Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 80: Lão Ban mời khách

**Chương 80: Thầy Ban mời khách**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Hạ Phong cảm động trước sự quan tâm nhỏ bé này của Vương Uyển Như, tức khắc cảm thấy 10 vạn tệ kia không hề uổng phí.
"Cảm động muốn khóc, huhu,? ?"
"Ngày mai là phải làm bài kiểm tra rồi, rốt cuộc thì hắn có Bao Tinh - vị Thần Khí gian lận này ở bên, cho dù đề bài hắn thật sự không làm được, cũng có thể nhờ Bao Tinh đi khắp nơi dò la, rồi sau đó quay về nói cho hắn biết."
Đương nhiên, so với những điều này, hắn còn có một kế hoạch an toàn hơn, đó chính là lợi dụng tấm thẻ tiên đoán mà hắn nhận được, thành công đoán trước được đề thi ngày mai, như vậy hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết bài thi.
Cho nên hắn có rất nhiều lựa chọn, hoàn toàn không cần quá mức để ý đến chuyện thi cử ngày mai.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Hạ Phong như cũ vì quá nhàm chán mà nghiêm túc nghe giảng bài.
Bởi vì chỉ khi đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt chuyên chú làm một chuyện gì đó, thì thời gian mới trôi qua cực kỳ nhanh.
Cho nên đối với đám học tra mà nói, muốn làm thời gian trôi qua nhanh hơn thì biện pháp tốt nhất, chính là không làm gì cả, chuyên tâm nghe thầy cô giảng bài.
Như vậy, vừa làm thời gian trôi qua nhanh, bản thân mình ít nhiều cũng có thể học được chút gì đó, thành tích sẽ bất tri bất giác mà có sự tiến bộ rõ rệt.
So với việc lén lút nhét điện thoại di động vào trong sách giáo khoa, xem một chút liền ngẩng đầu ngắm thầy cô thoải mái hơn nhiều, ít nhất thì việc trước thuộc về loại không có rủi ro.
Theo tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Phong liền thu dọn đồ đạc một chút rồi đứng dậy, vừa muốn thử gọi Vương Uyển Như cùng đi ăn cơm, liền nghe một bạn học đứng ở cửa gọi hắn:
"Hạ Phong, thầy chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng tìm thầy ấy."
Nghe được thầy Ban muốn tìm mình, Hạ Phong không cảm thấy có gì bất ngờ, trong lòng càng không còn sự hoảng sợ như trước kia khi bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng nữa.
Rốt cuộc nói đi nói lại, hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của mẹ thầy Ban, nghĩ đến thầy Ban tìm hắn hẳn là vì cảm tạ, mà không phải là phê bình hắn.
"Phong ca, thầy Ban tìm cậu đến văn phòng à?"
Liền ngay khi Hạ Phong gật đầu, muốn rời khỏi lớp thì Hà Vĩ nhanh chóng chạy ra từ một lối đi nhỏ khác, tỏ vẻ lo lắng hỏi.
Nhìn Hà Vĩ giấu sự vui sướng khi người gặp họa trong nỗi lo lắng, Hạ Phong thản nhiên trả lời:
"Thầy Ban mấy ngày trước đã muốn mời ta ăn cơm rồi, nhưng ta đều có việc nên không đồng ý, hôm nay có lẽ vẫn là chuyện này."
"A, thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng Phong ca lại phạm lỗi gì, làm ta sợ muốn chết."
Hà Vĩ hiển nhiên không tin lời Hạ Phong nói, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, sợ sẽ vì vậy mà chọc giận Hạ Phong.
Bị Hạ Phong lạnh lùng liếc qua, Hà Vĩ liền vội vàng chuồn lẹ, Hạ Phong cũng không muốn hơn thua với Hà Vĩ về miệng lưỡi làm gì, bởi vì sẽ có lúc Hà Vĩ phải khóc.
Muốn trách thì trách hắn không hỏi rõ ràng, liền đem bữa sáng mà Trương Như Thuần đưa cho hắn ăn mất.
Bởi vì là giữa trưa tan học, cho nên Hạ Phong không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào văn phòng thầy Ban, trong văn phòng lúc này cũng chỉ có một mình thầy Ban.
"Thầy tìm em ạ?"
"Ừ, giữa trưa không có việc gì chứ, nếu không có việc gì thì thầy mời em đi ăn cơm."
Hạ Phong không ngờ rằng mình đoán đúng, thầy Ban thật sự muốn mời hắn ăn cơm, hơn nữa dùng mông mà nghĩ thì hắn cũng có thể đoán ra, khẳng định là để cảm ơn hắn vì đã giúp đuổi quỷ.
"Thầy không cần khách sáo, em tự mình đi nhà ăn ăn một chút là được."
"Thầy hai ngày nay vẫn luôn ở chăm sóc mẹ, cho nên cũng không rảnh tìm em, vốn dĩ định buổi tối tìm em, kết quả buổi tối phải họp, còn không biết kéo dài đến mấy giờ."
"Bữa này coi như là món khai vị, sau này thầy còn phải sắp xếp nữa."
"Em đã giúp thầy một chuyện lớn như vậy, nếu em còn không cho thầy cảm ơn, thì thầy sẽ không còn mặt mũi nào gặp em nữa."
Thầy Ban nói chuyện vô cùng khách khí, dáng vẻ của thầy chủ nhiệm không hề có chút nào.
Hạ Phong kỳ thật cũng không biết có gì ngon để ăn cùng thầy Ban, bất quá thầy Ban nếu khăng khăng muốn mời hắn ăn cơm, hắn cũng không tiện từ chối, cho nên đành phải gật đầu.
Thấy Hạ Phong đồng ý, thầy Ban liền cười hỏi:
"Em chọn địa điểm đi, ở đâu cũng được."
"Không cần phiền phức như vậy, chúng ta đến Nhớ Nhà Hàng ăn chút gì đi."
Nhớ Nhà Hàng là một nhà hàng tương đối nổi tiếng ở gần trường, sở dĩ nổi tiếng là vì đồ ăn ở đó làm ngon nhất, cho nên vào buổi trưa có rất nhiều học sinh đến đó ăn.
Đương nhiên, Hạ Phong lựa chọn nơi đó còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hắn biết Hà Vĩ cùng mấy người lớp 12-5, mỗi ngày giữa trưa đều đến đó ăn cơm.
Hà Vĩ không phải không tin thầy Ban mời hắn ăn cơm sao, vậy thì hắn sẽ đưa thầy Ban qua đó để hắn ta thấy rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận