Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 311: thịt

**Chương 311: Thịt**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
"Tuy rằng lão Trương không hề nói trong nhà có chó, hoặc là có tiếng chó sủa, người nhìn qua tinh thần cũng khá hơn nhiều, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ta đem những nghi ngờ của mình nói với con gái và con rể, nhưng hai đứa chúng nó nghe xong lại không cảm thấy có gì bất thường, rốt cuộc nửa đêm khát nước, xuống bếp uống chút gì đó là chuyện hết sức bình thường.
Kết quả ngược lại là chúng nó khuyên ta, ngàn vạn lần đừng giống như lão Trương, cũng trở nên thần hồn nát thần tính.
Mặc dù nghi ngờ của ta không có ai ủng hộ, nhưng ta vẫn không yên tâm, nhờ trợ lý của lão Trương chú ý đến hắn.
Mấy ngày kế tiếp, sự quỷ dị của lão Trương đối với ta mà nói quả thực như hình với bóng.
Hắn tựa như hình thành một thói quen cố hữu, mỗi buổi tối hắn đều sẽ xuống lầu một cách thần bí, rồi sau đó, khi ta p·h·át giác được, lại làm như không có chuyện gì mà đi lên.
Đến khi ta đi xuống xem xét, thì vẫn không tìm thấy bất kỳ điểm nào không đúng.
Trong lúc lo lắng cho lão Trương, ta cũng bắt đầu lo lắng cho chính mình.
Bởi vì hắn thần thần bí bí, ta liền đâm ra nghi thần nghi quỷ, không biết hắn xuống lầu làm cái gì, trong lòng ta trước sau gì cũng không yên.
Lúc ấy ta thật sự rất sợ hãi, nếu cứ tiếp diễn như vậy, liệu ta có thể hay không cũng bị ma ám, rồi cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Lão Trương ban ngày thường ở c·ô·ng ty bận việc, có đôi khi buổi tối vì xã giao cũng sẽ về muộn một chút.
Còn về việc Lưu t·h·i·ê·n Sư có nói với ngươi hay không, ta cũng không phải là một bà nội trợ toàn thời gian, mà cũng có một chuỗi nhãn hiệu thời trang riêng đang kinh doanh.
Tuy rằng không giống sự nghiệp của lão Trương làm được lớn như vậy, cũng không có nhiều mối xã giao như hắn, nhưng phần lớn thời gian ban ngày ta cũng không ở nhà.
Bất quá bị lão Trương làm ầm ĩ liên tục hơn mười ngày, khiến ta cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vì thế, một ngày nọ ta liền không đi c·ô·ng ty, định ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng lại tinh thần.
Không sai biệt lắm đến khoảng 1 giờ chiều, ta đang tưới hoa ở ban c·ô·ng tầng 1, thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Ta tưởng lão Trương đã về, còn cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì ban ngày hắn rất ít khi về nhà.
Kết quả ta đi đến cạnh cửa xem, người mở cửa lại là trợ lý của lão Trương.
Nhìn thấy ta ở nhà, trợ lý cũng rất ngạc nhiên, ta bèn trực tiếp hỏi hắn, tại sao hắn lại có chìa khóa nhà ta.
Kết quả trợ lý nói cho ta biết, là lão Trương đưa cho hắn, còn về nguyên nhân thì là để hắn đúng hạn mang một ít t·h·ị·t đến nhà.
Ta nghe xong cũng không nghĩ nhiều, bảo trợ lý mang t·h·ị·t vào.
Tận hai túi t·h·ị·t lớn, ta xem xong liền nói tủ lạnh có thể không đủ chỗ.
Kết quả trợ lý còn rành tủ lạnh nhà ta hơn cả ta, hắn nói tủ lạnh đã trống không, chắc chắn là có thể nhét vào được.
Trong quá trình đó, còn hỏi ta một câu, có phải nhà chúng ta thường xuyên tổ chức tiệc nướng t·h·ị·t không, bằng không tại sao cứ một hai ngày lại phải mua mấy chục cân t·h·ị·t.
Ta nghe đến đây, đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, liền hỏi trợ lý, hỏi hắn còn lúc nào tới đưa t·h·ị·t nữa.
Hắn nói gần đây cơ hồ là cách một ngày lại đến một lần, mỗi lần tới đều sẽ dựa theo yêu cầu của lão Trương, mua đủ các loại t·h·ị·t, rồi mới bỏ vào ngăn đá.
Nhà ta không có thuê người giúp việc, ta kỳ thật cũng rất ít khi nấu cơm, bởi vì buổi tối ta đều chỉ ăn chút rau dưa, còn lão Trương thì xã giao ở bên ngoài cũng ít khi về nhà.
Cho nên ngày thường sẽ không mua quá nhiều đồ để trong tủ lạnh, không cần thiết là một phương diện, kỳ thật cũng sợ lãng phí.
Chính là theo như lời trợ lý nói, lão Trương thường xuyên nhờ hắn mang mấy chục cân t·h·ị·t đến nhà, ta không ăn, con gái và con rể ta cũng không ăn, những người khác cũng sẽ không tới nhà ta, vậy thì số t·h·ị·t này đã đi đâu?
Rốt cuộc lão Trương đã dùng số t·h·ị·t đó để làm gì?
Lúc đó ta nghĩ mãi không ra, nhưng không biết vì sao, ta lại không bảo trợ lý nói cho lão Trương biết chuyện hôm nay ta ở nhà, cũng không gọi điện thoại hỏi lão Trương, rốt cuộc là làm gì mà cứ sai người mang t·h·ị·t về nhà.
Mãi đến gần 1 giờ sáng, lão Trương mới từ bên ngoài trở về.
Sau khi về, hắn đầu tiên là lên lầu đẩy cửa ra, đứng ở cạnh cửa phòng ngủ một lát, ta không chắc chắn hắn có đang xem ta ngủ hay chưa, nhưng ta cũng không mở mắt, giả bộ như đang ngủ say.
Hắn đứng ở cạnh cửa khoảng 5 phút, liền đóng cửa phòng ngủ lại rồi đi xuống lầu.
Chờ hắn đi rồi, ta cũng không nằm lại tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, mà lại cẩn thận đi tới cạnh cửa, sau đó mở cửa phòng ngủ rồi theo cầu thang, cố gắng không p·h·át ra tiếng động mà đi xuống lầu.
Ta đi được khoảng nửa đường, thì lại nghe thấy cái loại âm thanh "Hự hự" kia, nhưng lần này ta không hề lùi bước, cũng không do dự, bởi vì chuyện này đã gần như trở thành tâm b·ệ·n·h của ta, nếu không sớm làm rõ, sớm muộn gì ta cũng sẽ phát điên.
Cứ như vậy ta đi tới dưới lầu, xuống đến nơi ta p·h·át hiện trong phòng bếp có ánh sáng mờ mờ, không hề bật đèn, ánh sáng là từ trong tủ lạnh hắt ra.
Theo đến gần, ta thấy được một bóng người đang ngồi xổm tr·ê·n mặt đất, bóng lưng kia hai tay chống tr·ê·n mặt đất, đầu cúi rất sâu, liên tục run rẩy, như là đang ăn thứ gì đó.
Ta không thể tin nổi nhìn lão Trương trong phòng bếp, mãi đến khi ta đi gần đến cạnh cửa phòng bếp, lão Trương mới chú ý tới ta, đột nhiên quay đầu lại.
Nói thật, giờ khắc này ta quả thực không thể tin vào mắt mình, bởi vì ta nhìn thấy tr·ê·n mặt lão Trương, đầy những cặn bã huyết nhục, mà ở tr·ê·n mặt đất, lại đặt một túi ni lông đựng đầy t·h·ị·t tươi."
"Hắn đang ăn t·h·ị·t sống?"
Hạ Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng được, đó là một loại hình ảnh kinh tởm, và đáng sợ đến mức nào.
"Đúng vậy, lúc đó ta không thể tin được đây là sự thật, ta thậm chí còn dùng sức dụi dụi mắt, nhưng hết thảy vẫn không hề thay đổi.
Lão Trương cứ ngồi xổm tr·ê·n mặt đất, giống như chó ngồi xổm tr·ê·n mặt đất, đôi mắt nhìn về phía ta, có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng tràn ngập vẻ tàn bạo khát máu.
Lúc đó ta đã bị dọa ngất đi.
Đến khi ta tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau, ta đang nằm ở phòng ngủ, lão Trương cũng đã rời đi.
Ta gọi điện thoại cho lão Trương, hỏi hắn về chuyện đêm qua, kết quả hắn hoàn toàn không thừa nhận, hơn nữa còn nói ta cũng trở nên không bình thường.
Ta không cãi cọ gì với hắn, mà đi tìm con gái và con rể ta, khi nói với chúng nó về chuyện này, chúng nó đều tỏ vẻ vô cùng khó tin.
Nhưng bởi vì thái độ kiên quyết của ta, chúng nó vẫn quyết định phối hợp với ta."
"Phối hợp với ngươi?"
Hạ Phong không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, ta cần phải làm rõ mọi chuyện, ta muốn biết rốt cuộc lão Trương đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì người bình thường làm sao có thể ăn t·h·ị·t sống?
Hắn là một Đại lão bản, món ngon vật lạ nào mà chưa từng ăn qua, hơn nữa, cho dù có sở thích đặc biệt, cũng không thể nào đột nhiên hình thành trong hơn mười ngày.
Mà ta và hắn kết hôn nhiều năm như vậy, trước kia hắn chưa từng có biểu hiện khác thường như bây giờ.
Cho nên ta cảm thấy vấn đề có lẽ vẫn bắt nguồn từ việc hắn ban đầu nghe thấy tiếng chó sủa.
Ta đem t·h·ị·t trong tủ lạnh, toàn bộ đều vứt đi, gần như là dọn sạch tủ lạnh.
Con gái và con rể ta cũng đều đến, chúng nó ở trong một phòng ngủ khác.
Buổi tối hơn 11 giờ, lão Trương từ bên ngoài trở về, sau khi vào nhà cũng không tắm rửa, mà trực tiếp thay áo ngủ rồi lên g·i·ư·ờ·n·g.
Hắn không nói chuyện với ta, ta cũng không nói chuyện với hắn, sau đó ta tắt đèn, phòng ngủ liền hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng ta vẫn luôn mở to mắt, duy trì sự tỉnh táo.
Cho đến khi, ta cảm giác lão Trương từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ngồi dậy, sau đó lặng lẽ không một tiếng động đi đến cạnh cửa phòng ngủ, mở cửa đi ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận