Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 553: tan rã

**Chương 553: Tan Rã**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Đem Hồ Vĩ ném đến phòng khách trên ghế sô pha, Hạ Phong từ bàn ăn chuyển đến một chiếc ghế, rồi dựa vào Hồ Vĩ ngồi xuống.
Lúc này điện thoại hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn, Hạ Phong mở tin nhắn ra, là Lục Tiểu Dao gửi tới.
"Lão bản, trong tủ lạnh có nước, đồ uống và bia, bởi vì ta không biết ngươi có muốn nấu cơm hay không, cũng không rõ ngươi muốn ăn gì, cho nên không có chuẩn bị cho ngươi, chỉ mua mấy hộp mì gói.
Mì gói ở dưới tủ bát, điện thoại của ta 24 giờ mở máy, nếu ngươi có yêu cầu, một cuộc gọi, tùy ý gọi.
Ngươi biết đấy, ta ở một mình, cho nên rất tiện."
"Thật là chu đáo, rất hợp với khẩu vị của ta."
Hạ Phong đọc tin nhắn của Lục Tiểu Dao, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Tuy nói hắn biết rõ, Lục Tiểu Dao không phải quan tâm hắn vì con người hắn, mà là vì thân phận Đại Thiên Sư cấp tỉnh của hắn, nhưng bất kể thế nào thì người được lợi vẫn là hắn.
Vốn định trêu chọc Lục Tiểu Dao, nhắn lại một câu "Tối nay hẹn hò nhé?", nhưng nghĩ lại hắn cũng không có thói quen đùa giỡn kiểu này, chỉ đơn giản nhắn lại một chữ cảm ơn.
Hắn không muốn Lục Tiểu Dao mới làm việc cho hắn một ngày chưa xong, trong lòng đã coi hắn là kẻ háo sắc.
Đặt điện thoại di động lại chỗ cũ, Hạ Phong lật mặt Hồ Vĩ để hắn nằm ngửa.
Sau đó cẩn thận quan sát khuôn mặt Hồ Vĩ, chỗ trước đó bị hắn đánh trúng.
Trên mặt không hề xuất hiện bất kỳ vết sưng đỏ hoặc ứ xanh nào.
Điều này cho thấy, hắn khống chế lực đạo rất tốt, vậy nên Hồ Vĩ không nên hôn mê lâu như thế mới phải.
Nhưng rất nhanh hắn liền bình thường trở lại, bởi vì hắn nghĩ đến những ngày qua Hồ Vĩ chắc chắn đều không có ngủ ngon giấc, cứ vừa ngủ được một lát, quay đầu lại sẽ bị lôi vào con phố Triều Châu thần bí kia, đợi đến khi về được đến nhà thì có lẽ trời cũng đã sáng.
Cho nên đây là tranh thủ lúc bị hắn đánh ngất đi, để bù lại khoảng thời gian không được nghỉ ngơi tốt trước đây.
Hạ Phong cũng không gọi hắn, bởi vì Hồ Vĩ này thật sự rất đáng thương, không làm gì cả lại vô cớ bị tà ám đeo bám.
Không những chính mình khó giữ được mạng, mà ngay cả cha mẹ hắn cũng đều mất tích.
Lúc ban đầu, khi tiếp xúc với những sự kiện thần quái, hắn còn luôn giữ vững nguyên tắc không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, cảm thấy tất cả những người bị tà ám tìm tới, đều là do đã làm chuyện thương thiên hại lý, cho nên mới bị tà ám trả thù.
Nhưng hiện tại hắn không còn suy nghĩ như vậy nữa, bởi vì trong những sự kiện thần quái, số ít trường hợp do làm việc ác mà bị trả thù, chỉ có thể coi là sự kiện có xác suất nhỏ.
Thường thì những chuyện này chỉ phát sinh trên thân quỷ vật, bao gồm lệ quỷ, mãnh quỷ.
Còn giống như ba loại tà ám yêu, ma, quái, khi lựa chọn mục tiêu công kích, gần như không có nguyên tắc gì cả.
Ngươi xui xẻo gặp phải, thì cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Ngay lúc Hạ Phong đang ngồi nhàm chán, muốn mở TV lên xem một lát, thì từ trong túi tiền của Hồ Vĩ đột nhiên vang lên tiếng rung "ong ong" của điện thoại.
Hắn trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi của Hồ Vĩ ra, phát hiện lại là một cuộc gọi đến từ số lạ.
Hạ Phong đoán chừng cuộc điện thoại này tám chín phần là từ phố Triều Châu gọi tới, nên hắn trực tiếp ấn nút nghe.
Hắn đưa điện thoại đến bên tai mình, thì nghe thấy một giọng nói tử khí nặng nề:
"Ngươi cũng muốn dâng lên phố Châu 45 sao? Đáng chết Thiên Sư!"
Giọng nói kia nói đến câu cuối, đã biến thành tiếng gào rít ác độc, điều này làm Hạ Phong vội vàng đưa điện thoại ra xa một chút.
Bất quá, phần lớn là cảm thấy có chút kinh dị, bởi vì cuộc điện thoại này rõ ràng là mở ra hắn.
"Chỗ các ngươi có nhiều giường ngủ như vậy sao? Dạo gần đây mang qua bao nhiêu người rồi, vẫn còn chỗ trống sao?
Ngươi nếu muốn ta đi, ta cũng không phải là không thể, nhưng mà mát xa, bóp chân, với lại ấm giường, các ngươi phải chuẩn bị trước đi."
Hạ Phong không quan tâm đối phương rốt cuộc là thứ gì, muốn cảnh cáo hắn, uy h·i·ế·p hắn, hay là dọa nạt hắn, ở chỗ hắn đừng hòng.
Một câu nói khiến đối phương nghẹn không ra hơi, sau đó điện thoại liền ngắt.
Hạ Phong thử gọi lại, nhưng căn bản không gọi được.
"Không biết ba gã Đại Thiên Sư đã c·h·ế·t trước kia, có phải hay không cũng nhận được điện thoại cảnh cáo tương tự."
Lẩm bẩm một câu, đang định nhét điện thoại lại vào túi Hồ Vĩ, thì hắn đột nhiên ý thức được một việc.
Bởi vì tà ám trong điện thoại, lại nói thẳng ra thân phận của hắn.
Điều này cho thấy tà ám kia có trí tuệ, hơn nữa còn hiểu rõ Thiên Sư làm cái gì.
Nếu như suy luận như thế, thì không khỏi có chút đáng sợ.
Đương nhiên, không phải là không có tà ám biết đến sự tồn tại của Thiên Sư, giống như vampire của Lý Tuấn Mỹ chính là ví dụ điển hình.
Đối với Thiên Sư hiểu biết rất là rõ ràng.
Cho nên loại tà ám này, hoặc là có nội tình thâm sâu, giống như vampire, hoặc chính là trước kia từng bị Thiên Sư đuổi giết.
"Đậu Chuẩn thật là biết chọn, vừa mới gia nhập vào đây, đã giao cho ta chuyện tốt như vậy."
Hạ Phong cảm thấy nếu đêm nay hắn không thu hoạch được gì, thì sáng mai sẽ đi tìm Đậu Chuẩn, bảo hắn lại giao thêm người cho mình, hoặc là đem sự kiện này giao cho người khác đi làm.
Chỉ là nói vậy sẽ phiền toái hơn, dù sao trên người hắn có không ít bí mật, có thể tự mình đối phó, thì tốt nhất vẫn nên tự mình giải quyết.
Cái gọi là mang ngọc có tội, hắn không muốn bởi vì lộ tài mà bị những kẻ lòng dạ khó lường đeo bám.
Rốt cuộc trên đời này, không phải ai cũng đều có suy nghĩ hại người.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đã tới 11 giờ đêm.
Bên ngoài thỉnh thoảng lóe sáng, bởi vì gió rất lớn, nên cánh cửa sổ không ngừng phát ra âm thanh "kẽo kẹt".
Nếu một mình ở nhà, những âm thanh đứt quãng này, quả thật có chút thấm người.
Cầm lấy một bình nước tinh khiết trên bàn, Hạ Phong "ừng ực ừng ực" uống cạn sạch, không biết vì lý do gì, bên ngoài rõ ràng gió rất lớn, nhưng trong phòng lại có chút ngột ngạt, điều này khiến cho cổ họng hắn rất khô, chỉ một lát đã uống hết ba bình nước.
Đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra thông khí, không khí lạnh hỗn tạp dấu hiệu sắp mưa bên ngoài, tức khắc lọt qua tấm lưới cửa sổ bay vào.
Phảng phất như báo hiệu cho hắn, mưa to sắp trút xuống.
Nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, sau lưng đột nhiên vang lên chút động tĩnh, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, thì thấy Hồ Vĩ đã tỉnh, lúc này đang đứng thẳng đờ như khúc gỗ ở trước sô pha, phảng phất trong cái đêm có chút lạnh lẽo này, biến thành một cỗ cương thi.
"Hồ tiên sinh? Hồ tiên sinh?"
Hạ Phong đi đến bên cạnh Hồ Vĩ, thử gọi hắn vài tiếng.
Nhưng Hồ Vĩ lại không có phản ứng nào, như là bị thôi miên, đôi mắt tuy rằng mở to, nhưng lại có vẻ vô cùng vô thần.
Thấy thế, Hạ Phong cũng không lãng phí lời nữa, một lần nữa ngồi trở lại ghế.
Hắn ngồi xuống khoảng một phút, thì Hồ Vĩ dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, bắt đầu đi về phía cửa.
Hạ Phong lúc này đã sử dụng hiện hình thuật, ngay cả quỷ diện cụ và lục thí lệ đều đã dùng đến, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai.
Hắn lúc này cũng đứng dậy, rón rén đi theo sau Hồ Vĩ.
Hồ Vĩ mở hé cửa phòng, bước chân đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại.
Hạ Phong hơi nhón chân lên, nhìn kỹ bên ngoài hành lang cũng không thấy có gì bất thường.
Nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một chuyện, lấy điện thoại ra từ trong túi, sau đó mở máy ảnh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận