Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 604: trò hề

**Chương 604: Trò hề**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Nghe người đại diện kia nói, Hạ Phong đột nhiên cười, hơn nữa nhìn qua có chút tà ác, Trước kia thường nghe nói minh tinh chơi trò ngôi sao, nhưng vẫn chưa từng thấy qua, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt.
Bất quá cũng không có gì, chẳng phải là vênh váo tự đắc sao.
Hạ Phong là người càng tức giận, hắn nhìn qua lại càng bình thản.
Nhưng hiển nhiên, đối diện cái tên thích thể hiện này, đã khiến hắn có chút phiền lòng.
"Mắt có chút đau."
Hạ Phong giả vờ xoa xoa mắt, thần không biết quỷ không hay mang lên ma nhãn của hắn.
Ngô Tuấn lúc này có chút không nhịn được châm một điếu thuốc, rồi mới nói một cách không khách khí:
"Tuy rằng kịch bản các ngươi rác rưởi, công ty cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng ta cũng không phải không thể nhận bộ phim này.
Tiền đề là thù lao đóng phim phải tăng gấp ba trên cơ sở hiện tại, nữ chính ta tự mình lựa chọn, còn có ta cần phải có quyền sửa đổi kịch bản."
"Đúng vậy, đây là điều kiện của chúng ta.
Ta nghĩ các ngươi cũng rõ ràng, Tuấn Tuấn hiện tại có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Với kịch bản tệ hại này của các ngươi, nếu không có nhân khí của Tuấn Tuấn, căn bản là không thể chống đỡ nổi.
Đồng ý chúng ta liền tiếp tục bàn bạc, nếu không, chúng ta hiện tại liền đi."
Người đại diện cũng vào lúc này phụ họa kêu gào, muốn nắm bắt nhu cầu của Hạ Phong, ra sức ép giá.
Đảo cũng không thể nói bọn họ ngông cuồng, ngu ngốc, vấn đề là rất nhiều điện ảnh, chính là dựa vào những lưu lượng tiểu thịt tươi này kiếm tiền.
Tiểu nhân xuất phẩm, sẽ nhờ một cái đại lưu lượng xuất hiện, có được càng nhiều cơ hội được biết đến.
Đối với nhãn hiệu có thể tạo được sự tăng tiến nhất định.
Cho nên bọn họ có tư bản ngạo mạn, cũng có đủ tự tin.
Bởi vì bọn họ cho rằng, không phải bản thân cứ muốn diễn, mà là Hoành Viễn văn hóa cầu bọn họ diễn.
Người đại diện sau khi nói xong những lời này, có chút liếc mắt ra hiệu với người cùng hội, lén nhìn Hạ Phong một cái.
Bất quá, hắn p·h·át hiện tr·ê·n mặt Hạ Phong không chút biểu tình.
Đang lúc hắn thu hồi ánh mắt, muốn nói thêm với Ngô Tuấn bên cạnh vài câu, hắn đột nhiên p·h·át hiện Ngô Tuấn thế nhưng lại đang cởi quần áo.
"Tuấn Tuấn, cậu nóng sao?"
"Hiểu Đồng, mang nước cho Tuấn Tuấn lại đây."
Ngô Tuấn không để ý tới người đại diện nói, cho đến khi đem áo v·ệ·s·inh cởi ra, sau đó, thế nhưng lại bắt đầu cởi giày.
Người đại diện ngây ngẩn cả người, không biết Ngô Tuấn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Mà đúng lúc này Ngô Tuấn đã liền quần đều cởi.
"Tuấn Tuấn cậu đ·i·ê·n rồi sao! Cậu cởi quần làm cái gì!"
Ngô Tuấn không để ý tới hắn, chỉ mặc một cái quần lót.
Tiếp đó, liền một tay đem người đại diện kia ấn tr·ê·n bàn, thế nhưng bắt đầu lột quần hắn.
"Tuấn Tuấn cậu muốn làm cái gì?
Không cần a!"
Người đại diện vừa kêu to, vừa giãy giụa.
Hắn kêu bảo tiêu hỗ trợ, nhưng là bảo tiêu như cũ vẫn không nhúc nhích.
Hắn không ngừng kêu, cho đến khi bị mạnh mẽ lật ngược thân thể lại.
"Tuấn Tuấn cậu thả ta đi! Ta không được a, ta gần đây bị bệnh trĩ, không chịu n·ổi a."
Người đại diện nói, đột nhiên p·h·át ra tiếng thét thảm thiết, rồi sau đó không ngừng kêu thảm, cho đến khi hắn cảm giác gương mặt rất đau, mới giống như tỉnh ngủ, đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Liền thấy hai bảo tiêu đang gắt gao ấn hắn, mà quần hắn thì tụt xuống đến cổ chân, Ngô Tuấn ngã tr·ê·n mặt đất, mấy trợ lý vẻ mặt khó tin.
"Ta... Xảy ra chuyện gì..."
"Nguyên lai các ngươi thế nhưng lại có loại ham mê này, ta coi như được mở rộng tầm mắt."
Âm thanh Hạ Phong lúc này từ sau lưng người đại diện vang lên.
"Các ngươi thả ta ra! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy."
Người đại diện giãy giụa, sau đó vội vàng mặc quần vào, Ngô Tuấn phi thường ghê tởm nhìn người đại diện của hắn:
"Anh đ·i·ê·n rồi sao!"
"Cái kia, vừa rồi anh... Em..."
Người đại diện đã không biết nên nói cái gì cho phải, thực tế là hắn cũng không biết chính mình vừa mới làm cái gì.
Hình như, hắn đã làm ra chuyện không thể chấp nhận được.
Từ Tuệ Phong cũng xem đến ngây người.
Bởi vì ngay mới vừa rồi, người đại diện của Ngô Tuấn đột nhiên nhảy tới bàn hội nghị, rồi sau đó bắt đầu cởi áo lột quần.
Hô to chính mình bị bệnh trĩ, cùng với nói ra một ít lời lẽ thô tục khó nghe cùng Ngô Tuấn.
Thật là khiến người ta tức s·ô·i m·á·u.
"Các người có thể đi rồi, bởi vì các ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm."
Hạ Phong không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
"Anh dám nói chuyện với chúng ta như thế!"
"Như thế nào? Chẳng lẽ ta còn phải chúc phúc cho các người sao?
Ta kiến nghị anh tốt nhất vẫn là nên đến b·ệ·n·h viện, kiểm tra cái mông của anh đi."
Hai bên cuối cùng tan rã trong không vui.
Người đại diện của Ngô Tuấn, yêu cầu Hoành Viễn văn hóa chi trả lộ phí cùng với các chi tiêu kh·á·c·h sạn.
Hạ Phong không đồng ý, đồng thời tặng cho Ngô Tuấn một cái ánh mắt đến từ chú oán chi đồng.
Sau khi Ngô Tuấn cùng đám người rời đi, Từ Tuệ Phong có vẻ rất là chán nản, thậm chí có chút không dám đối mặt Hạ Phong:
"Hạ tổng, chuyện này tôi làm thật sự quá kém."
"Không có gì. Bất quá anh hẳn là nhớ rõ ta nói rồi, ở đâu cũng có thể chơi trò ngôi sao, nhưng ở chỗ của ta, thì không được."
"Nhưng Ngô Tuấn x·á·c thật là lưu lượng tiểu thịt tươi a, có cậu ta ở, phòng bán vé sẽ có một mức sàn."
"Ta muốn chính là kỹ thuật diễn xuất, muốn nghe lời, kịch bản sửa đổi hoàn toàn cho ta, ở bên trong làm diễn bá, thì làm sao có thể tạo ra đồ tốt chứ!
Từ tổng giám, việc này còn cần ta phải lặp đi lặp lại với anh sao?
Nếu chỉ dựa vào lưu lượng minh tinh, là có thể tạo ra thứ tốt.
Vậy thì cứ mời hết bọn họ đến, cũng không cần đạo diễn, không cần kịch bản, để bọn họ chụp ảnh chung rồi bán lấy tiền là được."
Từ Tuệ Phong bị Hạ Phong nói cho tức giận, đến thở mạnh cũng không dám.
Hạ Phong cũng không nói tiếp nữa, qua một lát dịu giọng nói:
"Liên hệ với một đội paparazzi, đem cái này cho bọn họ. Nhân tiện nói với họ, phần sau còn kịch tính hơn."
Hạ Phong lúc này chuyển cho Từ Tuệ Phong một video, Từ Tuệ Phong có chút nghi hoặc mở điện thoại ra xem, kết quả p·h·át hiện đúng là hình ảnh người đại diện của Ngô Tuấn mới vừa rồi p·h·át đ·i·ê·n.
"Hạ tổng, anh đây là?"
"Không phải cậu ta rất nổi tiếng sao? Fan hâm mộ đông đảo sao?
Vậy ta đây làm cho cậu ta nổi tiếng thêm một chút."
Ngô Tuấn cùng người đại diện của hắn, cùng với trợ lý và đám bảo tiêu cũng không có lập tức rời khỏi kh·á·c·h sạn.
Mà là tạm thời quay trở lại, bọn họ lúc đến, Từ Tuệ Phong đã đặt phòng tổng thống cho bọn họ.
"Tuấn Tuấn cậu nghe ta giải thích, ta vừa rồi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, đột nhiên giống như bị mất hồn.
Cậu đừng giận ta có được không."
Người đại diện không ngừng đi theo bên cạnh Ngô Tuấn giải thích.
"Anh có biết hay không anh vừa rồi mất mặt đến mức nào không? Nếu có paparazzi chụp được, hoặc là ai đem chuyện này truyền ra ngoài, thì phải làm sao bây giờ?
Ta nghĩ anh hẳn là hiểu rõ hơn ta chứ?"
"Cậu yên tâm Tuấn Tuấn, ta hiện tại liền đi nói với tên họ Từ kia, bảo hắn quản cái miệng cho chặt.
Nếu không, ta sẽ khiến cho tất cả đối tác đầu tư có hợp tác với chúng ta, không hợp tác với Hoành Viễn văn hóa nữa, xem bọn họ làm ăn ra sao."
"Tôi đã nói là tôi không muốn tới, anh cứ muốn đến."
"Đối phương đưa ra thù lao rất cao, đáng để chúng ta tới đây, Từ Tuệ Phong ở trong điện thoại hứa hẹn với ta rất tốt.
Không được, ta còn phải đi tìm hắn!
Cái kia Tuấn Tuấn a, buổi tối còn có chương trình cần thu hình, cậu nghỉ ngơi, chờ ta trở lại đón cậu."
Ngô Tuấn không trả lời người đại diện, đối phương cười làm lành rồi sau đó ngoài miệng lẩm bẩm rời đi.
Sau khi người đại diện rời đi, bụng Ngô Tuấn đột nhiên có chút đau, hắn đi vào phòng vệ sinh, theo bản năng cởi quần ra rồi ngồi xuống.
Kết quả do trong lòng vẫn luôn nghĩ đến sự việc trước đó, cho nên hoàn toàn quên hạ bệ ngồi xuống, thế cho nên cả người hắn đều ngồi vào trong bồn cầu.
"Đáng c·hết!"
Ngô Tuấn vội vàng, muốn đứng dậy khỏi bồn cầu, nhưng không đợi thân thể hắn hoàn toàn đứng lên, chân lại đột nhiên trượt, cả người tức khắc ngã về phía trước, mặt đập mạnh xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận