Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 211: đại thù đến báo

**Chương 211: Đại thù được báo**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Dù kinh ngạc có kinh ngạc, không ngờ tới có không ngờ tới, nhưng đương nhiên là sẽ không có ai đi từ chối niềm vui bất ngờ cả.
Hạ Phong lại càng không từ chối, nói ra thì hắn đang lo giá trị kinh nghiệm không đủ, nghĩ…
Nếu dùng cách hình dung đơn giản dễ hiểu, chính là con đường hàng yêu trừ quỷ của hắn đã bắt đầu bộc lộ tài năng.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng ít nhất so với trước kia, hắn đã tự tin hơn rất nhiều.
Hạ Phong cố gắng bình ổn tâm trạng, dù sao Hạ Hoành Viễn và Lưu Thiên Sư đều bị thương, trước mắt không phải lúc hắn đắm chìm trong yy, cho nên hắn vội gọi điện thoại cho 120, lúc này mới quay trở lại bên ngoài.
"Thế nào Hạ Phong sư, con hầu quái kia đã chết rồi sao?"
"Đã xử lý xong, không có việc gì."
Hạ Phong nói xong, liền đi tới bên cạnh Hạ Hoành Viễn, sau đó cười nói với ông:
"Lão ba không có việc gì, sau này ngươi không cần phải lo lắng đề phòng như trước kia nữa, ta đã phá giải nguyền rủa kia, ngươi an toàn rồi, mối thù của những lão chiến hữu của ngươi cũng đã báo!"
"Tốt... Thật tốt quá..."
Hạ Hoành Viễn lúc này đột nhiên ôm mặt, không nhịn được lớn tiếng khóc lên.
Hơn 20 năm, không một ngày nào ông không sống trong áp lực mà tử vong mang đến, hầu như cứ vài năm ông lại nghe tin dữ về một lão chiến hữu, lão huynh đệ nào đó qua đời.
Từng người từng người chết trong tay ma vật kia, ông cũng là người có máu có thịt, ông cũng muốn báo thù cho những lão huynh đệ kia, nhưng ông lại không làm được.
Ông chỉ có thể sống tạm bợ, cố gắng kiếm chút gia nghiệp cho Hạ Phong, phòng khi bản thân một ngày nào đó nghênh đón cái chết.
Nhưng bây giờ, cuối cùng ông không cần phải sợ nữa.
Nguyền rủa đã hóa giải, ma vật đã bị g·iết c·hết, tựa như Hạ Phong vừa mới nói, những lão huynh đệ của ông cuối cùng cũng đã được báo thù.
Tuy rằng không phải ông ra tay, nhưng người ra tay lại là con trai ông, ông thật sự rất tự hào về Hạ Phong, cũng vì bản thân mà cảm thấy vui mừng.
Con trai ông không phải phế vật như người khác nói, cũng không phải tiểu hỗn cầu trong ấn tượng trước kia của ông.
Hắn rất ưu tú, vô cùng ưu tú.
Hạ Hoành Viễn khóc không ngừng, làm trong lòng Hạ Phong cũng thấy chua xót, sau đó hắn gọi điện thoại cho Đổng Khiết, báo cho nàng tin tức tốt này:
"Tỷ tỷ, ta đã phá giải được nguyền rủa, hơn nữa tiêu diệt con ma vật kia, thù của cha mẹ ngươi đã báo rồi."
"Lão ba ta không có việc gì, ngươi yên tâm đi."
Nghe Hạ Phong nói xong, Đổng Khiết bên kia rất lâu không lên tiếng, sau đó liền truyền đến mấy tiếng nghẹn ngào, rồi bên kia liền cúp điện thoại.
Không cần nghĩ Hạ Phong cũng có thể đoán được, tâm trạng Đổng Khiết chắc chắn cũng giống Hạ Hoành Viễn, không, có lẽ còn vui mừng hơn Hạ Hoành Viễn, dù sao Đổng Khiết rời khỏi đội ngũ trong bộ đội, là vì muốn tra ra chân tướng cha mẹ bị h·ạ·i, vì muốn báo thù cho cha mẹ nàng.
Khi chưa biết rõ chân tướng, nàng đã làm quá nhiều tính toán tồi tệ, nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Nhưng cuối cùng, Hạ Phong không làm nàng mất đi bất cứ thứ gì.
Hạ Phong có chút cười khổ nhìn di động, vừa định cất đi, liền thấy Đổng Khiết gửi tới một tin nhắn ngắn gọn, phía trên chỉ để lại mấy chữ:
"Hạ Phong, cám ơn ngươi."
Hạ Phong xem xong mỉm cười vui vẻ, sau đó cất di động vào túi, tảng đá lớn vốn đè nặng trong lòng hắn, cuối cùng đã hoàn toàn được dời đi.
Gần đây, vì chuyện của Hạ Hoành Viễn, hắn thật sự mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, gần như toàn bộ tâm tư đều dồn vào đó, may mà mọi chuyện đã kết thúc.
Không làm hắn đợi lâu, người của trung tâm cấp cứu đã tới, lần lượt đưa Lưu Thiên Sư và Hạ Hoành Viễn xuống lầu.
Hạ Phong cũng đi theo đến bệnh viện.
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nói cho Hạ Phong, Hạ Hoành Viễn không có việc gì, chỉ bị chút vết thương ngoài da, thêm vào đó là tinh thần có chút suy yếu, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi.
Lưu Thiên Sư bên kia thì làm một tiểu phẫu thuật, bả vai khâu mười mấy mũi, bất quá có thể giữ được mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
Tuy rằng bị Hạ Phong phun cho một trận, nhưng có lẽ vì Hạ Phong trong lúc nguy hiểm đã không bỏ mặc hắn, cho nên đối với Hạ Phong cũng trở nên nhiệt tình hơn, mở miệng ngậm miệng đều là "Hạ Phong sư", không ngừng gọi.
Đổng Khiết sau đó cũng gọi điện thoại cho Hạ Phong hỏi rõ tình hình rồi đến bệnh viện, lại lần nữa nhìn thấy Đổng Khiết, Hạ Phong rõ ràng có thể cảm giác được Đổng Khiết không còn giống như trước, hiển nhiên là bởi vì đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Hạ Hoành Viễn đang say ngủ, Hạ Phong và Đổng Khiết ngồi ở một bên, hai người đều yên lặng, không ai nói gì.
Hạ Phong liên tục ngáp dài, có lẽ do trước đó thần kinh luôn căng thẳng, lúc này đột nhiên thả lỏng, cho nên ngồi một lát, hắn không biết từ khi nào đã ngủ mất.
Trong phòng bệnh, tiếng truyền dịch vang lên tí tách, đầu Hạ Phong tựa vào vai Đổng Khiết, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Đổng Khiết nhìn Hạ Phong bên cạnh, rồi lại nhìn Hạ Hoành Viễn đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt không kìm được lại đỏ lên.
"Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân, Hạ thúc thúc và Hạ Phong đối với con rất tốt, sau này con cũng sẽ cố gắng chăm sóc họ... giống như đối với cha mẹ vậy."
Hạ Phong ngủ đến chảy cả nước miếng, chờ tỉnh lại, phát hiện Đổng Khiết đang yên tĩnh nhìn hắn.
"Tỷ tỷ, ta không biết từ lúc nào đã ngủ mất."
Hạ Phong vội lau nước miếng, rời đầu khỏi đùi Đổng Khiết, Đổng Khiết nhìn bộ dạng hốt hoảng này của hắn, nở một nụ cười phảng phất có thể làm tan chảy cả núi băng, sau đó nàng nói với Hạ Phong:
"Hôm qua ngươi chắc mệt mỏi lắm, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Hạ thúc thúc ở đây đã có ta chăm sóc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận