Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 715: hỏa bạo

Chương 715: Nóng bỏng Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Hạ Phong bọn họ, những người có được vé vào cửa, nếu xét theo nghĩa nghiêm khắc, không được xem là fan của tác phẩm, mà là khách nhân được ban tổ chức mời đến, tương đương với việc đi cửa sau để tiến vào.
Ngoài việc hợp tác với ban tổ chức để có được một số vé vào cửa, còn có các đoàn thể hậu viện ở các tỉnh thành, cùng với những người làm việc ở các cổng thông tin, đài truyền hình.
Gần đường Minh Châu Đông Phương, đã sớm tắc nghẽn đến chật như nêm cối.
Hạ Phong bọn họ do ở gần đó, nên đã đi bộ qua, bằng không nếu lái xe, e rằng 2 tiếng đồng hồ cũng không di chuyển nổi 100 mét.
"Độ nổi tiếng của người này thật sự quá cao. Đã không thua kém minh tinh hạng nhất rồi."
"Phong Thiếu đã sớm không thua kém minh tinh hạng nhất, người ta dựa vào tài hoa, chứ không phải như một vài tiểu sinh lưu lượng dựa vào mặt."
Phong Lưu Sa bởi vì thường xuyên trong một vài phỏng vấn, hoặc là khi giao lưu với fan, nói rằng mình đã già rồi, không còn trẻ trung nữa.
Cho nên fan của hắn, đều gọi hắn là Phong Thiếu.
Còn về fan của hắn, thì đều bị người khác gọi là hạt cát. Đương nhiên cũng có anti-fan, khi trào phúng fan của hắn, gọi bọn họ là kẻ ngốc.
Dù sao giữa người với người luôn là, chỉ cần có người yêu thương ngươi, sẽ có người ghét ngươi.
Số người thích ngươi có bao nhiêu, thì số người chán ghét ngươi cũng sẽ có bấy nhiêu.
Phong Lưu Sa tuy rằng nhìn qua lý lịch không hề có điểm đen, nhưng trên mạng vẫn bị người ta phun thành cẩu.
Nói hắn giả nhân giả nghĩa, nói hắn khoe khoang, nói hắn tìm người viết thay, tùy tiện tìm kiếm một cái cũng ra một đống lớn.
Hạ Phong mang theo Thư Nhã cùng bốn cô nàng xinh đẹp lớn nhỏ, cũng không đi tranh giành địa điểm với những fan đang xếp hàng kia, dù sao bọn họ chính là những người có thư mời vào cửa đàng hoàng.
Trực tiếp gọi điện thoại, cho người phụ trách liên hệ với bên văn hóa Hoành Viễn, người phụ trách bảo bọn họ đi bãi đỗ xe ngầm số 3.
Đi vào tầng hầm để xe số 3, không đợi bao lâu, một người đàn ông mặc vest, liền từ một thang máy đi ra, như là làm tặc vội vàng tiếp đón bọn họ đi vào.
"Cậu là Phùng Hiệp, Phùng tiên sinh phải không?" Đợi thang máy đóng lại, người đàn ông mới nhẹ nhàng thở ra hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Phong gật gật đầu, rồi mới nói giỡn:
"Tôi thấy tầng hầm số 3 không có fan chờ, có phải hay không các cậu đã khóa hết các thang máy đi lên trên rồi? Chỉ khi nào cần đón người mới mở ra?"
"Đúng vậy, những fan kia quá điên cuồng, chỉ cần là có đường đi tới, bọn họ đều vây kín."
"Vậy cũng không thể không cho một người nào vào chứ? Dù sao buổi ký tặng cũng chỉ tổ chức ở tầng một thôi mà."
"Chắc chắn không cấm được, nhưng là cố gắng ngăn cản, làm cho tốc độ người tiến vào chậm lại, thì sẽ đạt được mục đích."
Buổi ký tặng của Phong Lưu Sa, ở tầng 18, thang máy chầm chậm dừng lại, thậm chí cửa còn chưa mở ra, bọn họ cũng đã nghe được tiếng thét chói tai từ bên ngoài.
"Phong Thiếu đã đến rồi, tuy rằng chúng tôi là ban tổ chức, nhưng cũng không thể cho các cậu chen ngang, bất quá bên ngoài còn có rất nhiều fan chưa vào, xếp hàng chắc chắn có thể nhận được sách ký tên.
Tôi đi trước đây."
Người đàn ông đưa Hạ Phong bọn họ lên tới nơi liền muốn rời đi, Hạ Phong vội gọi hắn lại nói:
"À, chờ một chút, bên cậu có thể kiếm được mấy quyển sách không?"
"Sách gì?"
"Sách của Phong Lưu Sa, chúng tôi không mang sách..."
Người đàn ông tuy rằng ngoài miệng nói giúp bọn hắn nghĩ biện pháp, nhưng mà theo Hạ Phong thấy, căn bản là hắn kiếm cớ.
Hắn thử sử dụng t·h·u·ậ·t đọc tâm, kết quả t·h·u·ậ·t đọc tâm vừa mở ra, suýt chút nữa làm hắn hỏng mất.
Bởi vì số người quá đông, cho nên hắn nghe được rất nhiều tiếng lòng, hỗn loạn dị thường, việc này cũng làm hắn vội vàng thoát khỏi trạng thái t·h·u·ậ·t đọc tâm.
"Làm sao bây giờ, chúng ta đến sách cũng không có, làm sao xin chữ ký đây."
"Hay là các cậu chờ ở đây, tôi đi xuống mua."
"Không phải nói là buổi ký tặng sao, có ký tên cũng có bán sách, hẳn là đều sẽ có chứ."
"Đâu phải tổ chức ở hiệu sách, nơi nào có sách mà bán."
Đổng Khiết mấy cô nàng sốt ruột không thôi, Hạ Phong bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới nhận ra tầm quan trọng của một người đàn ông bên cạnh.
"Các cô cứ xếp hàng trước đi, chuyện sách cứ giao cho tôi."
Hạ Phong vốn định thôi miên mấy fan cuồng sách, sau đó làm đối phương đưa sách cho hắn, hoặc là bán cho hắn, nhưng nghĩ làm vậy thật sự là có chút không được.
Dù sao có một số người vì tới được đây, mà đã thức trắng cả ngày lẫn đêm.
Bất quá cho dù không động tới mấy fan này, thì việc kiếm mấy quyển sách, cũng không làm khó được hắn.
Hắn đi vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, tiếp đó sử dụng năng lực thuấn di, chỉ trong vài lần thuấn di, người đã đến bên ngoài.
Đi đến vị trí cuối cùng của hàng, Hạ Phong tìm hai fan cuồng sách nói:
"Tiểu muội muội, sách trên tay cô bán cho tôi đi.
Một quyển một vạn tệ. Thế nào?"
Hai cô bé vừa nhìn đã biết là học sinh cấp ba, nghe Hạ Phong muốn bỏ ra một vạn tệ một quyển mua sách của các nàng, các nàng đều như là thấy quỷ.
Bất quá rất nhanh, liền tỏ vẻ cảnh giác, hiển nhiên lại xem Hạ Phong là kẻ lừa đảo.
"Tôi là nhân viên công tác bên trong, người bên trong giờ chen không vào được, tôi cũng là fan của Phong Thiếu, nhưng lại không kịp mua sách.
Các cô ở vị trí này, căn bản không vào được, tôi nghĩ các cô cũng biết.
Tôi thật sự rất thích Phong Thiếu, cho nên mới chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua."
Hai cô bé liếc mắt nhìn hàng dài không thấy điểm cuối phía trước, trong lòng có lẽ cũng biết mình hôm nay là đến công cốc, vì thế sau khi do dự một chút, nói với Hạ Phong:
"Chúng tôi tổng cộng mang theo 6 quyển sách, giữ lại cho chúng tôi hai quyển, còn lại 4 quyển bán cho anh là được.
Giá gốc là 80, anh đưa chúng tôi 320 là được."
Hạ Phong không ngờ hai cô bé này lại tốt bụng như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, sự thấu hiểu lòng người không phải cứ có tiền là mua được.
Lấy 4 quyển sách kia, Hạ Phong vẫn chuyển cho hai cô bé một vạn tệ.
Cũng không đợi hai cô bé từ chối, Hạ Phong liền chạy đi xa.
Chờ hắn quay trở lại hội trường, người rõ ràng đã đông hơn so với lúc trước.
Trên sân khấu màu đỏ, trừ bỏ người chủ trì, lại xuất hiện một bóng hình.
Một đám fan cuồng nhiệt, không ngừng hô to "Phong Thiếu" "Phong Thiếu" đương nhiên còn không thể thiếu những lời như, em yêu anh, anh đẹp trai nhất.
Hạ Phong tìm được bốn cô nàng Đổng Khiết đang ở vị trí giữa hàng, trong quá trình đó, hắn rất nhiều lần muốn đến gần, đều bị một số fan phẫn nộ ngăn lại, như thể sợ hắn chen ngang vậy.
"Tôi không chen ngang, tôi chỉ là đưa sách."
"Ai tin anh, không thể để hắn qua."
"Cô làm tôi c·h·ết đói, tôi còn muốn c·h·ết đói đây!"
Hạ Phong lười nói nhảm cùng mấy fan cuồng này, trực tiếp chen qua đám người xông vào phía trước.
"Sách của các cô đây, mỗi người một quyển."
Hạ Phong cũng không chen lên trước, chỉ là đưa bốn quyển sách đến tay Thẩm Duyệt bọn họ.
"Vất vả rồi, moah moah."
Thẩm Duyệt mấy người đều rất vui vẻ, lúc này vẫn là Đổng Khiết phát hiện, Hạ Phong đưa sách cho các nàng, nhưng chính mình lại không có.
"Sách của anh đâu?"
"Tôi có phải fan của hắn đâu, chỉ là đến đây xem náo nhiệt thôi, các cô có thể xin được chữ ký là được."
Hạ Phong nói xong ra hiệu mình đi sang một bên chờ bọn họ, sau đó liền lại tách khỏi đám người đi ra.
Nhân viên an ninh không ngừng chỉ huy trật tự, cái gọi là chỉ huy, đơn giản chính là mặt đen, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn, cùng với giọng điệu tàn nhẫn, không cho bất luận kẻ nào có ý định chen lên phía trước.
Bất quá đám bảo an này nói trắng ra, một khi thật sự hỗn loạn, bọn họ nháy mắt liền sẽ bị nhấn chìm trong đám người.
Dù sao lúc này không khí hội trường, khiến cho người ta có chút k·í·c·h động, một khi lại có thêm sự k·í·c·h t·h·í·c·h từ bên ngoài, đám người kia liền sẽ không thèm quan tâm, nơi này còn có bảo an tồn tại hay không.
Bởi vì cảm xúc đều có thể lây lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận