Như, vừa nhanh chân chạy tới.
Chờ hai người chạy tới chỗ nhau, Hạ Phong liền không để ý nơi này có phải trường học hay không, một tay ôm Vương Uyển Như vào trong lòng.
Vương Uyển Như cũng giống như mèo con ngoan ngoãn, cũng không có bởi vì đây là trường học mà đẩy hắn ra.
"Ngươi thật là muốn chết bảo bảo."
"Ta cũng nhớ ngươi."
Học sinh ra vào không ít, nhìn thấy hai người Hạ Phong ôm nhau, một số học sinh thích gây chuyện, liền bắt đầu la hét ầm ĩ.
"Ngươi ở tòa khu dạy học kia, chờ ngươi tan học ta đến đón ngươi."
Hạ Phong buông Vương Uyển Như ra, cũng không muốn gây thêm phiền toái gì cho Vương Uyển Như.
Sau khi biết địa điểm đi học của Vương Uyển Như, Vương Uyển Như liền vội vàng chạy về phòng học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận