Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 292: mãnh quỷ

**Chương 292: Mãnh quỷ**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Hạ Phong theo bản năng hỏi một câu, nhưng ngoài cửa lại không có ai đáp lại, ngược lại tiếng gõ cửa vẫn nhẹ nhàng vang lên.
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Duyệt vẫn còn đang say giấc, không muốn đ·á·n·h thức nàng, vì thế đành phải rụt tay đang đặt tr·ê·n người Thẩm Duyệt lại, sau đó xỏ giày bước nhanh đến cạnh cửa.
"Đừng gõ nữa, trong phòng có người đang nghỉ ngơi."
Hạ Phong nói rồi trực tiếp mở cửa phòng, nhưng điều kỳ lạ là, hắn thò đầu ra nhìn thì bên ngoài chẳng có một ai.
Không chỉ vậy, khi bọn họ trở về đèn đóm vẫn còn sáng, nhưng giờ đã tắt ngấm.
Cửa kh·á·c·h đ·i·ế·m đóng chặt, hơn nữa còn bị khóa một chiếc khóa sắt to đùng, khóa chặt lại, làm cho hắn có cảm giác không cho bất cứ kẻ nào ra ngoài.
Vì đã học được dạ thị thuật, cho nên dù trong bóng tối, hắn vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh như ban ngày.
Nhưng hắn tỉ mỉ tìm kiếm một vòng mà chẳng thấy bóng người nào.
"Không đến nỗi xui xẻo vậy chứ, đi du lịch thôi mà cũng gặp quỷ?"
Hạ Phong không chắc chắn lắm, vì thế sau khi dừng lại một lát, liền đóng cửa phòng, quay trở lại mép g·i·ư·ờ·n·g.
Nhưng hắn không lập tức lên g·i·ư·ờ·n·g mà ngồi xuống cạnh đó, đợi xác nhận Thẩm Duyệt không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn mới lôi Bao Tinh từ Minh Phủ ra.
"Lại lôi ta ra làm gì?"
Bao Tinh bị Hạ Phong đột ngột lôi ra, có vẻ hơi khó chịu.
"Nói nhảm nhiều vậy, lôi ngươi ra hít thở không khí, không phải ngươi nên cảm ơn ta sao?"
"Ta thật sự không cảm ơn nổi."
Nói đến đây, Bao Tinh đột nhiên thấy Thẩm Duyệt đang say ngủ, liền hóa thành thực thể đẩy Hạ Phong một cái:
"t·h·iếu niên, không phải tỷ tỷ ta nói ngươi, dù nội tâm ngươi rạo rực, lại không có chút sợ hãi, nhưng như vậy không những làm hỏng thân thể, mà mấu chốt là còn dễ nhiễm bệnh a."
"Cút ngay, đừng có lảm nhảm mấy thứ vô dụng đó. Nhìn ta ăn mặc chỉnh tề thế này, giống bộ dạng vừa làm gì sao?"
"Người ta đã cùng ngươi thuê phòng, vậy mà ngươi chẳng làm gì, ngươi rốt cuộc có được hay không vậy?"
"Nói mãi, ý ngươi là ngươi nói gì cũng đúng, còn ta nói gì cũng sai phải không? Nghe nói ngươi biến thành lệ quỷ ghê gớm lắm, ta thật muốn thử xem p·h·ậ·t phiến còn có thể thu thập được ngươi hay không."
Hạ Phong cũng rất nể Bao Tinh, thật là nói nhiều không chịu được, hắn thắc mắc không biết Bao Tinh lấy đâu ra lắm lời nhảm nhí như vậy.
Bị Hạ Phong dọa một câu, Bao Tinh lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, Hạ Phong lúc này mới có chút nghi ngờ nói với nàng:
"Vừa rồi ta nghe thấy bên ngoài có tiếng đ·ậ·p cửa, nhưng khi mở cửa ra thì chẳng thấy ai, hơn nữa kh·á·c·h đ·i·ế·m còn bị khóa từ bên trong.
Ta nghi ngờ kh·á·c·h đ·i·ế·m này có vấn đề, với cả những người ở đây, không phải là quá yên tĩnh rồi sao.
Ngươi giúp ta ra ngoài xem thử, xem có chuyện gì không."
"Chỉ xem thôi à?"
"Đương nhiên không chỉ xem, nếu thật sự có quỷ quái gì ở ngoài gây chuyện, ngươi trực tiếp giải quyết luôn.
Chẳng phải ngươi luôn muốn thử uy lực của cái rìu kia sao, bây giờ có cơ hội rồi đó."
"Quỷ cũng có quỷ tốt, lỡ chỉ là một quỷ hồn, ta lại một rìu c·h·é·m c·hết, nó c·hết oan uổng à."
"Vậy ngươi nói chuyện trước đi, được rồi, mau ra ngoài xem đi, ta vất vả lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, không muốn bị mấy chuyện vớ vẩn quấn thân."
"Được rồi được rồi, ta ra ngoài xem cho ngươi."
Bao Tinh nói xong, thân thể lần nữa biến thành hư ảo, x·u·y·ê·n qua cửa phòng bay ra ngoài.
Hạ Phong đã dùng gần hết điểm kinh dị cho Bao Tinh, đương nhiên không phải hắn sợ điểm kinh dị hết hạn, mà là cảm thấy bản thân Bao Tinh đã là quỷ cấp 3, căn cơ tốt hơn so với những quỷ hồn mà sau này hắn thu phục, cho nên rất đáng để bồi dưỡng.
Dù sao thì gặp phải quỷ hồn tầm thường, hoặc là tà ám tiểu nhân vật nào, trực tiếp để Bao Tinh ra tay là xong, hắn đỡ phải phiền phức.
Nhìn Thẩm Duyệt nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, lộ ra tư thế ngủ khêu gợi, Hạ Phong đột nhiên có loại xúc động muốn "cưỡi ngựa".
Tuy rằng chuyện này hắn đã từng làm với Thẩm Duyệt, nhưng lúc đó hắn cũng là thân bất do kỷ, nếu không có hệ thống trong đầu, không có tấm thẻ lãng quên kia, có lẽ lúc này hắn đã phải tỉnh lại trong ngục giam rồi.
Sở dĩ không dám "thượng" trước rồi "lãng quên" sau, một phần vì cảm thấy trơ trẽn, phần nữa là vì thời gian lãng quên của tấm thẻ có hạn chế, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cho nên hắn mới kịp thời chiến thắng dục vọng, thu "tiểu đệ đệ" lại.
Dù sao thì có hệ thống, lại có lý thuyết c·ô·ng lược mỹ nữ đầy mình, lẽ nào còn sợ không trị được một Thẩm Duyệt nho nhỏ?
Nhưng cảnh tượng lúc đó, đến giờ vẫn còn rõ ràng in đậm trong đầu hắn, mỗi khi nhớ lại đều làm hắn có chút hoài niệm.
"Trước mắt Thẩm Duyệt đã có hảo cảm rất lớn với ta, cảm giác còn tiến triển nhanh hơn Vương Uyển Như, nếu nguyên tắc của Vương Uyển Như không thể dao động, vậy thì c·ô·ng lược Thẩm Duyệt trước, có khi lại có tương lai.
Chỉ là hơi phiền phức."
Hạ Phong đột nhiên có ý định muốn chuyển trường, như vậy sẽ không cùng lớp với Thẩm Duyệt và Vương Uyển Như, tránh được rất nhiều vấn đề không cần thiết.
Nếu không, bên này hắn và Thẩm Duyệt tình chàng ý th·iếp, chắc chắn sẽ không có hi vọng gì với Vương Uyển Như nữa.
Hắn kỳ thực ngủ với đám con gái chỉ là tiện thể, mấu chốt vẫn là ở cốt truyện nhánh của hệ thống.
Phụ nữ làm sao có thể để đàn ông ngủ, không phải vì ngủ mới yêu, mà là vì yêu mới cho ngủ.
Còn Hứa Giai, có lẽ vì bối cảnh thế giới, cũng có lẽ vì trong đánh giá của hệ thống, Hứa Giai không được coi là mỹ nữ, cho nên không được tính vào.
Lúc Hạ Phong còn đang cân nhắc chuyện này trong lòng, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng h·é·t thảm thiết, vọng từ bên ngoài vào.
Vì cách âm của phòng vốn không tốt, nên hắn nghe rất rõ.
Hơn nữa nghe giọng thì có vẻ là của Bao Tinh.
Điều này làm hắn nảy sinh một dự cảm chẳng lành, Bao Tinh nói gì thì nói cũng là quỷ hồn gần cấp 4, còn lợi h·ạ·i hơn cả lệ quỷ, huống chi nàng còn có cái rìu quỷ binh kia.
Cho nên, nếu có tà ám nào có thể làm hại Bao Tinh, hiển nhiên sẽ rất khó giải quyết.
Ngay lúc Hạ Phong định ra ngoài xem thế nào, Bao Tinh đột nhiên hốt hoảng chạy từ ngoài cửa vào, nói với hắn:
"Không xong rồi, rất nhiều phòng trong kh·á·c·h đ·i·ế·m toàn là n·gười c·hết.
Ta còn đụng phải một quỷ hồn, vừa rồi chính nó gõ cửa, nhưng không có ác ý, mà là muốn nhắc nhở ngươi, bảo ngươi mau chạy đi."
"Kh·á·c·h đ·i·ế·m này đã xảy ra chuyện gì?"
"Quỷ hồn kia nói với ta, trong kh·á·c·h đ·i·ế·m có một con m·ã·n·h quỷ.
Chính con m·ã·n·h quỷ kia đã g·iết c·hết tất cả mọi người."
"Vậy thì lúc ta vào đây, tất cả những gì ta thấy đều là ảo ảnh?"
"Không phải, lão bản kh·á·c·h đ·i·ế·m vừa mới bị g·iết c·hết.
Quỷ hồn kia nói với ta, con m·ã·n·h quỷ kia đột nhiên xuất hiện, nó cũng không biết từ đâu tới.
Nó rất sợ hãi, hy vọng chúng ta có thể giúp nó, đuổi con m·ã·n·h quỷ kia ra khỏi đây."
"Thật là thế giới rộng lớn, chuyện quái gì cũng có, một con quỷ lại cầu cứu ta?"
Hạ Phong nghe xong cảm thấy hơi khó tin, nhưng nghĩ đến tiếng h·é·t thảm thiết vừa rồi, liền hỏi Bao Tinh:
"Vừa rồi ta nghe thấy một tiếng thét thảm, là ngươi kêu à?"
"Không phải ta, ta cũng nghe thấy, hình như là từ bên ngoài vọng vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận