Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 464: đến nước Pháp

Chương 464: Đến nước Pháp Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0 Hạ Phong tiến vào Minh Phủ, khẳng định không phải vì tìm Bao Tinh nói chuyện tào lao, mà là tính toán bắt đầu thử vẽ bùa Chú Phù cấp 6, cùng với những Chú Phù mang tính phụ trợ.
. | Rốt cuộc, càng sớm nắm giữ những Chú Phù này, đối với hắn giải quyết sự kiện, hoặc là đụng tới một ít phiền toái linh tinh, lại càng có lợi.
Vội thì không thể làm đến nơi đến chốn, đây là quy tắc cơ bản khi làm việc.
Minh Phủ bởi vì không có ban ngày, chỉ có một màu đen tối không hề thay đổi, cùng quỷ khí tràn ngập khắp nơi, cho nên nghiêm khắc mà nói, Minh Phủ không tồn tại khái niệm thời gian.
Hạ Phong tổng cộng tiêu hao 50 điểm kinh nghiệm, đổi một đống vật phẩm chế tác bùa.
Nói đến Chú Phù, tài liệu vẫn là tài liệu cũ, không có quá nhiều thay đổi.
Nhưng là đối với Chú Phù phụ trợ, lại yêu cầu một ít tài liệu mới.
Cũng may là những tài liệu này không quý, đều chỉ có giá 1 điểm, 2 điểm kinh nghiệm.
Tiêu hao 50 điểm kinh nghiệm mua tài liệu, nếu trạng thái tốt, hắn hoàn toàn có thể vẽ ra gần trăm tấm Chú Phù.
Vô luận là Chú Phù cấp mấy, đều tồn tại một xác suất thất bại nhất định, điều này có liên quan đến trạng thái vẽ bùa, mức độ tập trung.
Nhưng loại bỏ những nhân tố tự thân này, bản thân việc chế tạo bùa đã tồn tại xác suất thất bại.
Mặc dù thuật chế phù có nắm giữ giỏi đến đâu, cũng tuyệt đối không thể thành công trăm phần trăm.
Hạ Phong ở trên việc luyện tập thuật chế phù, cũng coi như là đã bỏ ra nhiều công sức, cho nên xác suất thành công coi như tương đối ổn.
Chú Phù dưới cấp 3 thì không cần phải nói, xác suất thành công trên 90%.
Chú Phù cấp 4 kém hơn một chút, nhưng cũng có thể đạt được 80%, nhưng đến Chú Phù cấp 5, cũng chỉ còn lại 50%.
Vẽ hai tấm, thành công một tấm.
Cho nên, hôm nay hắn lựa chọn tiến vào Minh Phủ bế quan, không phải nhất định phải thành công nắm giữ Chú Phù cấp 6, hoặc là tiến lên trình độ Chú Phù cấp 7, mà gần như là vì đem xác suất thành công khi chế tạo Chú Phù cấp 5, tăng lên tới 70%.
Bằng không, hắn cảm thấy trực tiếp đi khiêu chiến Chú Phù cấp 6, tuyệt đối là lãng phí tài liệu một cách vô ích.
Bởi vì theo cấp bậc Chú Phù tăng lên, phù văn trên Chú Phù, cũng trở nên ngày càng phức tạp.
Từng nét vẽ giao nhau, tuyệt đối không thể xuất hiện một chút sai lệch nào, hơn nữa dù phức tạp đến đâu đều phải vẽ một mạch, nếu không, chỉ cần bị đứt đoạn, Chú Phù chính là một tờ giấy bỏ đi.
Hơn nữa, bản thân bút chế phù đã khó thao tác, cho nên có thể thấy được độ khó.
Cứ như vậy, Hạ Phong ở Minh Phủ một mạch một tuần thời gian, trong lúc đó cơ hồ không hề đi ra ngoài, cho đến khi hắn đem toàn bộ tài liệu dùng hết, mới xem như tạm thời kết thúc.
Từ Minh Phủ ra tới, Hạ Phong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai tay càng như là bị nghẽn mạch máu não, run rẩy không ngừng.
Một tuần thời gian, Hạ Phong rốt cuộc đã làm được việc đem tỉ lệ chế tạo Chú Phù cấp 5 tăng lên tới 70%, không chỉ như thế, hắn còn hoàn thành việc chế tạo 2 tấm Chú Phù cấp 6.
Cùng với mấy tấm Chú Phù phụ trợ.
Độ khó khi chế tạo Chú Phù phụ trợ, đại khái nằm giữa Chú Phù cấp 5 và Chú Phù cấp 6.
So với vẽ Chú Phù cấp 5 thì khó hơn, nhưng lại thấp hơn so với Chú Phù cấp 6.
Hạ Phong về sau, cơ hồ đem hơn phân nửa tài liệu, đều dùng vào việc vẽ Chú Phù cấp 6, kết quả chỉ thành công hai lần.
Đây còn mới chỉ là Chú Phù cấp 6, nếu là Chú Phù cấp 7, hắn cũng không dám tưởng tượng, với trình độ hiện tại của mình, có phải hay không đem tất cả điểm kinh nghiệm đổi thành tài liệu, cũng chưa chắc có thể thành công một lần.
Cho nên Chú Phù cấp 7 hắn tạm thời không chuẩn bị thử, bởi vì điểm kinh nghiệm báo động, hắn chỉ có thể tạm dừng trước.
Từ Minh Phủ ra ngoài sau, Hạ Phong ở nhà nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, mà trong hai ngày này, hộ chiếu của hắn cuối cùng cũng đã đến tay.
Trước khi đi, hắn tranh thủ buổi trưa đến trường học gặp qua Thẩm Duyệt, cùng nàng ăn một bữa cơm, sau đó, liền đáp chuyến bay quốc tế, bay thẳng đến nước Pháp.
Ngồi trên máy bay đi nước Pháp, ở trong khoang hạng nhất, trong lòng Hạ Phong có chút khẩn trương, bởi vì hắn trước nay chưa từng ra nước ngoài.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất không ra nước ngoài, là ở chỗ khi đó hắn không có tiền.
Rốt cuộc chỉ riêng tiền vé máy bay đã là một khoản chi phí xa xỉ.
Hơn nữa mọi người đồn đại, trị an ở nước ngoài không tốt, phần tử k·h·ủ·n·g ·b·ố nhiều.
Mặc dù tin đồn thường sẽ có thành phần rất khoa trương, nhưng không có lửa làm sao có khói, khẳng định vẫn là có chuyện tương tự p·h·át sinh, cho nên mới truyền bá ra ngoài.
"Thưa ngài, xin hỏi ngài có cần chăn không? Để tôi đắp cho ngài, tránh bị cảm lạnh."
Muốn hỏi ưu điểm lớn nhất của khoang hạng nhất là gì?
Khẳng định không phải bởi vì chỗ ngồi lớn hơn, không gian rộng hơn, mà là bởi vì khoảng cách gần nhất với tiếp viên hàng không.
Có thể giống như một thượng đế, vắt chân chữ ngũ dựa vào ghế, hưởng thụ sự hỏi han ân cần, cùng nụ cười phục vụ của tiếp viên hàng không.
"Chăn thì không cần, cô có gối không? Lấy cho ta một cái, ta không gối đầu thì không ngủ được."
"Thực xin lỗi thưa ngài, chúng tôi không có gối."
Tiếp viên hàng không còn tưởng rằng Hạ Phong thật sự muốn gối đầu, cho đến khi Hạ Phong cười nói:
"Ta nói đùa thôi, không cần nghiêm túc như vậy."
Tiếp viên hàng không nghe xong cũng cười cười, cũng không có nói gì, Hạ Phong rảnh rỗi không có việc gì, không cùng tiếp viên hàng không nói chuyện phiếm chẳng phải là lãng phí thời gian, vì thế lại hỏi:
"Các cô ngày thường hẳn là hay được gặp minh tinh đúng không?
Minh tinh có dáng vẻ gì? Có phải hay không ngồi máy bay cũng đeo khẩu trang cùng kính râm?"
"Không phải thưa ngài." Tiếp viên hàng không đáp lại một câu mang tính hình thức.
"Ta cảm thấy cũng không thể, bằng không sẽ nóng nực, lại bí ra rôm sảy, đầy một mặt mụn."
"Thưa ngài, xin hỏi ngài đến nước Pháp làm gì?"
"Cha ta gần đây lại thu mua mấy cái hầm rượu, ta rảnh rỗi không có việc gì, liền qua đó xem một chút.
Nếu cô có thể ở lại nước Pháp, có thể tìm ta, ta dẫn cô đi dạo."
Tiếp viên hàng không nghe xong cười cười, cũng không có nói gì.
Hạ Phong sau đó lại cùng tiếp viên hàng không tán gẫu một hồi lâu, tự biến mình thành một tay nhà giàu ăn chơi, làm cho tiếp viên hàng không có chút bối rối.
Chờ tiếp viên hàng không muốn tìm hắn nói chuyện, hắn lại không có hứng thú nói chuyện, nghiêng đầu sang một bên, trực tiếp ngủ một giấc.
Bởi vì trước khi ngủ có nhắc nhở tiếp viên hàng không, không cần quấy rầy hắn, cho nên khi hắn mở mắt ra, máy bay đã sắp hạ cánh.
Vương Uyển Như không ở nước Pháp, cho nên chuyến đi này chỉ có một mình hắn.
Mà tự mình nói, cũng không có gì đáng để đi dạo, cho nên hắn đã tính toán sẵn, chỉ cần tóm được quỷ hồn của tên đạo diễn tư đế văn Johnson kia, hắn sẽ lập tức đáp chuyến bay đến nước Mỹ.
Tới nước Mỹ, có Vương Uyển Như ở bên kia, hắn có thể ở lại lâu hơn mấy ngày.
Máy bay rung lắc dần dần ổn định lại, cho đến khi hoàn toàn dừng hẳn, Hạ Phong mới tháo dây an toàn ra khỏi ghế ngồi, đứng dậy.
Lúc xuống máy bay, cô tiếp viên hàng không kia gọi hắn lại, hỏi hắn có thể trao đổi số điện thoại hay không.
Nói có cơ hội sẽ liên hệ hắn.
Ngay cả bản thân Hạ Phong cũng không ngờ tới, tùy tiện khoác lác một chút, bước đầu tiên của việc tán tỉnh này đã thành công.
Chỉ tiếc, cô tiếp viên hàng không kia, trừ bỏ có chiều cao ra, các phương diện khác đều bình thường, ở trên máy bay rảnh rỗi không có việc gì, đem ra trêu chọc một phen còn tạm được, không thích hợp tiến hành trao đổi sâu hơn.
Từ trên máy bay xuống, Hạ Phong nhìn từng gương mặt người nước ngoài, nếu không phải hắn đã học trước tiếng Pháp, thật đúng là sẽ mộng bức.
Rốt cuộc giữa người với người, sự xa lạ lớn nhất, chính là sự xa lạ về ngôn ngữ.
Đi theo dòng người ở sân bay, Hạ Phong cõng một cái ba lô, một đường hướng tới cửa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận