Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 126: quán bar một cái phố

**Chương 126: Quán bar trên phố**
Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Trên đường đi, Hạ Phong và Đổng Khiết có thể nói là gặp phải vô số nhóm người cầm mã 2D trên tay, yêu cầu bạn quét mã của họ.
Những người này có rất nhiều người làm công chúng hào để quảng bá, một số khác lại chuyên môn kết bạn với bạn, sau đó tìm mọi cách bán hàng hóa, dù sao cũng là đánh đủ loại chiêu bài, lẽo đẽo theo sau lưng bạn, ép bạn phải quét mã.
Hạ Phong ban đầu còn phối hợp quét vài cái, nhưng bởi vì có những loại này.
Ví dụ như lái xe, hoặc là ra vào một số địa điểm giải trí, vân vân, đều có thể.
Sau khi nhân viên quầy lễ tân đưa thẻ phòng cho hắn, Hạ Phong liền dặn dò thêm:
"Lấy cho ta thêm một phòng nữa."
"Ngại quá thưa tiên sinh, phòng đều đã kín, không đặt trước thì không thể mở phòng."
"Tất cả đều kín hết rồi sao?"
"Đúng vậy."
"Thôi được."
Hạ Phong có chút bất lực gật đầu, nhưng nghĩ đến chắc hẳn gần đây vẫn còn một số khách sạn khác, cho nên hắn cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Cầm thẻ phòng, Hạ Phong cũng không đi lên phòng của mình xem, liền cùng Đổng Khiết rời khỏi khách sạn, tính toán tìm một khách sạn khác ở gần đây.
Hắn là có trang web sắp xếp, nhưng Đổng Khiết đi cùng hắn, hắn không thể để Đổng Khiết ngủ ngoài đường được.
Nhưng mà liên tiếp chạy đến rất nhiều khách sạn, thậm chí là nhà nghỉ, kết quả nhận được đều giống nhau.
"Một phòng cũng không có? Vậy phòng tổng thống thì sao?"
"Thực xin lỗi tiên sinh, đều đã được đặt hết."
"Các khách sạn ở đây có cho chuyển nhượng không?"
"Thưa tiên sinh, tôi có chút không hiểu ý của ngài."
"Ý tôi là, ở đây nếu mở khách sạn hay nhà nghỉ, chắc chắn là một vốn bốn lời!"
Hạ Phong cùng Đổng Khiết lần thứ hai từ một khách sạn bất lực trở ra, không thể không nói, đi bộ đến nỗi cổ chân hắn đã sắp tê rần.
"Chẳng lẽ người sống ở đại đô thị, ngày thường ngủ đều không về nhà sao?"
"Đừng tìm nữa Hạ Phong."
Đổng Khiết thấy gần đây không tìm được, mà đi quá xa, vậy thì việc nàng và Hạ Phong tới đây không còn ý nghĩa nữa, cho nên lúc này đột nhiên khuyên hắn một câu.
"Ta phải tìm chứ, bằng không tỷ tỷ, ngươi ở chỗ nào?"
"Ngươi không phải có phòng sao."
"Ách... Như vậy có ổn không?"
Hạ Phong có nằm mơ cũng không ngờ Đổng Khiết lại chủ động muốn ngủ chung phòng với hắn.
Đương nhiên, Đổng Khiết thấy không có gì, bởi vì thật sự không tìm được khách sạn, nhưng Hạ Phong thấy, việc này thực sự làm hắn tâm hoa nộ phóng.
Hắn không còn bực bội vì không tìm được phòng nữa, ngược lại là thầm cảm tạ những khách sạn kia, bằng không hắn thật không có cơ hội được cùng giường chung mộng với Đổng Khiết.
Tất nhiên là hắn không dám làm gì, chỉ là muốn thể nghiệm một chút mà thôi.
Giải quyết xong vấn đề buổi tối không có chỗ ở xấu hổ này, Hạ Phong liền bắt đầu kéo Đổng Khiết cùng nhau, dạo dọc theo một con phố buôn bán náo nhiệt.
Không giống những cô gái khác, Đổng Khiết không mấy hứng thú với quần áo, nhưng lại rất yêu thích những món ăn vặt.
Hai người đi đi dừng dừng, Hạ Phong cũng mua một vài vật kỷ niệm, rốt cuộc thì đây xem như là lần đầu tiên hắn ra ngoài, hơn nữa còn đi cùng Đổng Khiết, cho nên vẫn cần mua một ít đồ làm kỷ niệm.
Hạ Phong vốn còn muốn chọn cho Đổng Khiết hai bộ quần áo nữ tính hơn một chút, nhưng Đổng Khiết căn bản không muốn vào trung tâm mua sắm, lãng phí sức lực, nên hắn đành gác lại ý định này.
Bất tri bất giác, trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng đối với đại đô thị mà nói, màn đêm buông xuống không đồng nghĩa với việc mọi ồn ào náo động ngưng hẳn, ngược lại, đêm tối mới là thời điểm bắt đầu cuộc vui của mọi người.
Họ đi đến một con đường nổi tiếng, bên trong là các quán bar nhỏ san sát nhau.
Đi ngang qua những quán bar này, sẽ nghe thấy tiếng đàn ghi-ta, cùng với tiếng hò reo của nam nữ.
"Tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm một quán bar vào ngồi chút, uống một ít gì nhé?"
Hạ Phong muốn tìm một chỗ ngồi, không phải vì hắn muốn uống rượu trong quán bar, mà là do hắn thực sự đi không nổi nữa.
Rốt cuộc tuy hắn cũng tập thể hình trong kỳ nghỉ, và cũng dùng thẻ thuộc tính để tăng cường thể chất, nhưng về thể lực vẫn không thể bằng Đổng Khiết, người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, và vẫn luôn kiên trì rèn luyện hàng ngày.
Đổng Khiết hiếm khi tỏ ra hứng thú, cho nên hắn cũng không dám than mệt, đành phải đổi cách nghỉ ngơi khác.
"Được."
Thấy Đổng Khiết gật đầu, Hạ Phong trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa từng đến đây, cho nên không biết quán bar nào tốt, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cảm giác, tùy tiện vào một quán.
Quán bar không lớn lắm, chỉ có một quầy bar, không có phòng riêng.
Bên trong gần như kín người, cả trai lẫn gái, bartender ở phía sau quầy, không ngừng phô diễn kỹ năng với đủ loại chai rượu, Hạ Phong thật sự lo lắng cho đối phương, lỡ một cái không giữ được chai rượu, rơi xuống đất vỡ nát, thì mất mặt, xấu hổ biết bao.
Trước kia thường nghe người ta nói, phàm là quán bar, quán ăn đêm ở những nơi này, đều có sự tồn tại của các cô gái.
Có nhiều người phục vụ đàng hoàng, cũng có những người lấy danh nghĩa khách hàng, ở đây làm thêm, kiếm thêm thu nhập, hơn nữa phần lớn đều là sinh viên.
Hạ Phong chưa từng đến những nơi như thế này, cho nên cũng không rõ lắm về những chuyện đó.
Cho nên trong lòng có chút khẩn trương và lo sợ.
Hai người tìm một chỗ không có bàn, Hạ Phong vốn định ngồi xuống nghỉ ngơi, lại xấu hổ phát hiện, phía dưới căn bản không có ghế.
Cho nên sau khi gọi rượu, hắn nhịn không được nói với phục vụ:
"Anh bạn, có thể lấy cho tôi hai cái ghế không?"
"Chờ chút, tôi đi xem cho anh."
Nhân viên phục vụ đi một lát, rất nhanh liền mang đến hai chiếc ghế hơi cũ nát.
Hạ Phong cũng không so đo, có chỗ ngồi vẫn hơn là không.
Nghe tiếng nhạc dân gian vọng ra, Hạ Phong và Đổng Khiết đều không nhịn được cầm chai rượu uống một ngụm, rõ ràng cảm thấy không khí của quán bar này rất không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận