Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 684: giảm xuống

**Chương 684: Giảm xuống**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Tập trung học tập, tập trung tập luyện, đặt trong lòng cùng một mục tiêu chung.
Đương nhiên, quan trọng nhất ở chỗ, tất cả học sinh đều ở cùng một khách sạn.
Vô luận là nam học sinh, hay là nữ học sinh.
Mà đối với những người trẻ tuổi hormone phân bố tràn đầy này mà nói, có được một cơ hội có thể rời xa cha mẹ, có thể ở bên ngoài, không thể nghi ngờ là cực kỳ hiếm có.
Có một bộ phận học sinh đã ở trong khoảng thời gian này nị oai ở bên nhau.
Còn có một bộ phận học sinh, hoặc là đang trong giai đoạn ái muội phát triển, hoặc là đang nỗ lực đi hướng con đường ái muội.
Tất cả những người ở tại khách sạn đều là hai người một phòng.
Cùng Trương Như Thuần ở chung là một nữ sinh tên là Trương Thiến.
Trương Thiến lớn hơn Trương Như Thuần hai tuổi, nhà cũng ở Hoành Tân thị, trước mắt đang học năm hai tại đại học nghệ thuật Hoành Phụ.
Bởi vì hai người đều họ Trương, nhà lại đều ở Hoành Tân, hơn nữa ấn tượng đầu tiên về nhau đều không tệ, vì thế liền ở chung một phòng.
Buổi tối 10 giờ rưỡi.
Trong phòng tràn ngập mùi hương của sữa tắm.
Trong buồng vệ sinh treo lơ lửng một chút bọt nước, Trương Thiến quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, đang dùng chiếc máy sấy không lớn lắm, nhìn vào gương mà không ngừng chải chuốt mái tóc của nàng.
Còn Trương Như Thuần thì tựa vào đầu giường, đang video nói chuyện phiếm cùng với ba ba Trương Triều của nàng.
So với nói là nói chuyện phiếm, chi bằng nói là hướng về trong nhà báo cáo, để cho cha mẹ không yên tâm được an tâm.
Trương Triều kỳ thật rất không yên tâm, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng từ nhỏ đến lớn một mình sinh hoạt ở bên ngoài.
Cha mẹ lo lắng cho con cái, hiển nhiên là chuyện hết sức bình thường.
Trương Như Thuần và Thẩm Duyệt tuy nói đều là những nhị đại bạch phú mỹ có gia cảnh ưu việt, áo cơm không lo, nhưng so với sự cưng chiều của Thẩm Trọng, cùng với sự bảo hộ thật cẩn thận, Trương Triều ở trong việc giáo dục Trương Như Thuần lại nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Giống như Thẩm Trọng chưa từng nói với Thẩm Duyệt rằng tương lai muốn Thẩm Duyệt làm cái gì, kế thừa cái gì, từ trước đến nay Thẩm Duyệt thích cái gì, hắn liền ủng hộ cái đó.
Chưa bao giờ gây áp lực quá lớn cho Thẩm Duyệt.
Nhưng ở chỗ Trương Như Thuần, loại áp lực này, hoặc là nói loại mục tiêu giáo huấn này, lại có từ khi nàng bắt đầu có ký ức.
Tuy nói Trương Triều và thái thái của hắn không có làm thủ tục ly hôn, hai người trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, hai người, một người ở trong nước, một người ở nước ngoài, thời gian gặp mặt trong một năm cực kỳ có hạn.
Hơn nữa, cho dù là gặp mặt, cũng chỉ là có việc trở về, hoặc là do yêu cầu công tác.
Giống như phần lớn những cặp nam nữ không có tình cảm nhưng vẫn gắn bó hôn nhân, nguyên nhân gắn bó của họ chỉ là để cho con cái có thể có một môi trường trưởng thành khỏe mạnh.
Mà sẽ không vì cha mẹ của mình ly hôn, ở trong lòng sinh ra vấn đề gì.
Khi còn nhỏ Trương Như Thuần không biết, chỉ biết mẹ nàng là một nữ cường nhân, công tác rất bận, nhưng lại phi thường yêu thương nàng, thường xuyên gửi bưu phẩm quà tặng cho nàng.
Nhưng theo sự trưởng thành của nàng, tư tưởng cùng các phương diện dần dần thành thục, nàng cũng đã hiểu rõ một số chuyện.
Chỉ là nàng sẽ không đi hỏi Trương Triều, càng không nói gì cả.
Nàng tuy rằng là một nữ hài tử, nhưng trong mắt Trương Triều, nàng không có khác gì nam hài tử.
Nói chính xác hơn, là Trương Triều cảm thấy vô luận nam hài hay nữ hài, tiêu chuẩn đánh giá tốt xấu của họ cũng chỉ có ưu tú hay không ưu tú.
Từ sau khi học tiểu học, Trương Triều cũng đã không còn đưa đón Trương Như Thuần, đều là Trương Như Thuần tự mình đi học và về nhà.
Trong nhà không có bảo mẫu, vô luận là Trương Triều hay Trương Như Thuần, đều tự mình rửa chén bát của mình.
Quần áo của mình tự mình giặt.
Trương Triều cũng vẫn luôn nhấn mạnh với Trương Như Thuần, gia cảnh ưu việt không phải là lý do để ngươi lười biếng, cũng không phải là tư bản để ngươi tiêu xài tùy ý, mà chỉ có thể cung cấp cho ngươi một môi trường trưởng thành và học tập tương đối thoải mái mà thôi.
Nói trắng ra, chính là nhắc nhở Trương Như Thuần, không cần ở trong học tập và cuộc sống, đối với người khác có bất kỳ cảm giác ưu việt nào.
Gia cảnh là do cha mẹ tạo ra, mà con cái ở trong trường học không phân biệt sang hèn, đều có thân phận "học sinh" bình đẳng.
Không chỉ có như thế, Trương Triều cũng sẽ dạy cho Trương Như Thuần một số phương pháp trưởng thành.
Ví dụ như tự mình tạo ra một, hoặc là nhiều kẻ địch tưởng tượng.
Sau đó đi khiêu chiến bọn họ, suy nghĩ cách chiến thắng bọn họ.
Bởi vì chỉ có cạnh tranh, mới có thể không ngừng thúc đẩy người ta tiến bộ, mới có thể duy trì nhiệt độ cảm xúc mãnh liệt.
Cho nên, điều này cũng tạo thành biểu hiện cực đoan nào đó của Trương Như Thuần, đối với phần lớn bạn học, nàng đều biểu hiện phi thường thân hòa, nhưng một khi nhìn thấy kẻ địch tưởng tượng, nàng luôn có ý tưởng tìm cách khiêu khích.
Hiển nhiên, Thẩm Duyệt chính là một trong những kẻ địch tưởng tượng của nàng.
Chẳng qua, kẻ địch tưởng tượng này đã dần dần làm cho nàng không còn hứng thú cạnh tranh.
"Được rồi ba ba, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, ba nghỉ ngơi sớm một chút, con tắm rửa xong cũng muốn đi ngủ."
Trương Như Thuần kết thúc cuộc trò chuyện với Trương Triều, sau đó có chút mỏi mệt lắc lắc cổ.
Nàng không có đem chuyện hôm nay nói cho Trương Triều, cũng không có nhắc tới người làm cho nàng cảm thấy có chút kỳ quái kia, tên là Phùng Hiệp.
Đối với chuyện nàng bị trẹo mắt cá chân, nàng cũng không có nói tới.
Bất quá, nghĩ đến, Vương Đạo hẳn là đã nói với ba ba nàng, nhưng giống như nàng dự đoán, ba ba nàng chỉ im lặng không đề cập.
Rất nhiều thời điểm, nàng cũng buồn rầu vì kỳ vọng của ba ba đối với nàng.
Nàng cũng sẽ hận chính mình vì sao không phải là con trai, sẽ ở trong lòng trách móc ba ba nàng vì đã thiết lập mọi thứ cho nàng.
Nhưng con người chính là như vậy, một khi hình thành thói quen nào đó, cho dù thói quen này làm cho ngươi buồn rầu, làm cho ngươi mỏi mệt không chịu nổi, nhưng ngươi vẫn sẽ tiếp tục làm.
Trong phòng vệ sinh, âm thanh ồn ào rốt cục dừng lại, Trương Thiến bọc khăn tắm đi ra, sau đó không chút e dè đem khăn tắm lấy xuống, tùy tay ném xuống chân giường.
Sau đó liền ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm trong rương hành lý của nàng.
"Thiến tỷ, đừng nói với em là muộn như vậy mà chị còn muốn ra ngoài?"
"Suỵt... Điệu thấp điệu thấp."
Trương Thiến vừa mặc chiếc quần lót vừa mới tìm được, vừa có biểu tình sung sướng nói.
Làm nữ nhân, có thể có được loại biểu tình này, Trương Như Thuần không cần nghĩ cũng đoán được, đối phương hẳn là đi hẹn hò cùng nam nhân.
"Được rồi, em sẽ rất điệu thấp."
Trương Như Thuần không có hỏi nhiều, càng không có ngăn cản.
Nhưng Trương Thiến sau khi mặc xong quần áo, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Trương Như Thuần:
"Hôm nay, ở trong WC của phòng tập luyện, ta vô tình nghe được Ngô Mộng Dao và Đặng Thanh Ảnh đang nói xấu muội.
Hai ả tâm cơ kỹ nữ kia vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện muội loại bỏ khuê mật của các nàng, bẻ gãy gót giày của muội, cùng với việc bỏ đinh mũ vào giày xác, mười có tám chín là hai người kia làm.
Quả thực là ác độc đến cực điểm, cũng chính là muội thiện lương lười đi để ý các nàng, đổi thành là ta, thế nào cũng phải cào nát mặt các nàng."
Trương Như Thuần cười cười không nói gì, Trương Thiến thấy Trương Như Thuần không có ý truy cứu hoặc truy tra, nàng cũng không hề nhắc tới chuyện này, sau đó mở hộp hóa trang ra, bắt đầu nghiêm túc trang điểm.
"Ong ong..."
Di động đột nhiên chấn động một chút, Trương Như Thuần cầm lấy di động, phát hiện là có người gửi tin nhắn cho nàng.
"Ngủ rồi sao? Có muốn đi cùng nhau uống chút gì không?"
Trương Như Thuần liếc mắt nhìn, liền trực tiếp ấn tắt màn hình, hiển nhiên nàng ngay cả trả lời cũng lười.
Qua khoảng chừng 10 phút, liền nghe được ngoài cửa truyền đến một chuỗi âm thanh "thùng thùng" mở cửa phòng.
Trương Thiến cùng Trương Như Thuần nhìn nhau một cái, Trương Như Thuần chỉnh lại áo ngủ của nàng, còn Trương Thiến thì đi đến cạnh cửa, hỏi một tiếng:
"Ai đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận